Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 9: Rơi vào nghịch cảnh đâu có sai?




Ngay lúc Fuyuki đang xem trận chiến của Sesshoumaru và bướm yêu thì trước mắt đột nhiên nhòa đi, sau đó lâm vào bóng tối. Sau đó có người nói bên tai câu “Động thủ”, Fuyuki mất đi ý thức, chìm vào một thế giới nào đó, có sự ấm áp hư ảo, còn lại, tôi mù.
Không biết qua bao lâu, âm thanh kia lại vang bên tai “Giết hắn!”
Fuyuki nhíu mày chần chờ, giết người? Này, đó là phạm pháp đó! Hơn nữa, tại sao lại muốn cô giết người?
Âm thanh đáng ghét kia vẫn vang bên tai cô, khiến cho Fuyuki cảm thấy khó chịu.
Đáng ghét, nếu âm thanh này biến mất thì tốt rồi. Nghĩ như thế, thế giới chỉ có giọng nói kia đột nhiên ồn ào cả lên, tầm nhìn cũng trở nên sáng hơn, không nghĩ tới bóng dáng đầu tiên cô thấy lại là khuôn mặt của Sesshoumaru, Fuyuki ngẩng người. Cảm giác thân thể mình không thể khống chế được, tầm mắt chuyển tới chân trái đang bị thương của Sesshoumaru, đồng tử co rút mạnh mẽ, đoản đao kia là… thanh đao ma của Aogiri tặng cô, động tác bỗng dưng ngừng lại, cô đã có thể khống chế thân thể của mình.
“Sesshoumaru…” Thân mình mềm nhũn, vô lực ngã vào lòng Sesshoumaru.

“Đáng ghét, dám ở phía sau tinh lọc độc của ta, chết tiệt, loài người dơ bẩn này là ai?” Bướm yêu nhìn Fuyuki không còn bị hắn khống chế, tức giận đứng dậy, nở nụ cười, “Haha, nhưng mà bây giờ hai người các ngươi không thể di chuyển được. Nếu đã thế… Đều xuống địa ngục hết đi!”
Bướm yêu lợi dụng yêu lực mới khôi phục lại, đánh về phía Sesshoumaru. Sesshoumaru ôm Fuyuki vào lòng, đang muốn tránh, lại phát hiện trong cơ thể của mình không có chút yêu khí. Sau một giây kinh ngạc, theo phản xạ nghiêng người, tuy rằng bị trầy da ở lưng, nhưng vẫn mạo hiểm tránh khỏi một chiêu chí mạng.
“Không hổ là Sesshoumaru sama… Ta nên nói vậy nhỉ?” Bướm yêu liếm vết máu trên tay, lộ ra nụ cười trào phúng, “Đã chật vật như vậy, không bằng để ta chấm dứt sinh mạng của ngươi!”
Sesshoumaru lạnh nhạt nhìn hắn, tính thả Fuyuki đi bởi vì cô làm hắn không thể tự nhiên đánh với tên bướm yêu này, lại phát hiện cô ta túm chặt lấy vạt áo của hắn. Kết quả đành phải mang Fuyuki tránh né công kích của bướm yêu.
“Đi tìm cái chết đi Sesshoumaru!” Tránh không được, Sesshoumaru và Fuyuki bị đánh tới vách núi, bướm yêu dùng độc bao vây hai người lại.
Nhìn Sesshoumaru và Fuyuki bị mình bao vây, bướm yêu nở nụ cười đắc ý, như vậy mà không chết thì hai kẻ này thật sự nghịch thiên.
“Này, các ngươi đã ở đây bảo vệ, nếu bọn họ đi ra thì giết!” Tùy ý để ấy yêu quái nhỏ canh giữ, bướm yêu rời đi.
Đập vào mắt là vòng vây của độc, Sesshoumaru muốn ngưng tụ yêu lực. Lại phát hiện ra cô gái túm lấy vạt áo của hắn giật giật, buông quần áo của hắn, ôm chặt lấy cổ. Sesshoumaru tức giận muốn đem cô gái lớn mật này ném xuống dưới, thì bên tai lại phun tới hơi thở ấm áp, làm cho Sesshoumaru cứng người.
“Đừng nhúc nhích, Sesshoumaru…” Giọng điệu bình thản này hoàn toàn trái ngược với vị trí của họ.
Một kết giới từ từ hiện lên, đem đống độc kia ngăn cách bên ngoài.
“Đứng dậy!” Sức chịu đựng hoàn toàn biến mất, Sesshoumaru lạnh lùng nói bên tai Fuyuki. Fuyuki rùng người một cái, nhưng không ngoan ngoãn nghe lời mà cọ cọ trên người Sesshoumaru.
“Nếu không đứng dậy, giết chết ngươi!” Thấy Sesshoumaru uy hiếp, Fuyuki cuối cùng cũng ngồi dậy, nhìn sắc mặt khó chịu của Sesshoumaru, tựa vào kết giới thở hổn hển. Không phải cô muốn ở trên người hắn, mà là cô không có khí lực, tuy nhiên cũng không thể không nói, bộ lông kia của hắn thật sự mềm mại… Khụ khụ, nhưng chẳng qua là lông chó thôi, không có gì đặc biệt.

Sesshoumaru nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Fuyuki, cũng không nói gì, ra tay rút lấy cây đoản đao, nhìn đống hình ảnh phiền phức trên chuôi đao.
“Đó là đao phong ấn, nó có thể phong ấn sức mạnh của yêu quái.”
Chính cái chuôi đao này đã che yêu lực của hắn sao? Sesshoumaru chán ghét ném cây đao sang một bên.
“Lúc đó ta không rót linh lực vào, một lát nữa phong ấn sẽ tự giải.” Fuyuki hổn hển nói, “Đợi chút nữa ta sẽ thanh lọc sạch sẽ đám độc này, lúc đó phiền ngươi mang ta về đền.”
“Ngươi đang đàm phán điều kiện với ta? Loại độc này làm gì được Sesshoumaru ta? Còn không cần tới loài người như ngươi ra tay?”
“Xem như ta cầu xin ngươi, Sesshoumaru… Ta… không muốn chết!” Fuyuki suy yếu nói, khuôn mặt tràn ngập sự bi thương, đau đớn, nước mắt ẩn nhẫn trong hốc mắt không chảy xuống.
“Hừ!” Sesshoumaru nhìn thoáng qua, hừ lạnh không quay đầu nhìn cô lần nữa, tuy rằng từ lần đầu gặp về sau, Fuyuki luôn làm bộ dạng e ngại hắn, nhưng chưa từng đối hắn cầu xin khép nép như thế.
Chờ đến khi Fuyuki tỉnh dậy từ màn đêm, phát hiện Sesshoumaru ngồi nhắm mắt dưỡng thần đối diện mình, cúi đầu thở dài, lần này Sesshoumaru bị cuốn vào khốn cảnh này là do cô liên lụy, nếu như cô không kiêu ngạo để bị trúng độc của bướm yêu thì với thực lực của hắn, tuyệt đối không rơi vào tình trạng này.
Lắc lắc người đứng dậy, lượm cây đao phong ấn bị Sesshoumaru ném, thu vào vỏ đao. Hít một hơi, Fuyuki bắt đầu ngưng tụ linh lực.
Sesshoumaru chậm chạp mở mắt, thật ra lúc Fuyuki tỉnh dậy hắn cũng tỉnh. Nhìn Fuyuki dùng linh lực rửa sạch độc, hắn nhíu mày. Loại độc này chỉ cần hắn khôi phục yêu lực có thể tự làm, cần gì cô ta phải xen vào? Con người, quả nhiên ngu ngốc!
Độc biến mất rất chậm, nếu cứ như thế thì không ổn. Đột nhiên linh lực phát ra rất nhiều, kết giới ban đầu thay đổi trong nháy mắt, bên ngoài kết giới xuất hiện một tầng điện màu tím, loại công kích này chính là kết giới mà Sesshoumaru gặp trong đề, không bao lâu đám yêu độc biến thành tro tàn.
“Sesshoumaru, ta không biết đường, ngươi có thể dẫn đường chứ?”

Sesshoumaru nhìn khuôn mặt trắng bệch của Fuyuki giống như có thể ngã xuống lúc nào. Xoay người im lặng đi phía trước, tốc độ không nhanh, giống như cố gắng đợi Fuyuki.
Fuyuki cố gắng không để mình mê mang, nhấc chân đuổi theo Sesshoumaru.
Bọn họ rơi xuống một cái động cao khoảng sáu, bảy thước, đối với bọn họ không là vấn đề gì khó khăn. Đi theo Sesshoumaru ra khỏi sơn động. thì thấy cái vách đá cao cả chúc thước, tuy rằng độ dốc so với động nhiều hơn, cũng có nơi đặt chân để nhảy lên, nhưng với sức lực bây giờ của Fuyuki tuyệt đối không thể. Chân trái của Sesshoumaru cũng bị thương, yêu lực chưa khôi phục, hắn cũng không chắc trăm phần trăm.
Fuyuki ngây người, cảm thấy một cỗ yêu khí đang hướng tới đây, trong chốc lại có hơn chục con yêu quái bay tới, đó là đám yêu quái ở đền. Con bướm yêu chết tiệt kia, dự phòng bọn họ chạy trốn nên để không ít yêu quái ở lại chỗ này, Fuyuki oán hận cắn răng.
Aiz, xem ra phải chết ở đây rồi.
“Này, Sesshoumaru…” Đem cây kiếm đưa cho Sesshoumaru, “Kế hoạch thay đổi, xin ngươi mang cây đao này về đền giúp ta.” Đem thanh đoản đao nhét vào trong lòng Sesshoumaru, xoay người đi đến cửa động.
“Này, ngươi ra lệnh cho Sesshoumaru ta sao?”
Chân trời bắt đầu sáng lên sao? Fuyuki quay đầu, nhìn Sesshoumaru vẫn còn đứng tại chỗ, không có chút ý tứ muốn rời khỏi, bất đắc dĩ nhếch môi.
Yêu quái tới càng lúc càng gần, Fuyuki để ý kimono màu đỏ đầy nếp nhăn, cười với đám yêu quái, “A a, biết rõ ta rất lười, tại sao cứ đem việc tới cho ta làm?”