Tào Tặc

Chương 227: Giành giật từng giây



Bóng đêm từ từ buông xuống kèm theo những cơn gió se lạnh. Trần Đăng cưỡi ngựa đứng bên bờ Hoải Thủy nhìn ánh trăng và chiếc cầu nổi dựng trên mặt sông.

"Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao? Không ngờ một cái huyện Hải Tây mà có thể làm cho Lã Bố tới mức này. Đúng là không đơn giản...

- Thái thú! Cầu nổi đã dựng xong.

- Truyền lệnh ta! Lập tức qua sông. Ngay trong đêm nay phải công chiếm được huyện Hoài Phổ.

Sáng sớm, vầng mặt trời từ từ nhô lên.

Trên thành Khúc Dương và bên ngoài bao phủ bởi một bầu không khí yên lặng nhưng ẩn chứa một sự chết chóc...

Một con gió nhẹ cuốn theo một mùi hương nhẹ nhàng thổi tới.

Trần Cung bước ra khỏi quân trướng, sau khi vươn vai liền chuẩn bị mặc áo giáp thì thấy một tên lính vội vàng chạy tới.

- Quân sư! Tướng quân cho mời. xem tại TruyenFull.vn

Trần Cung gật đầu, thật ra cũng không để ý lắm. Trong suy nghĩ của y thì Tào Tính tìm mình sớm như vậy chỉ để bàn bạc về chiến sự ngày hôm nay.

Mặc dù Khúc Dương ngoan cường nhưng cũng giống như nỏ cứng hết đà. Từ tối hôm qua, binh mã trong thành Khúc Dương cũng chỉ có chừng ngàn người. Trong đó có một phần là tân binh, sức chiến đấu cũng không mạnh lắm. Trần Cung cho rằng không lâu nữa có thể công phá được Khúc Dương.

Vì vậy mà y thay xong áo giáp liền thong thả đi tới lều lớn. Vừa mới bước chân vào trong lều, Trần Cung liền cảm nhận được một bầu không khí khác thường có phần áp lực.

- Thúc Long! Sao lại thế này?

- Vừa mới nhận được tin, Trần Đăng đang đêm vượt qua Hoài Thủy tấn công Hoài Phổ.

Trần Cung giật nảy mình, cảm thấy ớn lạnh.

- Ngươi nói gì?

Tào Tính hạ giọng:

- Trần Đăng xuất binh, đêm qua đã tấn công Hoài Phổ... Theo tin tức thám mã đưa tới thì từ phía Quảng Lăng xuất hiện hơn vạn người vượt qua sông Hoài. Tiên phong của đám quân đó là do Từ Tuyên thống lĩnh đã xuất phát từ Hoài Phổ mang theo ba ngàn người tới Khúc Dương. Công Đài! Trần Đang xuất binh. Cho dù chúng ta công phá được Khúc Dương thì cũng không làm được gì nữa...

Thanh bảo kiếm trong tay Trần Cung rơi xuống đất đánh keng một cái. Y ngây người một lúc mà không nói được tiếng nào.

Trần Đăng xuất binh? Trần Nguyên Long làm sao dám to gan xuất binh vượt qua Hoài Thủy? Trước đây, Trần Đăng vẫn thể hiện một cách khéo léo, mặc dù không thần phục Lã Bố nhưng cũng vẫn thể hiện một sự cung kính. Vậy mà hiện nay gã lại xuất binh, chẳng lẽ không sợ Ôn Hầu trả thù?

Trần Cung dù sao cũng vẫn là Trần Cung. Cho dù đời sau đánh giá y thế nào thì ở thời đại này y vẫn là một trong những nhân vật cao cấp nhất. Suy nghĩ một chút, y liền có thể chắp nối rất nhiều chuyện với nhau.

Sở dĩ Trần Đăng dám xuất binh không phải vì Hải Tây. Chỉ với một cái huyện Hải Tây, Trần Nguyên Long còn chưa dám trở mặt với Lã Bố.

Nếu không phải vì Hải Tây thì vậy là...

- Tào Tháo xuất binh rồi sao?

- Ngươi nói cái gì? - Tào Tính hoảng sợ, đứng bật dậy hỏi.

- Nếu ta đoán không nhầm thì xưa nay Trần Đăng không chịu thể hiện rõ thái độ, lần này đột nhiên xuất binh vượt qua sông Hoài rõ ràng là vì Tào Tháo.

- Tào Tháo?

- Tào Tháo...đã xuất binh rồi sao?

Tào Tính không phải là người ngu nên làm sao mà không hiểu được ý của Trần Cung.

Đúng vậy, nếu không phải Tào Mạnh Đức xuất binh tới Từ châu thì Trần Cung làm sao có can đảm mà đối mặt với Lã Bố? Nếu y thật sự có can đảm đó thì đã sớm trở mặt cần gì phải vâng vâng dạ dạ như trước đây? Y xuất binh cũng chỉ có một khả năng là Tào Tháo cũng xuất binh tới Từ Châu. Thậm chí còn có khả năng Tào Tháo lúc này đã tới gần Từ Châu, sắp vào đến Hạ Bì.

"Làm sao bây giờ?"

Tào Tính và Trần Cung nhìn nhau không nói được câu nào. Sau một lúc, Tào Tính khó nhọc lên tiếng:

- Công Đài! Chúng ta thu binh thôi.

Câu nói đó thốt ra khỏi miệng thật sự khó khăn. Qua hai ngày, hao binh tổn tướng, nhìn thấy thành Khúc Dương sắp bị phá mà phải thu binh. Điều này đối với việc tấn công Hải Tây trở thành trò cười. Vốn tưởng rằng chuyện này dễ như trở bàn tay nhưng không ngờ chưa kiếm được trăm vạn hộc lương đã tổn thất gần vạn binh mã. Cái chuyện này cho dù với ai cũng đều không chịu nổi, nói gì Tào Tính? Thậm chí y còn thầm trách cứ Trần Cung.

"Đang yên đang lành đánh Hải Tây làm gì để cho bây giờ tiên thoái lưỡng nan?"

Bây giờ phải lui thế nào cho người ta không cười nhạo? Nhưng Tào Tĩnh cũng phải khen thầm Trần Cung đã lường trước tất cả. Nếu không có Công Đài thì làm sao biết được huyện Hải Tây nhỏ bé lại ngoan cường như vậy? May là lần này tấn công Hải Tây mới biết được. Nếu không ngày khác quyết đấu với Tào Tháo mà để cho Hải Tây gây khó khăn sẽ khiến cho chủ công phải chịu địch cả hai mặt.

Mặc dù không hạ được Hải Tây nhưng hiện tại biết được sự lợi hại của nó thì còn có thể đề phòng.

Tào Tính cũng được mà Trần Cung cũng thế, vào lúc này cả hai đều có suy nghĩ đó.

Một lúc sau, Trần Cung nói nhỏ:

- Thu binh! Chúng ta lập tức rút lui về Hạ Tương.

- Ta lập tức ra lệnh.

- Khoan!

Trần Cung nghĩ một chút rồi nói với Tào Tính:

- Thúc Long! Trần Đăng vượt Hoài thủy không thể để trong quân biết, nếu không lòng quân sẽ loạn. Chúng ta thu binh nhưng không thể cứ vậy mà lui, cần phải tiếp tục tấn công Khúc Dương.

- Tiếp tục tấn công Khúc Dương?

Tào Tính kinh ngạc nhìn Trần Cung. Y nghĩ mãi không hiểu tại sao phải làm như vậy.

- Nếu chúng ta cứ vậy mà lui thì với khả năng của Tào Hữu Học khó giữ được y không nhận ra. Tới lúc đó, nếu hắn xuất quân truy kích thì chẳng phải chúng ta rơi vào rắc rối? Vì vậy mà trước tiên chúng ta đánh cho Tào Hữu Học không có phản ứng rồi sau đó vất bỏ tất cả đồ quân nhu, nhanh chóng rút khỏi Khúc Dương. Trước khi tới buổi trưa, nhóm cuối cùng cũng phải rút khỏi rồi sau đó nhanh chóng về Hạ Tương. Đồng thời phải thông báo cho Văn Viễn, lệnh cho hắn bỏ thủ Từ huyện, nhanh chóng trở về Hạ Tương hợp binh với chúng ta. Tới lúc đó Hạ Bì và Hạ Tương có thể bảo vệ cho nhau khiến cho Tào Tháo phân tâm. Lần này Tào Hữu Học đã làm cái gì thì ta sẽ trả lại cho Tào Tháo.

- Rất tốt.

Tào Tính gật đầu liên tục. Phải nói rằng Trần Cung ứng biến rất nhanh. Từ trận chiến Khúc Dương, y đã nhanh chóng chuẩn bị cho trận chiến ở Hạ Bì.

- Vậy để ta đi đoạn hậu.

Trần Cung nói:

- Ta và Tử Thiện phải về ngay Hạ Bì, mời quân hầu chuẩn bị trước. Sau khi Thúc Long quay về giữ Hạ Tương cần phải nhanh chóng hội họp với Văn Viễn.

- Được.

- Vậy chúng ta lập tức phân công nhau làm việc.

Đầu tháng chín năm Kiến An thứ ba, ánh mặt trời đột nhiên trở nên gay gắt. Những cơn gió êm dịu thổi qua khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái. Trước khi cái lạnh của mùa đông tràn về, có thể có được thời tiết tốt như thế này thật sự không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng dưới thành Khúc Dương không hề cảm nhận được sự an nhàn.

Oành!

Một viên đá lại đập trúng tường. Đứng trên tường thành, Tào Bằng có thể cảm nhận được sự rung chuyển dưới chân.

- Không ổn.

Bất chợt Tào Bằng đứng dậy nhìn ra xa. Phía xa, quân Hạ Bì dàn trận chỉnh tề. Máy bắn đá gần như tập trung toàn bộ ngoài cửa thành Tây phải tới năm mươi cái.

Dường như sau trận chiến đấu kịch liệt đêm qua, quân Hạ Bì đã thay đổi ý định dồn hết binh lực và khí giới công thành ở bên ngoài thành Tây. Nhìn tư thế thế kia có nghĩa chúng định tấn công mạnh vào thành Tây. Nhưng Tào Bằng cũng không dám điều động nhân mã từ thành Đông. Bởi vì không chừng Trần Cung lại bày kế dương đông kích tây nữa. Vì vậy mà ba người Phan Chương, Đặng Phạm và Chu Thương đều tập trung ở thành Đông. Điều này khiến cho binh mã trên thành Tây giảm đi.

Cũng may là qua trận chiến hôm qua, đám tân binh cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.

Phải nói rằng không trải qua chiến đấu thì không thể làm một tên lính giỏi. Tất nhiên, đám tân binh này còn cách cái tiêu chuẩn lính giỏi của Tào Bằng một khoảng cách. Nhưng ít nhất khi quân Hạ Bì tấn công thì cũng đỡ hơn.

- Công tử! Cẩn thận.

Sở Qua vung mâu đánh bay một mũi tên lạc về phía Tào Bằng đồng thời lên tiếng nhắc nhở.

Tào Bằng khoát tay áo như không để ý tới mũi tên lạc đó. Hắn quan sát một lúc rồi gọi to:

- Tử U! Lại đây.

Hạ Hầu Lan xách cây ngân thương chạy nhanh tới bên cạnh Tào Bằng.

- Công tử có gì sai bảo?

- Tình hình có gì đó khác thường.

Hắn còn chưa dứt lời thì một viên đá đã bay tới đập thẳng vào cánh cửa lầu trên tường thành.

Viên đá đó được bọc cỏ khô, bốc lửa cháy hừng hực. Sau khi nó lăn vào phòng khiến cho bốc cháy. Nhưng Sở Qua đã chỉ huy người dập tắt.

- Hôm nay bọn chó Hạ Bì tấn công rất hỗn độn.

- Thật không?

Hạ Hầu Lan liếc nhìn đám khói sau cánh cửa, ý hỏi Tào Bằng rằng: Nếu cái này là hỗn độn thì cái gì là không hỗn độn?

- Đừng có hỏi ta. Ta chỉ cảm thấy bọn chó Hạ Bì tấn công không áp lực lắm.

Theo lý mà nói thì sau một đêm nghỉ ngơi thì quân Hạ Bì phải tấn công mạnh mới đúng. Nhưng nhìn tình hình trước mặt thì Tào Bằng không có cái cảm nhận của ngày hôm qua. Phải nói là sự công kích của quân Hạ Bì rất mạnh. Từ trận tên và lượng máy bắn đá mà nói thì so với hai ngày trước còn mạnh hơn. Nhưng có điều là quân Hạ Bì dường như thiếu đi cái sự hung hãn không sợ chết. Mỗi khi chúng tới gần tường thành, gặp tên trên thành bắn xuống liền nhanh chóng lùi lại, cơ bản không có ý xông lên.

Điều này khiến cho Tào Bằng có cảm giác quân hạ Bì như có vấn đề. Hơn nữa máy bắn đá mặc dù bắn dày đặc nhưng sức sát thương so với hai người trước còn kém xa. Trước đây, mỗi loạt bắn phải có tới năm phần là trúng tường hoặc bay vọt qua. Nhưng hôm nay không bằng được ba phần của hôm qua. Rất nhiều viên chưa tới thành đã rơi xuống bên ngoài.

Chẳng lẽ máy bắn đá cũng có vấn đề?

- Chuẩn bị! Bắn.

Nhìn thấy quân Hạ Bì lại kéo tới, Vương Húc quát to.

- Khoan!

Tào Bằng đột nhiên lên tiếng ngăn lại khiến cho Vương Húc, Hạ Hầu Lan ngơ ngác.

Có đôi khi, giác quan thứ sáu của con người cũng rất nhạy bén. Tào Bằng cầm lấy một cái thuẫn, đứng trên tường thành che tên bay lạc rồi quan sát kỹ càng hành động của quân Hạ Bì. Từ từ, hắn nhíu mày...quân Hạ Bì từ từ tiến lại nhưng quân trên thành chưa phản kích đã dừng bước, bắt đầu lui lại. Chẳng lẽ bọn họ không định tấn công mạnh?

- Có thấy gì không?

Hạ Hầu Lan và Vương Húc cũng coi như người có kinh nghiệm. Lúc trước, bọn họ không để ý tới điều đó, giờ được Tào Bằng nhắc nhở liền lập tức nhận ra.

- Bọn chó Hạ Bì chẳng lẽ muốn tiêu hao tên của chúng ta?

Vương Húc phỏng đoán. Nhưng Hạ Hầu Lan lập tức phản bác:

- Không thể...nếu muốn tiêu hao tên, thì vừa rồi chúng ta không đón đánh, bọn họ phải xông lên mới đúng.

Tào Bằng ngẩng đầu nhìn lên trời, một lúc sau chợt kêu lên.

- Không ổn! Bọn chúng định chạy.

- Chạy?

- Bọn họ chuẩn bị rút lui..

Hạ Hầu Lan và Vương Húc nhìn nhau nhưng không biết vì sao. Đúng lúc này, trong quân Hạ Bì chợt vang lên một tiếng thanh la, quân Hạ Bì lại thu binh.

Tào Bằng không nói ra được nguyên nhân nhưng hắn cảm nhận hành động của quân Hạ Bì có vấn đề.

Kiếp trước, Tào Bằng cũng xem rất nhiều phim cho nên có ấn tượng sâu sắc.

Trong số đó có một bộ phim tên là Nam Chinh Bắc Chiến, trong đó có xuất hiện một tình tiết đó là khi đối phương chuẩn bị rút lui liền bắt đầu nã pháo lung tung khắp nơi mà không có mục tiêu. Cảnh tượng trước mặt có phần tương tự với trong phim. Nhưng tại sao quân Hạ Bì lại phải lui?

- Tào Tháo...

Chắc chắn là Tào Tháo xuất binh. Tào Bằng không nhớ rõ được Tào Tháo xử lý Lã Bố vào năm nào nhưng hắn nhỡ rõ y xử lý Lã Bố dường như sau khi chinh phạt Uyển thành. Bây giờ việc chinh phạt Uyển thành đã xong, như vậy tiếp theo chính là chinh phạt Từ Châu.

Nhẩm tính thì vụ thu hoạch cũng đã xong. Năm nay đồn điền Hứa Đô thu hoạch lớn nên Tào Tháo không lo lắng chuyện lương thảo khan hiếm. Như vậy việc chinh phạt Lã Bố cũng tới gần.

"Đúng! Chỉ có thể như vậy..."

Tào Bằng lập tức hiểu ra, không nhịn được hưng phấn đấm một cái vào lỗ châu mai.

"Trần Cung! Bây giờ ngươi nghĩ trộm gà không được mà còn mất nắm gạo không? Có nghĩ tấn công Hải Tây, rồi hao binh tổn tướng ở Khúc Dương?"

- Truyền lệnh ta! Lệnh cho Phan Chương, Chu Thương, Đặng Phạm điều động hai trăm binh lính.

- Tử U! Ngươi cũng chỉnh đốn nhân mã, điều động ra một trăm quân tinh nhuệ chờ lệnh... Vương Húc tập kết binh mã chuẩn bị thủ thành.

- Công tử định làm gì?

- Quân Hạ Bì muốn chạy trốn chẳng lẽ ta lại để yên cho chúng?

- Nhưng...

- Các ngươi không cần hỏi, cứ nghe lệnh ta.

- Vâng.

Tào Bằng đã phát lệnh thì đám người Hạ Hầu Lan cũng không thể làm trái.

Múc một chén nước trong, Tào Bằng uống một hơi cạn sạch... Bị Trần Cung tấn công điên cuồng trong hai ngày, Tào Bằng rất khó chịu. Hiện giờ chiến sự có sự chuyển biến, cuối cùng Tào Tháo cũng tấn công Từ Châu thì làm sao mà hắn có thể bỏ qua cơ hội đó?

- Truy kích?

Đám người Chu Thương sau khi nghe lệnh của Tào Bằng đều ngơ ngác. Bọn họ nhìn trong doanh trại quân Hạ Bì vẫn còn dâng lên khói bếp thì thắc mắc hỏi Tào Bằng.

- Ta không biết giải thích các ngươi như thế nòa nhưng ta có thể khẳng định được bọn chó Hạ Bì đã bắt đầu rút lui. Hiện tại chúng ta đuổi theo là có thể đánh cho sướng tay...

- Nhưng rõ ràng bọn họ vẫn đang nấu cơm..

Chu Thương chỉ tay ra ngoài thành ý bảo ngươi nhìn khói bếp kia làm sao có thể đã thoái binh?

- Nếu không ta dẫn người xuống trước dò xét...

Hạ Hầu Lan do dự một chút rồi nói nhỏ. Tào Bằng biết nếu như không làm cho đám người ngày tâm phục khẩu phục thì không thể tận tâm được. Hắn suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý...

Sau khi Hạ Hầu Lan dẫn năm mươi tinh binh từ trên thành xuống, tới gần doanh trại quân Hạ Bì.

Tào Bằng cũng nói:

- Chúng ta cũng xuống...

- Nhưng...

- Tử U đã xuống rồi, chẳng may có việc gì thì chúng ta có thể tiếp ứng. Chúng ta ở dưới thành chờ, nếu trong doanh trại không có người, chúng ta lập tức truy kích. Nếu có binh mã trấn thủ, chúng ta cũng có thể nhanh chóng lên thành, đồng thời tiếp ứng được cho Tử U.

Mấy người Chu Thương nhìn nhau rồi đồng ý với quyết định của Tào Bằng.

Hơn hai trăm người từ trên thành đi xuống. Khi Tào Bằng chạm chân xuống đất, đang chuẩn bị kết trận thì Hạ Hầu Lan đã tới cửa binh doanh.

- Công tử! Trại trống. Trại trống rồi.

- Chó chết.

Tào Bằng chửi to.

- Ta đoán Trần Công Đài sử dụng kế kim thiền thoát xác quả nhiên là đúng... Các huynh đệ, kiến công lập nghiệp ngay trước mắt, lập tức theo ta.

Đầu tháng mười năm Kiến An thứ ba, Tào Tháo quyết định thảo phạt Lã Bố, đích thân dẫn đại quân đông chinh Từ Châu.

Đối với chuyện Tào Tháo thảo phạt Lã Bố, những luồng ý kiến từ Hứa Đô đều không thống nhất. Rất nhiều người đều cho rằng, Lưu Biểu, Trương Tú còn chưa tiêu diệt, nếu như Tào Tháo dẫn quân đánh Lã Bố, Hứa Đô nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng cũng có người cho rằng, lúc này là cơ hội tốt nhất để thảo phạt Lã Bố.

Thượng thư Tuân Diễn nói:

-Lưu Biểu, Trương Tú gần đây thụ thương, giờ ắt không dám hành động. Lã Bố dũng mãnh câu kết cùng Viên Thuật. Nếu tùy tiện để bọn họ tung hoành Hoài Thủy và Yên Thủy, càng lâu dài càng ảnh hưởng nhiều. Hiện nay, gã đoạn tuyệt với triều đình, lòng quân không ổn định. Lúc này, đại quân xuất kích sẽ có thể đánh bại Lã Bố. Huống hồ gì, chủ công lại có Hải Tây làm nội ứng. Mùa thu hoạch đồn điền của Hải Tây năm nay thu nạp được thêm ba vạn hải dân, nhân khẩu nhiều. Ngoài ra, bản thân Hải Tây cũng có thể trợ giúp chúa công một tay.

Chuyện mùa thu hoạch của Hải Tây Tào Thào cũng từng nghe nói. Sự phát triển của Hải Tây thật ra hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của Tào Tháo. Vốn dĩ y chỉ nghĩ rằng mạng Đặng Tắc đã bám dính ở Hải Tây nhưng nào ngờ Hải Tây lại trở thành một viên ngọc minh châu của Đông Hải. Trăm vạn hộc lương thảo có thể giúp Tào Tháo chinh phạt Từ Châu không chút lo lắng, thậm chí không phải bận tâm đến chuyện vận chuyển lương thảo. Hành quân trong chiến tranh cái khó khăn nhất chính là sự an toàn của đường vận chuyển lương. Đường đi càng xa, lương thảo càng không được an toàn. Sự xuất hiện của Hải Tây rõ ràng đã giúp ổn định đường lương cho Tào Tháo. Có được nguồn cung ứng lương thảo dồi dào, quyết tâm tiêu diệt Lã Bố của Tào Tháo lại càng thêm kiên định hơn.

Phân tích của Tuân Diễn chính hợp với tâm ý của Tào Tháo. Vì vậy, y kiên quyết hạ lệnh xuất kích, lệnh cho tướng quân Từ Hoảng xuất kích từ quận Thái Sơn, lệnh Hạ Hầu Thận xuất kích từ quận Dương Sơn, lệnh Lưu Bị công phạt Báiái quốc. Ba đại quân hùng hậu tạo thành một thế gọng kìm. Chiến sự ngay từ đầu đã tiến hành rất thuận lợi. Sau khi Từ Hoảng ở quận Thái Sơn chiêu hàng được hai thuộc cấp của Lã Bố là Triệu Thứ, Lý Trâu, đã mở cửa đại môn của quận Thái Sơn, một đường tung hoành, ngựa không khi nào dừng chân, thẳng tiến đến Bành thành quyết đánh tan đám quân sở thuộc.

Chỉ trong một tuần, Từ Châu hoảng loạn!

Nhìn đại bản doanh hoang vắng, Tào Bằng càng tin rằng Táo Tháo đã xuất binh. Nếu như không phải vì nguyên nhân này, Trần Cung – Tào Tính đang chiếm ưu thế vì sao lại phải vội vã lui binh?

Trận tấn công lúc trước chẳng qua là để che mắt người. Chỉ một đám khói bếp trong doanh trại đã đủ để nói lên tất cả.

Hạ Hầu Lan xấu hổ, tới trước mặt Tào Bằng:

-Công tử, thật không ngờ bọn chó Hạ Bì lại lui binh nhanh như vậy…

Nghĩ lại lúc trước Tào Bằng muốn truy kích, bọn Hạ Hầu Lan đều ngăn cản, chỉ có Đặng Phạm là đồng ý. Lúc này, cả đám người đều cúi đầu.

Tào Bằng chợt cười:

- Mọi người vì sao lại ủ rũ như thế?

Bọn Hạ Hầu Lan ngẩng đầu, nghi hoặc, không hiểu. Tào Bằng cười nói:

-Chúng ta thắng đúng không? Bất kể là vì lý do gì mà bọn cẩu tặc Hạ Bì bỏ chạy, chúng ta vẫn đánh thắng! Bảo vệ được Khúc Dương.

Đúng vậy, chúng ta thắng! Nếu thắng thì cần gì phải ủ rũ?