Tào Bằng đưa tay ra đỡ, nhìn lướt một lượt. Hắn hơi nhíu mày lên, vội đem bức tượng đồng trong tay đặt dưới ngọn đèn, quan sát tỉ mỉ.
"Miệng con cá này quả thật có điểm quái dị, cảm giác như thế nào nhỉ----" Tào Bằng ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Mua nói: "Ta nói không được, nhưng hình như là không giống với miệng cá, miệng cá ---- ta cảm giác thế nào nhỉ, hình dạng của miệng cá này giống như một mắt khóa."
"Đúng không?"
Vương Mãi cầm lấy, trừng mắt nhìn hồi lâu.
"Không có ---- theo ta thấy, do ngươi mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
"Vâng ----"
Tào Bằng âm thầm vận khí, gật đầu.
"Có thể là ta đa nghi!"
"A Phúc, ta cũng cho là như vậy ----
"Từ từ đã, huynh vừa rồi nói cái gì?" Tào Bằng đứng bật dậy, mắt tròn xoe nhìn.
Vương Mãi gãi gãi đầu, cười ha hả nói: "Ta nói, mấy cái đồ tinh xảo vô dụng này không cần phải quá để ý."
Đồ vật tinh xảo vô dụng!
Hắn nắm bức tượng cá chép bằng đồng, quay đầu nhìn chiếc rương đặt ở bên cạnh, đôi mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ, đầu óc trong nháy mắt hình như trở nên sáng tỏ hơn nhiều.
Tượng cá bằng đồng ---- bảo vật của Lý Quảng Lợi ---- cái chết ly kỳ của vị huyện lệnh giữ chức nhiều năm ---- Vương Thành ---- những thứ hiếm lạ cổ quái trước mặt này ---- Mạch Thành ----
Tào Bằng như đã hiểu, đột nhiên có cảm giác lành lạnh, nhất thời thấy người sởn gai ốc.
"A Phúc, ngươi làm sao vậy?"
Vương Mãi nhìn sắc mặt Tào Bằng rất khó coi, vội vàng tiến lên đỡ lấy Tào Bằng.
"Hổ đầu ca, còn thiếu một mắt xích, một mắt xích!"
"Mắt xích gì cơ?"
Tào Bằng hít một hơi thật sâu, khẽ nói: "Một mắt xích có thể giải đáp tất cả bí ẩn
Nửa đêm, trời đổ mưa.
Thời tiết ở Hải Tây là như vậy, thay đổi bất thường, khiến mọi người khó lường. Trận mưa cũng không quá lớn, chỉ rả rích nhưng lại làm nhiệt độ giảm mạnh. Tào Bằng ném hai viên than về phía chậu lửa, cầm một cây thông để khều than. Ánh lửa chiếu vào mặt hắn đỏ bừng, có phần hơi nóng. Tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy khá lạnh lẽo.
Một ý nghĩ gần như không thể tưởng tượng nổi đang quanh quẩn trong đầu Tào Bằng, làm cho hắn không thể bình tĩnh. Nếu thật là như vậy, thì vấn đề đó rất nghiêm trọng!
Cốc cốc cốc......... Có tiếng người gõ khe khẽ ở cửa phòng.
"Ai đó!" Tào Bằng đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu quát hỏi.
"Hữu học, là ta!" Một giọng nói già dặn cất lên, làm cho Tào Bằng liền vội vàng đứng dậy.
Hắn đi đến bên cạnh cửa mở ra thì thấy Bộc Dương Khải đứng ở hiên cửa ngoài phòng. Nhìn thấy Tào Bằng mở cửa, Bộc Dương Khải liền mỉm cười.
"Hữu học, còn chưa nghỉ sao?"
"Bộc Dương tiên sinh, sao người..."
Chút ánh sáng còn lại giúp Tào Bằng nhìn thấy bóng người vụt qua ở chỗ hành lang quẹo vào. Tào Bằng liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là bóng của Vương Mãi. Dường như hiểu ra ngay, hắn gượng cười, đi tới chỗ rẽ hô: "Hổ đầu ca, đừng nấp nữa, đệ đã nhìn thấy huynh rồi!"
Vương Mãi lập cập đi ra từ bóng tối, cúi đầu, như đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.
"Hữu học, ngươi đừng trách A Mãi, hắn cũng vì quan tâm ngươi."
Tào Bằng lắc đầu, nghiêng người lấy lối đi, "Bộc Dương tiên sinh, vào nói chuyện đã... Hổ đầu ca, huynh cũng vào đi. Bên ngoài đang mưa, trời lạnh như thế, huynh còn gọi Bộc Dương tiên sinh dậy. Đã bảo huynh là đệ không sao rồi, huynh ấy... Vào rồi hãy nói."
Bộc Dương Khải cùng Vương Mãi đi vào phòng Tào Bằng ngồi. Tào Bằng gỡ bình gốm từ trên móc treo của chậu than xuống, rót cho Bộc Dương Khải và Vương Mãi một bát nước ấm.
"Ấy... Vị nước này sao kỳ lạ thế?
"Canh gừng!" Tào Bằng cười, "trời hơi lạnh, uống chút canh gừng có thể trừ lạnh giữ ấm cơ thể. Bộc Dương tiên sinh, mời ngài trước." Nói xong, Tào Bằng cũng ngồi xuống.
Phòng ngủ của hắn bài trí rất đơn giản chỉ có một chiếc giường, một mặt tường được đặt giá sách, còn có một tấm án thư cùng ba chiếc sập để ngồi.
"Hữu học, ta nghe A Mãi nói, ngươi gặp phải chuyện đau đầu?"
Tào Bằng do dự một chút "Thật ra, cũng không thể coi là đau đầu..., chẳng qua có một vấn đề, ta vẫn không nghĩ thông được, nói cách khác là vẫn không có cách nào xác nhận."
"Hả?"
"Bộc Dương tiên sinh còn nhớ, tại hạ từng nhắc tới chuyện lũ kẻ trộm gian tế không?"
"Ừ... Nhớ."
"Chuyện này, phải nói từ Trần Thăng." Tào Bằng uống một ngụm canh gừng... nghĩ thêm một lát mới lấy một tờ giấy ra vạch vài nét bút trên đó.
"Lúc trước Phùng Siêu nói, phụ thân hắn là Phùng huyện lệnh bị lũ cướp giết chết, chúng ta đều cho rằng là do Trần Thăng gây nên. Có điều sau này ta thấy, Trần Thăng hẳn không có quan hệ gì tới chuyện này. Hắn tuy ngang ngược, không hiểu đạo lý nhưng ta không nghĩ hắn có liên quan đến bọn cướp. Nguyên nhân ư, rất đơn giản... Nếu Trần Thăng có quan hệ với lũ cướp, căn bản không cần đánh cuộc chiến kinh tế hay dư luận gì với chúng ta cả. Dù sao hắn cũng đã giết Huyện lệnh thì chỉ cần tìm người đánh thẳng vào Hải Tây tiêu diệt chúng ta. Với tính tình của hắn, đâu cần loằng ngoằng thế?"
Bộc Dương Khải gật đầu, "Ngươi nói tiếp đi."
"Nếu Trần Thăng không phải là người sát hại Phùng huyện lệnh, vậy thì ai? Còn có một vấn đề, mấy Huyện lệnh trước đây đều không mạnh tay như Phùng huyện lệnh, tại sao cũng bị giết ly kỳ? Phùng Siêu nói, Phùng huyện lệnh đã đắc tội tư thương buôn muối. Được, Phùng huyện lệnh đắc tội tư thương buôn muối, như vậy mấy huyện lệnh khác, chết hay không chết đều đã đắc tội với tư thương buôn muối sao? Mấy năm qua, huyện nha trống không nhưng lại có một người ở huyện nha trông coi, còn không lĩnh bổng lộc. Ta nghĩ ở đây có vấn đề."
Vẻ mặt của Bộc Dương Khải dần đăm chiêu. Hắn không phải kẻ ngốc, làm sao không nghe hiểu, câu nói của Tào Bằng có hàm ý khác.
"Hữu học, ý của ngươi là..."
"Bộc Dương tiên sinh! Tại hạ vốn chỉ nghi ngờ, mãi sau khi chúng ta diệt trừ Trần Thăng thì tại hạ đã phát hiện ra điều này từ trong thư phòng Trần Thăng."
Tào Bằng cầm lấy tượng cá chép đồng đẩy đến trước mặt Bộc Dương Khải.
"Tượng cá chép bằng đồng!"Tào Bằng khẽ nói: "Phùng Siêu nói cho tại hạ biết, lịch sử của cá chép đồng này rất lâu đời, được Lý Quảng Lợi ở Hải Tây quốc chế tạo, về sau Hải Tây quốc biến thành huyện Hải Tây thì bức tượng cá chép đồng này giống như bảo vật trong trấn nha, vẫn được lưu truyền tới nay. Đồng thời, Phùng Siêu còn nhắc đến một kho báu mà Lý Quảng Lợi lưu lại trước đây. Đầu tiên tại hạ không liên hệ những việc này với nhau, nhưng nhớ tới lời Phùng Siêu nói, tại hạ đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ. Nếu như, tại hạ nói là nếu như... Kho báu này thật sự tồn tại, thì tượng cá chép đồng này chính là then chốt để tìm được kho báu. Có một người... À, tại hạ hiện tại cũng không biết là ai. Người này tình cờ đã biết được tin tức của kho báu, thậm chí còn nghe nói tới chuyện của tượng cá chép bằng đồng. Vì thế hắn tới huyện Hải Tây bí mật tìm kiếm kho báu này...... Sau này phát hiện ra tung tích của bức tượng, vì thế hắn..."
Tào Bằng làm động tác cắt cổ, Bộc Dương Khải lập tức phản ứng lại.
"Ngươi là nói, cái chết của mấy vị Huyện lệnh có liên quan đến kho báu?"
"Vâng!"
Sắc mặt Bộc Dương Khải thay đổi.
"Hữu học, ngươi nói tiếp đi."
"Tại hạ vẫn đang nghĩ xem tên nội gian này là ai. Hắn phải phù hợp mấy điều kiện. Thứ nhất, gia cảnh đủ đầy, dù không phải giàu nhất nhưng ít ra cũng có thể không lo cơm áo gạo tiền. Nếu không, người này không thể tiếp xúc với huyện nha; Thứ hai, người này phải có danh vọng, còn phải có thanh danh tốt; Thứ ba, hắn có thể ra vào huyện nha mà không bị mọi người nghi ngờ... hắn quả thật đã phát hiện ra chỗ của cá chép bằng đồng nhưng rất không may, Phùng huyện lệnh đột nhiên giao tượng đồng này cho Trần Thăng. Vì thế, sau khi Phùng Huyện lệnh chết, người này không tìm được bức tượng, trong khi không lâu sau lại có huyện lệnh mới sẽ tới. Mấy vị Huyện lệnh bị giết ly kỳ, mà Từ Châu cũng lâm vào cảnh chiến tranh loạn lạc, rốt cuộc chẳng ai bận tâm đến Hải Tây nữa. Lúc này là thời cơ tốt nhất đề tìm kiếm tượng đồng. Nhưng hắn tìm thế nào đây? Cái này cần phải có người ở lại huyện nha mà không bị nghi ngờ."
Tào Bằng nở nụ cười, "Xem ra! Bộc Dương tiên sinh có ấn tượng rất sâu sắc đối với người này. Một tên coi ngục ở lại huyện nha, theo lý mà nói, đúng là phù hợp quá. Thân phận địa vị của hắn cũng không cao lắm, ở lại huyện nha cũng không bị người hoài nghi. Lúc trước khi chúng ta đến Hải Tây tại hạ đã cảm thấy kỳ lạ, không hiểu Mạch Thành ở trong huyện nha để làm gì?"
Bộc Dương Khải như có chút kích động, đứng lên đi quanh quẩn trong phòng.
"Không thể nào, không thể nào!"
"Cái gì mà không thể nào?"
"Mạch Công chính là thầy thuốc của tiên đế! Cũng là người có đạo đức. Hắn sao có thể..."
"Bộc Dương tiên sinh! Tại hạ còn chưa nói hết. Người ngồi xuống đã! Từ từ nghe tại hạ nói!"
Tào Bằng đứng dậy, đỡ Bộc Dương Khải ngồi xuống.
"Ngươi nói đi!" Bộc Dương Khải đã ổn định tinh thần, bình tĩnh trở lại.
Tào Bằng lại đưa cho hắn một chén canh gừng, cảm thấy đầu óc mình như đã được khai thông ra nhiều.
Lúc ấy! Thường có khâu phân tích tình tiết vụ án. Nói trắng ra, chính là nói ra mạch phá án, do mọi người thu thập bổ sung.
Tào Bằng trước đây vẫn giữ kín chuyện này ở trong lòng, không tìm được một ai có thể nói ra.Hiện giờ đã có Bộc Dương Khải. Nhân phẩm của hắn, đức hạnh của hắn có thể tin được.
Tào Bằng dốc hết bầu tâm sự với hắn, chợt cảm thấy ý nghĩ của mình rõ ràng hơn. Hết phần này đến phần khác được miêu tả sinh động.
Tào Bằng nói: "Nói thật, ban đầu tại hạ cũng không nghĩ đến Mạch đại phu. Người tại hạ nghi ngờ là Vương Thành!"
"Vương Thành?"
"Đúng!"Tào Bằng gật đầu, "Chính là Vương Thành. Lúc chúng ta đến Hải Tây! Vương Thành là người đầu tiên chủ động vào thăm hỏi người của chúng ta, đồng thời cũng chính hắn đã công bố ra ngoài rằng chúng ta muốn đánh lũ hải tặc! Muốn chiêu mộ binh sĩ. Kết quả ư! Đã tạo nên cảm xúc chống đối của toàn huyện Hải Tây đối với chúng ta. Lúc ấy ta đã đặt câu hỏi tại sao Vương Thành lại tích cực như thế? Sau khi Trần Thăng chết, hắn lại hỏi một lần nữa là khi nào chúng ta tiêu diệt hải tặc, điều này làm cho ta cảm giác, hắn có sự nhiệt tình thái quá đối với việc đánh hải tặc. Tại sao? Giữa Vương Thành và lũ hải tặc đó hình như không có thù hận gì. Nếu ta suy xét ở một góc độ khác. Ngay từ đầu hắn tuyên bố chúng ta đánh hải tặc, là muốn cô lập chúng ta, làm cho chúng ta không thể ở lại Hải Tây?"
Tào Bằng nói tới đây liền nở nụ cười.
"Hắn muốn đuổi chúng ta đi." Bộc Dương Khải nheo mắt lại.
Vương Mãi lúc này dường như cũng đã hiểu ra, "A Phúc! Theo đệ nói, Vương Thành dò hỏi lần thứ hai thực ra là muốn thăm dò hư thực."
"Đúng!"
Tào Bằng nghiêm mặt nói: "Hắn phải làm rõ mục tiêu của chúng ta."
"Hữu học, ngươi nói tiếp đi."
"Bắt đầu từ giờ, ta đưa ra một giả thiết. Vương Thành biết, tượng cá chép đồng không ở huyện nha. Nhưng hắn lại lo, chúng ta làm lớn ở Hải Tây sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch đào bới kho báu của hắn. Cho nên, hắn phải làm rõ ý định của chúng ta. Đồng thời! Hắn còn muốn xác nhận một chút xem tượng đồng rốt cuộc lưu lạc nơi nào."
Tào Bằng nói xong thấy miệng hơi khô liền bưng bát lên uống một ngụm canh gừng cho nhuận giọng.
Hắn vẽ lên giấy hết vòng tròn này đến vòng tròn khác, trong vòng tròn cuối cùng, hắn điền chữ đồ vật tinh xảo vô dụng.
"Vừa rồi ta vẫn không hiểu, Vương Thành tặng ta nhiều thứ rách nát như thế là có ý gì. Hổ đầu ca đã nói một câu làm cho ta chợt tỉnh ngộ. Huynh ấy nói tượng cá chép đồng này cũng là loại đồ tinh xảo vô dụng. Vương Thành nói với bên ngoài rằng cha ta là thợ rèn nên ta cũng thích những đồ vật hiếm và lạ, còn yêu cầu những thương nhân đó sưu tập các đồ vật trong nhà, tặng cho ta thưởng thức. Không phải ta muốn mà là hắn muốn! Hắn muốn xem, tượng cá chép đồng liệu có phải đang được cất giấu trong tay đám thương nhân. Nhưng kết quả… Hắn lại không biết, tượng đồng ở ngay trong tay ta"!
"Cho nên! Ngươi đoán tên Vương Thành này dối trá?"
"Vâng! Gần như là thế."
"Không đúng! Không đúng, Vương Thành là Vương Thành! Mạch Thành là Mạch Thành... Mạch Thành là người nhà Mạch đại phu. Hắn ở lại huyện nha, là theo lệnh của Mạch đại phu. Hai người này dường như chẳng có liên quan gì"!
Tào Bằng nhấc bút, vẽ một đường trên vòng tròn viết tên Vương Thành, nối với vòng tròn ghi tên Mạch Hùng..
Nét mặt của Bộc Dương Khải cực kỳ khó coi. Hắn liên tục lắc đầu nói: "Không thể! Điều này không thể nào"!
"Bộc Dương tiên sinh, đã bao lâu rồi Mạch đại phu không lộ diện?"
"Chà, rất lâu rồi"!
"Lần trước anh rể của ta tới thăm Mạch gia! Mạch đại phu cũng không xuất hiện, đúng hay không?"
"Đúng vậy."
"Theo lý thì tân Huyện lệnh tới thăm quan chức địa phương, cho dù cơ thể không khoẻ, cũng nên xuất hiện mới đúng. Đó là một lễ tiết... Mạch đại phu thân là Thái trung đại phu, sao có thể không rõ điểm này? Tuy nhiên hắn lại có lòng chú ý tới Mạch Thành, nhưng không gặp anh rể ta. Lẽ nào ngươi không thấy! Ít nhiều ở đây có chút gì đó không phù hợp?"
"Ngươi là nói"..."
Tào Bằng tựa vào giá sách, ngẩng đầu giống như lẩm bẩm: "Nếu Mạch đại phu lại không phải là Mạch đại phu thì sẽ thế nào?"
"Mạch Nhân chẳng lẽ không nhận ra phụ thân hắn." Vương Mãi phản bác.
"Nhưng Mạch Nhân cả ngày mơ mơ màng màng như người say rượu... Có vẻ như hắn cũng không mấy hứng thú đối với Mạch Thành, chỉ có điều gây trở ngại tới số mệnh của Mạch đại phu nên mới đến cầu xin."
"Hữu học!"
"Có đệ tử." Bộc Dương Khải hơi xúc động, bồn chồn đi lại liên tục trong phòng.
"Chuyện này, ngươi biết, ta biết! Hổ đầu ca biết... Tạm thời không cần cho người khác biết. Đợi Đặng huyện lệnh trở về, chúng ta lại bàn bạc tiếp."
Tào Bằng gật đầu, "Tại hạ biết."
Hắn trầm ngâm một lát, nói với Bộc Dương Khải: "Tại hạ định từ giờ trở đi sẽ theo dõi gia trang nhà họ Mạch."
"Ừ... Cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện" " Bộc Dương Khải lúc này cũng bị Tào Bằng thuyết phục, khẽ nói: "Mạch Hùng dù sao cũng là Thái Trung đại phu, Mạch Nhân cũng là hiếu liêm. Bọn chúng rất có địa vị ở Hải Tây! Nếu bị bọn chúng phát giác, chúng ta sẽ gặp bất lợi, "
"Tại hạ hiểu."
"Ngủ đi, "
Bộc Dương Khải chỉ vỗ vỗ trán, rõ ràng là nhất thời, không thể tiếp nhận nhiều tin tức đến vậy. Có điều, khi hắn mở cửa phòng thì thấy mưa đã tạnh, không biết từ khi nào bên ngoài phòng đã bao phủ một màn sương mù lở lửng.
"Trời sắp sáng rồi!"
Tào Bằng đứng dậy đi ra, cùng Bộc Dương Khải đứng ở hành lang.
"Tiên sinh, trước khi trời sáng cũng là lúc đen tối nhất."
Bộc Dương Khải liếc nhìn Tào Bằng một cái, đột nhiên bật cười, xoay người rời đi.
Tuy rằng cả đêm không ngủ nhưng Tào Bằng cũng không cảm thấy quá mệt mỏi. Trái lại, hắn rất phấn khởi!
Kinh nghiệm làm việc ở kiếp trước đã bồi dưỡng nên ý chí gan dạ của hắn… Thói quen cẩn thận chứng thực! Giả thiết hiện giờ, lúc đầu nghe thì dường như khó bề tưởng tượng, thậm chí có phần hoang đường. Nhưng các dấu hiệu đã chứng tỏ rõ! Giả thiết rất có khả năng chính là sự thật. Còn việc chứng thực như thế nào là một vấn đề. Hơn nữa thời gian cho Tào Bằng không còn nhiều. Cùng với việc Đặng Tắc trụ vững ở Hải Tây, tiêu diệt hải tặc cũng là chuyện cấp bách.
Trời vừa sáng! Tào Bằng liền kéo Phùng Siêu, dẫn theo Vương Mãi cùng Đặng Phạm đi chợ Bắc.
Sau khi ký kết khế ước với cửu đại thương nhân của Hải Tây, làm thế nào giảng giải cho các thương nhân ở Hải Tây … hắn liền quy về cho cửu đại thương giải quyết, Tào Bằng không can dự vào đó. Dù sao đến cuối cùng, xét duyệt cho phép gia nhập đều phải được Tào Bằng thông qua, cửu đại thương nhân muốn gian lận cũng không dễ.
Vương Mãi và Đặng Phạm được bổ nhiệm làm Tào duyện, chuẩn bị được giao quản lý chợ Bắc.
Trên đường đi! Tào Bằng dặn dò đi dặn dò lại hai người các việc cần chú ý… Cũng nhắc nhở hai người không được khinh thường việc này.
"Phải nhanh chóng thành lập đội chấp pháp." Tào Bằng dặn dò: "Người mà Hổ đầu ca dẫn đến tạm thời cho vào trong đó! Trước tiên dựng các sạp lên. Nhớ kỹ! Phải thống nhất trang phục của đội chấp pháp, lúc đầu cố gắng không sử dụng binh khí"!
"Không dùng binh khí thì dùng cái gì?"Đặng Phạm hỏi: "Lẽ nào dùng tay không?"
Tào Bằng nói: "Ta đã sai người chế tạo một số đồ tiện lợi, gọi là côn chấp pháp. Chắc ngày mai có thể chuẩn bị đầy đủ! Đến lúc đó các ngươi dùng côn chấp pháp là được rồi. Còn một điểm nữa, không được mở rộng nhân lực quá nhanh nhưng cũng không thể quá chậm. Tóm lại không được khiến cho người khác chú ý, còn phải mau chóng lớn mạnh lên... Ngoài ra, các ngươi phải giao lưu nhiều với bọn Hoàng Chỉnh, nhất định phải lấy được lòng tin của bọn chúng. Đừng xem thường lũ thương nhân này! Nếu không có sự giúp đỡ của chúng... Muốn đứng vững ở chợ Bắc không phải là chuyện dễ."
Vương Mãi cùng Đặng Phạm ghi nhớ từng việc một. Tào Bằng dẫn Vương Mãi và Đặng Phạm tới chợ Bắc đồng thời giới thiệu cho Hoàng Chỉnh. Hoàng Chỉnh kinh doanh chủ yếu là sắt và vàng, sau khi Trần Thăng chết, người có thực lực lớn nhất ở chợ chính là y..
Có điều Hoàng Chỉnh không ngang ngược kiêu ngạo giống Trần Thăng, mà xử xự khéo léo… cũng rất lặng lẽ, hắn nhận ra Vương Mãi và Đặng Phạm cho nên cũng không cần nói nhiều lời.
Người này rất biết làm việc. Hôm qua mới ký kết khế ước, sau khi trở về y liền bắt đầu hành động. Hơn nữa y còn dành một khu nhà ở chợ Bắc chuyên để cho Tào duyện sử dụng
Tính ra Hoàng Chỉnh không hề thua thiệt. Số mét đất hắn nuốt vào gấp mấy lần so với chỗ ấy, sau đó thực lực được nâng cao không ít.
Hôm qua Tào Bằng còn tiết lộ một tin, sản nghiệp của Trần Thăng sẽ được bán ra mấy hôm nữa. Chỉ một khu nhà mà có thể xích gần quan hệ với quan phủ, Hoàng Chỉnh có thể nói là cam tâm tình nguyện. Vị trí của căn phòng đó rất đẹp! Nằm đúng ở cửa vào của chợ Bắc. Nơi đây có một khoảnh sân rất rộng, đồ đạc cũng đầy đủ hết, đến lúc đó Vương Mãi, Đặng Phạm dẫn người tới, có thể trực tiếp vào ở, không vướng mắc gì.
Đối với chuyện này, Tào Bằng tỏ ý khen ngợi!
Đi từ chợ Bắc ra, sương mù đã tan hết. Mặt trời treo trên cao, chiếu sáng xuống Hải Tây. Tào Bằng ngồi trên lưng ngựa, đột nhiên nói: "Phùng Siêu! Chúng ta lên toà tháp xem đi."
"Dạ!"
Phùng Siêu vội vàng tiến lên dẫn đường phía trước.
Đoàn người của Tào Bằng lại đi vào tòa tháp của Hải Tây, thấy toà tháp vẫn lạnh lẽo như trước, không một bóng người.
"Chúng ta lên đi."
Tào Bằng xuống ngựa, đưa dây cương cho một người tùy tùng, rồi sau đó ra lệnh!"Các ngươi trông ở bên dưới! Nếu có người lên, phải lập tức thông báo."
"Vâng!"
Tào Bằng dứt lời, cất bước đi lên tòa tháp! Phùng Siêu đi sát theo sau. Hai người không ai nói gì, lặng lẽ đi lên mái nhà. Trong lòng Phùng Siêu có chút thấp thỏm, hắn không rõ về người thiếu niên đứng trước mặt, lôi hắn tới đây rốt cuộc là có dụng ý gì? Đối với Tào Bằng... Phùng Siêu hiện tại là sợ hãi nhiều hơn kính trọng. Trong mắt rất nhiều người, Tào Bằng là người thi hành của Đặng Tắc, là người dựa vào Đặng Tắc mới nổi lên. Nhưng Phùng Siêu biết rõ, rất nhiều quyết định của Đặng Tắc được đưa ra bởi người thiếu niên trước mặt. Đừng nghĩ tuổi hắn còn nhỏ, trên thực tế hắn rất thông minh và tàn nhẫn... khiến Phùng Siêu sợ hãi.
"Ừ! Ví dụ như những chuyện kỳ lạ ở Hải Tây?" Tào Bằng mỉm cười, dựa vào cửa sổ mà nhìn về phía Phùng Siêu.
"Gần đây ta đọc truyền thuyết chí quái của Hải Tây, cảm thấy nó rất ý nghĩa. Cho nên ta muốn nghe một chút xem huyện Hải Tây còn có chuyện gì cổ quái hiếm gặp hay không?"
"Cổ quái hiếm gặp?" Phùng Siêu thấy khó xử. Hắn không rõ rốt cuộc Tào Bằng đang mưu đồ chuyện gì! Tuy nhiên lại không thể không trả lời.
"Nếu nói cổ quái hiếm gặp thì Hải Tây đúng là có không ít truyền thuyết?" Phùng Siêu nghĩ!"Nhưng nếu nói quái dị thôi... À, tại hạ quả thật còn biết một chuyện. Đó là chuyện mấy năm trước, hình như khoảng bốn đến năm năm. Có một quãng thời gian, thường xuyên có người nhìn thấy một người nhảy xuống hồ hoa sen. Nhưng nhảy xuống vớt thì lại không tìm được thi thể, người địa phương lưu truyền rằng hồ hoa sen hình như là thông với địa ngục......... Ha ha, oan hồn trên đời này chỉ có nhảy vào trong hồ... mới có thể chuyển sang kiếp khác. Khi gia phụ còn đương nhiệm cũng nghe nói qua chuyện này, còn dẫn ta đi mò vớt ở hồ hoa sen đó."
"Vậy vớt được cái gì?"
Phùng Siêu nở nụ cười, "Ngoài nước bùn ra thì vẫn là nước bùn,......"
"Còn sau này?"
"Sau đó thì chuyện đã nhạt dần. sau khi gia phụ nhậm chức cũng không có ai nhìn thấy chuyện này xảy ra nữa, tại hạ cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Chuyện này về sau càng phai nhạt đến bây giờ rất nhiều người có thể đã quên chuyện này. Nếu không có công tử hỏi thì tại hạ chắc cũng không nghĩ ra."
Một truyền thuyết rất thú vị, không phải sao?
Tào Bằng nheo mắt lại, xoay người, nhìn xa xăm.
"Phùng Siêu, Mạch gia trang ở đâu?"
"À, ra khỏi phía nam của thành thì chính là ruộng vườn của Mạch gia trang."
Tào Bằng không bày tỏ ý kiến gì, chỉ gật đầu, lặng lẽ xoay người, đi xuống phía dưới tòa tháp.
"Công tử, tiếp theo đi đâu?"
Tào Bằng nói: "Chúng ta đến hồ hoa sen xem đi.,,
"Hồ hoa sen?" Phùng Siêu nói: "Mùa này không có hoa sen, phong cảnh lạnh lẽo. Nếu Công tử muốn thưởng thức hoa sen, chi bằng mùa hè hãy đi."
"Ấy, ta chỉ muốn đi xem mà thôi."
Tào Bằng lên tiếng trêu đùa và đi xuống toà tháp. Hắn trèo lên lưng ngựa, rồi sau đó bảo Phùng Siêu dẫn đường.
Phùng Siêu lúc này thật sự mơ hồ, cũng không rõ Tào Bằng rốt cuộc đang có ý gì. Dù sao Tào Bằng là thượng quan của hắn, Tào Bằng đã có hứng thú, hắn cũng không thể từ chối. Vì thế, Phùng Siêu cũng lên ngựa đi với Tào Bằng hướng về phía hồ hoa sen...".
Sắp tới tháng cô nguyệt! Cũng chính là tháng mười một. Cổ nhân nói: mười một nguyệt âm sinh, dục cách cố thủ tân (tháng mười một âm sinh, muốn cải cách cái cũ để lấy cái mới).
Nước trên hồ hoa sen dập dờn bồng bềnh. Có điều lá sen trên mặt nước sớm đã khô héo, hoa sen tàn lụi! Chỉ có cuống sen trời sinh trơ trọi đứng trong nước.
Có điều! Phùng Siêu nói sai rồi!
Khi đám Tào Bằng tới hồ hoa sen, bất ngờ gặp một người.
"Vương tiên sinh!"
Tào Bằng xuống ngựa hàn huyên, vẻ mặt tươi cười.
Bên hồ, Vương Thành đang đứng khoanh tay. Nghe có người gọi, hắn quay người lại, khi nhìn thấy Tào Bằng, hắn ngẩn ra, sau đó lập tức tươi cười.
"Tào công tử!"
Hắn tới chào, chắp tay hành lễ nói: "Hôm nay sao Tào công tử lại có nhã hững tới nơi này?"
"À, ta nhàn rỗi không có việc gì làm, nhớ ra sau khi tới Hải Tây còn chưa thưởng thức cảnh đẹp nơi đây, nên bảo Phùng Siêu dẫn ta du ngoạn."
"Mùa này lại chẳng có cảnh gì cả."
"Vậy sao? Vương tiên sinh hình như rất thích...."
Vương Thành ngẩn ra, chợt cười ha ha!"Không dối Tào công tử, tại hạ yêu hoa sen vì vẻ đẹp của nó. Mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều của hồ hoa sen đều luôn cảm động, công tử hãy nhìn sự đổ nát trước mắt cũng là để chuẩn bị cho mùa hoa nở rộ năm sau, cái này không đẹp sao?
"A"...
Nghiền ngẫm từng chữ một với cổ nhân, quả thực rất đau khổ. Đặc biệt khiếu thẩm mỹ và quan điểm thẩm mỹ của bọn họ kỳ lạ vô cùng, Tào Bằng tự nhận có hiểu biết về thời đại này nhưng vẫn có chút không thể hiểu nổi.
"Cảm quan của Vương tiên sinh không giống người thường!"
"Vậy sao?" Vương Thành cười ha hả, đột nhiên chuyển chủ đề, "Ta nghe nói, công tử muốn chỉnh đốn chợ Bắc?"
"Đúng vậy.!!
"Ở chợ Bắc tốt xấu lẫn lộn, rất phức tạp, muốn chỉnh đốn lại e rằng không dễ dàng"
"Chính vì sự lộn xộn hỗn tạp đó nên mới phải chỉnh đốn.
"Đúng vậy, nói không sai!" Vương Thành cười sảng khoái, Tào Bằng cũng nở nụ cười chân thành.
Hai người trò chuyện một lát ở hồ hoa sen, sau đó chắp tay từ biệt. Có điều vừa quay người lại, nụ cười trên mặt Tào Bằng đã biến mất... Chỉ thấy Phùng Siêu đang giương mắt đờ đẫn.
Quả nhiên là người túc trí đa mưu của Đặng huyện lệnh! Trình độ thay đổi sắc mặt này, e rằng cả đời Phùng Siêu này cũng không học được.
"Công tử..................!!
"Chúng ta về thôi!" Tào Bằng khoát tay tỏ ý bảo Phùng Siêu không cần nói rườm rà. Hắn xoay người lập tức,bước lên ngựa, trong lòng vô cùng bất an.
"Phùng Siêu.!!
"Dạ!"
"Sau khi quay về, tìm người tin cậy được, giữ lại đây làm tay sai cho ta."
"Nhìn xem có ai sẽ đến nơi này để thưởng thức sự tàn lụi của hoa sen."
Những lời nói đó của Vương Thành, hắn không thể tin được câu nào. Coi lão tử là trẻ con sao? Một đại lão gia như thế, một ngày trời lạnh như vậy mà lại chạy tới hồ hoa sen? Còn cảm động cái gì? Cảm động muội muội của ngươi ấy! Tào Bằng trong lòng cười nhạt. Hắn thầm nhủ có phải Vương Thành đã cảm thấy nguy hiểm?
"Đúng rồi, ta nhớ rõ điền trang của Vương Thành nằm ở ngoài thành?"
"Ấy......... Không sai, ngay bên cạnh Mạch gia trang."
Tên Vương Thành này chắc chắn có vấn đề!
Tào Bằng cũng không nói ra được nguyên do! Nhưng theo bản năng, hắn đã nhắm vào Vương Thành.
Hắn đi dạo một vòng quanh Hải Tây, khi trở lại nha huyện đã gần trưa. Ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp tạo ra cảm giác cực kỳ thoải mái. Tào Bằng xuống ngựa ở cửa nha huyện, kêu người dắt Chiếu Dạ Bạch đi vào từ phía cửa bên.
Chiếu Dạ Bạch của Tào Bằng, còn có Hắc Long của Hứa Chử đều được nuôi riêng rẽ. Tính tình hai con ngựa này rất dễ nổi giận, còn kiêu ngạo nữa. Nếu nhốt chung với các con ngựa bình thường khác mà làm không tốt sẽ gây náo loạn. Cho nên vì an toàn, Chiếu Dạ Bạch được bố trí ở ngoài sân cạnh phòng Tào Bằng. Nơi đó có một chuồng ngựa nhỏ, vừa hay có thể để cho Chiếu Dạ Bạch ở.
Tào Bằng nhẹ nhàng xoa mặt và đi vào huyện nha.
"Công tử, Bộc Dương tiên sinh đang đợi ngươi."
"Ta biết!"
Tào Bằng sửng sốt một chút, liền đi về phía nha đường. Lúc này, Bộc Dương Khải và Bộ Chất thường sẽ ở trong công đường của huyện nha. Quả như Tào Bằng dự liệu, khi hắn bước vào thư phòng, Bộc Dương Khải đang nói chuyện với Bộ Chất. Có thể thấy được tinh thần của Bộc Dương Khải không tốt lắm, tuy nhiên nghĩ thì thấy dường như cũng rất bình thường. Người ta bốn mươi, năm mươi tuổi, cả đêm không nghỉ ngơi, sáng nay dậy sớm còn phải giải quyết bao nhiêu việc bận rộn… Tinh thần sao có thể tốt được lên? Có điều nhìn thấy Tào Bằng, Bộc Dương Khải lại như người bình thường, vẫy tay với hắn.
"Hữu học, lại đây!"
"Bộc Dương tiên sinh, Tử Sơn tiên sinh, có việc tìm tại hạ?"