Cát Huyền bối rối, dừng chân quanh quẩn ở Hàm Cốc quan. Còn Tào Bằng đã thẳng đường đến Tuy Dương. Giờ đã là hạ tuần tháng ba, nhiệt độ tăng cao, tiết trời càng lúc càng nóng bức.
Tào Bằng ghìm cương ngựa bên ngoài thành Tuy Dương, lòng không khỏi cảm thán hàng nghìn hàng vạn lần.
Kiếp trước, hắn đã từng tốt nghiệp trường Cảnh sát Tuy Dương. Hắn đã từng sống ở cố đô ngàn năm này khá lâu, vốn tưởng rằng khi về lại chốn cũ sẽ vô cùng xúc động. Nhưng khi đến bên ngoài thành Tuy Dương, hắn lại cảm thấy rất bình tĩnh, cũng không có chút xúc động nào cả.
Tuy Dương này không sánh được với Lạc Dương.
Tào Bằng nhận ra mọi chuyện ở kiếp trước dường như đã bị hắn quên mất rồi.
Cho đến giờ, hắn đã không còn nhớ rõ nổi những chuyện ở kiếp trước nữa, chỉ còn lại một vài chuyện mơ hồ lúc nhớ lúc quên mà thôi.
Trong lịch sử, cố đô Tuy Dương được chia làm Hán Ngụy Tuy Dương và Tùy Đường Lạc Dương.
Lạc Dương ở đời sau được xây dựng trên nền móng của Tùy Đường Lạc Dương, Tuy Dương mà Tào Bằng đang thấy trước mắt chính là thành Hán Ngụy Tuy Dương.
Tuy Dương thành, tường thành phía nam tiếp giáp Tuy Thủy, tường thành ở ba hướng đông, tây, bắc còn cao hơn tường thành phía nam nhiều.
Trong đó, tường thành nam bắc dài chừng 3,8 km, chiều rộng chừng 25-30 met. Tường thành nối liền đông tây dài chừng 4 km. So về độ dài với tường thành phía tây thì tường thành phía đông ngắn hơn. Hơn nữa, độ dày của tường thành không đồng nhất, ước chừng 20 mét.
Ngay cả đô thành Đông Hán, Sồ Dương từng được coi là thành thị lớn nhất, phồn hoa nhất Đông Hán, thậm chí Trường An ở Quan Trung cũng không thể sánh bằng.
Vách tường thành có màu xám.
Dưới ánh sáng mặt trời, cố đô Tuy Dương mang vẻ thê lương, lại thêm một chút tan hoang, đổ nát. Mỗi bên tường thành đều có năm cánh cổng.
Có khi là một cửa một động, có khi là một cửa hai động, tại cửa ở vị trí trung tâm là một cửa ba động, cũng là chính là cửa thành chính của Tuy Dương.
Tào Bằng đứng bên ngoài cửa thành hồi lâu, rồi thở dài, quay đầu nói:
-Tứ ca, Sử đại hiệp, chúng ta vào thành thôi.
Chu Tán và Sử A nhìn nhau cười, vây quanh Tào Bằng đi vào trong thành Tùy Dương.
Nghe nói Tào Bằng sẽ ghé qua Tuy Dương, thân là chu tán của bắc bộ úy Tuy Dương, sao lại có thể không chào đón Tào Bằng được? Chính vì thế từ sáng sớm, người này và chưởng quỷ của đổ phường Thịnh Thế là Sử A cùng đi ra ngoài thành chờ đón hắn. Hiện giờ, Tào Bằng không còn là tên nhóc con chưa ráo máu đầu mà Sử A biết lúc trước nữa.
Chỉ một bài "Lậu thất minh" và một bài "Bát bách tự văn" đủ để khiến tài năng của Tào Bằng lộ rõ.
Lại nói, hiện giờ hắn cũng đã có chút danh tiếng.
Tào gia giờ lại không còn giống như khi trước, lúc vừa mới đến Hứa Đô nữa, mà đã có chút tiếng tăm nhất định. Tào Cấp làm quan, được phong làm chư dã đô úy, chưởng quản việc đúc binh giới trong thiên hạ. Nghe nói, Tào Tháo còn có ý phong Tào Cấp làm Hà Nhất hầu. Tuy nói đây chỉ là danh hầu, không có thực chất, cũng chẳng có bổng lộc, nhưng dù sao cũng là tước hầu. Nếu Tào Cấp thật sự có thể làm Hà Nhất hầu, thì địa vị của Tào gia cũng sẽ nâng cao lên, không còn là tiểu dân như trước nữa.
Đặng Tắc ở Hải Tây lại có nhiều chiến tích lớn lao.
Chức đồn điền đô úy có quyền lực rất lớn, quản lý gần ba huyện, nắm giữ hơn mười vạn dân điền, lại có trách nhiệm bình ổn mậu thương của Lưỡng Hoài.
Người nào sáng suốt đều có thể nhận ra ngày sau Đặng Tắc sẽ có thành tích không nhỏ.
Đặc biệt, Đặng Tắc và quân sư Tế Tửu Quách Gia dường như còn có tình đồng môn, Từ Lý mới nhậm chức đình úy dường như cũng ra sức ủng hộ Đặng Tắc nữa.
Nguyên nhân?
Từ Lý là người Hải Tây, gia tộc của gã nằm dưới quyền quản lý của Đặng Tắc.
Cháu trai của gã, Từ Tuyên có quan hệ hết sức thân thiết với Tào Bằng; chính vì thế, Từ Lý rất có hảo cảm với Đặng Tắc cũng là nhờ Tào Bằng cả.
Ai cũng biết nhờ có hai bài thơ văn "Lậu thất minh" và "Bát bách tự văn", Tào Bằng được các nhân sĩ thừa nhận, ngay cả Tuân Diễn, Trần Quần và danh sĩ Dĩnh Xuyên đều vỗ tay khen ngợi hắn. Ngay đến Khổng Dung, người vốn được cho mắt cao hơn trán cũng nói rằng: Tầm nhìn của Tào Hữu Học vô cùng xuất chúng, tiền đồ của hắn ắt sẽ vô cùng rộng mở.
Tầm nhìn xuất chúng?
Chẳng khác nào Khổng Dung thừa nhận hai áng văn thơ kia.
Cho Dù Khổng Dung không thành công trên triều chính, trong tay không có quyền lực gì, nhưng trong những kẻ sĩ, danh vọng của y ngay cả Tào Tháo cũng không thể sánh bằng.
Ngoài ra, ngay cả kinh học đại sư của Huỳnh Dương, Trịnh Huyền cũng hết lời khen ngợi Bát bách tự văn là tuyệt tác, không bút nào tả xiết!
Hai người này có thể nói là những bậc thầy ai ai cũng biết vào cuối những năm Đông Hán. Có thể được tất cả mọi người khen ngợi, đủ để Tào Bằng cảm thấy tự hào.
Cũng chính vì thế, thái độ của Sử A với Tào Bằng vô cùng cung kính.
Chu Tán lại tươi cười rạng rỡ.
Không phải gã a dua, chẳng qua Tào Bằng là một trong tiểu bát nghĩa, hắn có thể vang danh thiên hạ, Chu Tán cũng được thơm lây. Text được lấy tại Truyện FULL
Bắc bộ úy Tuy Dương hưởng lộc ba trăm thạch, có nhiệm vụ coi sóc trật tự trị an của thành phía bắc.
Mà bắc thành là nơi tập trung đủ mọi thứ rắc rối của Tuy Dương, là nơi tập trung buôn bán văn hóa và các loại sản nghiệp, tửu quán mọc lên san sát, cửa thành xếp thành hàng, là nơi an ninh hỗn loạn nhất thành Tuy Dương. Bởi Đổng Trác hỏa thiêu Tuy Dương, khiến phú hộ thành Tuy Dương chạy đến Trường An, khiến nơi này vô cùng hoang tàn. Những cá sấu chết so với ngựa vẫn còn to, vừa đi vào cổng thành, Tào Bằng lập tức cảm nhận được rằng ngay cả Hứa Đô cũng không thể phồn hoa, huyên náo hơn nơi này được.
Hoàng thành Tuy Dương giờ đã thành đống hoang tàn đổ nát.
Từ nam đến bắc chỉ còn lại một đống gạch vụn vỡ.
Muốn khôi phục lại được như lúc ban đầu, nếu không mất chừng tám năm, mười năm, e rằng không thể làm được.
Việc tu sửa hoàng cung tiêu tốn rất nhiều của cải, tài sản. Dựa vào năng lực của Tào Tháo hiện tại, đúng là y không thể có được số tiền này để tiến hành tu sửa nơi đây.
Đường đi lối lại bên ngoài thành tản ra bốn phương tám hướng, gồm có tám con đường lớn.
Trong đó, tính từ cửa cung hoàng thành, nơi này rộng chừng ba dặm, chiều rộng 41 mét, chia hướng nam và bắc của Tuy Dương thành hai bên. Dinh thự của Bắc bộ úy Tuy Dương được xây dựng trên một con đường lớn, chiếm chừng hai vạn mét vuông, ngoài cửa có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt.
-Công tử có muốn đến đổ phường xem không?
Tào Bằng cười, lắc đầu:
-Có cái gì mà phải xem? Đổ phương do Sử đại hiệp trông coi, tuyệt đối không có vấn đề gì. Ta chỉ quản vấn đề tiền bạc, chuyện khác không cần hỏi đến.
Sử A nghe thấy thế, không khỏi cười to.
Chu Tán ở một bên cũng thầm gật đầu.
A Phúc đã biết trọng danh dự, biết quý thanh danh!
Đoàn người tiến vào tòa hậu viện của dinh thự bắc bộ úy, chỉ thấy một phụ nhân đang ôm một đứa bé đứng ngoài cửa nghênh đón.
-Phu nhân, đây là bát đệ của ta. Tào Bằng.
Chu Tán đến Tuy Dương mới hai năm đã cưới vợ sinh con.
Tào Bằng có nghe nói nhưng vì khi Chu Tán kết hôn, hắn mới từ Hải Tây chuyển sang Quảng Lăng, nên không thể tham gia được. Lúc đó, Chu Tán cũng đang dốc sức vì trận chiến Hạ Bì. Ngoài hai người Tào Tuân và Tào Chân đến đây chúc mừng, những người khác đều không thể đến được.
Thê tử của Chu Tán là người của Tuy Dương.
Gia cảnh nhà nàng không cho là tốt lắm, nhà nàng nhỏ, lại nghèo khó, tuy nhiên, trời sinh xinh đẹp, tính tình lại hiền thục dịu dàng. Hai vợ chồng cực kỳ thương yêu nhau.
-Tào Bằng bái kiến tứ tẩu.
-Thúc thúc đi đường xa đến đây đã vất vả rồi. Tiệc rượu đã bày sẵn. Mời mọi người mau chóng vào nhập tiệc. Phu quân, ta đi coi bếp núc thế nào. Nếu có gì cần cứ sai người nói cho ta biết là được.
Nhìn bóng dáng thướt tha của Chu Tán, Tào Bằng không khỏi cảm thán:
-Tứ ca quả nhiên là có phúc.
-A, ngươi đừng tưởng là ta không biết. Chuyến đi sứ sang Giang Đông của ngươi chẳng phải ngươi đã bắt cóc được nữ nhân của Hoàng thị ở Giang Hạ sao?! Không biết ngươi có tính xây nhà vàng giấu người đẹp không đấy? Hai thị tỳ kia của ngươi cũng xinh đẹp a. Ha ha, theo ta thấy, người có phúc khí phải là ngươi mới đúng. Đúng rồi, ngươi đã chuẩn bị chưa? Khi nào thì tiến hành hôn sự đây?
-Chuyện này…
Tào Bằng đỏ mặt, không trả lời.
-Đúng rồi, lục ca sao rồi?
-Đầu năm hắn đã theo Chung giáo úy đến Trường An rồi, nghe nói đang bận tối mắt tối mũi. Đúng rồi, cuối năm nay hắn sẽ thành thân đấy. Là con gái nhà họ Từ, người Dĩnh Âm. Ta chưa từng gặp nhưng nghe nói rất tốt. Đến lúc đó, ngươi nhất định phải đến dự lễ đấy.
-Chuyện đó đương nhiên rồi!
Mọi người cùng cười nói, ngồi vào bàn tiệc.
Tào Bằng và Chu Tán cùng kể chuyện từ lúc chia tay đến giờ. Sử A cũng thi thoảng nói ra vài chuyện thú vị ở đổ phường.
Đổ phường Thịnh Thế hiện giờ kinh doanh vô cùng tốt.
Không chỉ người ở Hà Lạc mà ngay cả Dĩnh Xuyên và các phú hộ ở Quan Trung cũng đến chơi. Ít thì vài đồng tiền, nhiều vì trên vạn, trên một trăm ngàn, thậm chí là cả triệu quan tiền một ván cũng có nữa. Theo Sử A nói, năm nay nhờ có vụ thu hoạch ở Hứa Đô, rất nhiều con cháu nhà phú gia đều sung túc, thường đến đánh cuộc ở đổ phường cả ngày. Ngoài cơ sở là đổ phường ra, Sử A còn mở thêm thanh lâu, tửu quán, kinh doanh rất tốt.
Tuy nhiên, có thể thấy được, Chu Tán đối với những chuyện này cũng không tán thành lắm.Uống được chừng ba tuần rượu, ăn tầm năm món ăn thì tiệc tàn.
Sử A cáo từ rời đi.
Trước khi chia tay, Sử A và Tào Bằng cùng hẹn buổi tối gã sẽ thiết yến ở Lạc Dương trên đường Kim Cương, làm bữa cơm tẩy trần cho Tào Bằng.
Tào Bằng vui vẻ đồng ý.
Sử A đi rồi, chỉ còn lại hai người Tào Bằng và Chu Tán.
-A Phúc, ngươi giờ đã không còn giống ngày xưa nữa, mọi chuyện cần hết sức cẩn thận mới được.
Người như Sử A, ngươi càng ít giao tiếp càng tốt. Tuy nói gã có mối quan hệ rộng rãi, trên danh hồ cũng rất được lòng mọi người nhưng có một số chuyện ta không nói, chắc ngươi cũng hiểu được. Nếu có chuyện gì cứ để bọn hạ nhân tiếp xúc với gã là được. Tốt nhất ngươi nên tránh xa gã ra một chút, tránh mang tiếng xấu.
Vừa rồi ngươi không đến đổ phường, ta rất tán thành.
Hai năm nay, nhìn thấy vô số nhà tan cửa nát, có đôi khi ta thật muốn ngươi nhìn coi. Tào đô hộ và Hạ Hầu phủ doãn tuy đều là chủ nhân của những đổ phường này, nhưng cho tới giờ vẫn còn giấu mặt, càng ít giao tiếp với Sử A. Ngươi có biết vì sao không? Chỉ vì đổ phường đều là chỗ hại người, trong lòng bọn họ cũng hiểu vô cùng rõ. Có chuyện gì, ngươi cứ sai người khác bàn với Sử A là được.
Tào Bằng trầm mặc!
Lời nói này của Chu Tán có thể nói là hết sức thành khẩn.
Từng lời gã nói ra đều là vì nghĩ cho Tào Bằng.
Một lát sau, Tào Bằng hạ giọng nói:
-Tứ ca yên tâm, tiểu đệ hiểu được.
-Ừ, ngươi hiểu là được rồi. Ta cũng không muốn nói năng nhiều lời với ngươi làm gì.
Hai người vừa dứt lời, lại tiếp tục uống thêm một trận rượu nữa rồi mới sai người dọn yến rượu. Tào Bằng và Chu Tán đi ra khỏi phòng khách, dọc theo hậu viên của tòa nhà, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Nhờ chút men rượu kia, Tào Bằng chợt cảm thấy ấm áp trong lòng.
-Tứ ca, công vụ bên Tuy Dương này có bận lắm không?
Chu Tán duỗi duỗi người, khẽ mỉm cười:
-Nói bận thì cũng không bận; nói không bận thì cũng chả phải. Dù sao hầu hết cũng đều là chuyện nhỏ, cũng không có gì đáng nói lắm. So với năm đó, chủ công dẫn đầu bắc bộ úy, thiết lập ngũ sắc bổng, hiện giờ thành Tuy Dương cũng coi như là thái bình.
Gã nói chuyện, chợt cười nói:
-Ta nghe người ta nói, ngươi ở Hải Tây định làm Tào duyện ………..
-Tứ ca cũng nghe nói sao?
-Ừ.
Chu Tán tìm một cái ghế đá, ngồi xuống, cười ha ha, nói:
-Thật ra, ta cũng muốn học cách làm của ngươi ở Hải Tây, muốn xây dựng chợ như Tào duyện. Nhưng chợ Tuy Dương không được phồn hoa, lại chưa có chuẩn mực nào cả. Ta chuẩn bị áp dụng một vài cách làm của Hải Tây các ngươi ở đây xem sao. Đúng rồi, ngươi điều hành cái hội kia cũng không tồi, có thể nói với ta không?
-Chuyện đó có đáng gì chứ?
Tào Bằng ngồi xuống bên cạnh Chu Tán, kể cho gã nghe mọi chuyện ở Hải Tây một lượt.
Về phần phường hội, thật ra Tào Bằng cũng không hiểu lắm.
Hắn ở Hải Tây phát triển phường hội, nói thẳng ra chỉ là về mặt quan niệm mà thôi.
Rất nhiều quy tắc, chế độ là do sau khi phường hội đưa ra mới liên tục cải thiện cho tốt hơn.
Chu Tán cảm thấy thích thú, thỉnh thoảng lại xen vào nói vài câu, hỏi vài câu. Có thể thấy được, gã khá chú tâm đến chuyện này, khi hỏi cũng rất tỉ mỉ. Tào Bằng cũng không hề giấu diếm, tận lực giải thích cho Chu Tán nghe. Nhưng sau khi giải thích xong, hắn hạ giọng nói:
-Tứ ca, Hải Tây và Tuy Dương không giống nhau, đừng có cứng nhắc quá. Hải Tây xa xôi, trước kia lại hỗn loạn, không có bất cứ trật tự gì. Chính vì thế, sau khi ta và gia huynh dùng võ lực khiến bọn họ khiếp sợ mới có thể khiến đám thương nhân Hải Tây cúi đầu, khuất phục.
Tuy Dương lại khác, mặc dù trước khi có chuyện của Đổng Trác, nơi này rất giàu có, lại lắm phú hào, bây giờ nhìn thì tưởng sa sút, hoang tàn, nhưng thực ra lại không phải như thế.
Hiện giờ đám thương hộ đó vẫn còn có nền tảng phía sau.
Đặc biệt, đại tộc Dĩnh Xuyên, Quan Trung rất vững chắc, mối quan hệ trong đó cũng cực kỳ phức tạp. Ca ca muốn xóa đi chế độ này thì phải thật cẩn thận, từ từ mà làm. Nếu không tháo được mối vướng mắc này, thì đừng tùy tiện trêu chọc bọn họ, rước phiền toái vào người.
Chu Tán gật gật đầu:
-Hiền đệ nhắc nhở đúng lắm.
Còn chuyện Chu Tán có thật sự nghe hay không, Tào Bằng không biết.
Nhưng hắn biết Chu Tán là người trầm tĩnh, rất có phép tắc. Gã không làm việc lỗ mãng, chính vì thế Tào Bằng cũng không cần phải lo lắng lắm.
Lúc này, một gã gia thần vội vàng đi tới, nói nhỏ hai câu bên tai Chu Tán.
Chu Tán gật gật đầu, nói với Tào Bằng:
-Hiền đệ, ngươi cả ngày đi đường vất vả, cũng mệt rồi.
Vừa rồi ngươi đã đồng ý với Sử A, buổi tối cũng không tiện từ chối. Không bằng như vậy đi, ngươi cứ đi nghỉ một chút, nếu không tối sẽ không tỉnh táo nổi đâu.
Tào Bằng biết có lẽ Chu Tán có việc cần phải xử lý.
Chính vì thế, hắn vui vẻ nghe theo lời gã, dưới sự dẫn đường của tên nô bộc Chu Tán đi đến nơi ở của mình.
Chu Tán sớm đã cho người sắp xếp phòng.
Quách Hoàn và Bộ Loan quét tước lại một lần nữa. Khi Tào Bằng đi vào, hai người đang ngồi trước cửa hiên, túi lớn túi bé, cùng nhau trò chuyện.
-Tử U đâu?
-Hạ Hầu đại ca nói là sẽ ngủ cùng Phi Mạo binh ở sân trong bên cạnh. Công tử, có cần gọi y lại không?
Tào Bằng lắc đầu, nói không cần.
-Tiểu Loan, Tiểu Hoàn, học xong bài ngày hôm nay chưa?
Bộ Loan vừa định trả lời, đã bị Quách Hoàn nhẹ nhàng kéo tay.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Quách Hoàn đỏ mặt, cúi đầu. Bộ Loan tức thì hiểu rõ! Quách Hoàn chắc chắn là chưa làm xong bài nhưng lại sợ nói ra sẽ bị Tào Bằng trách mắng. Vì thế, Bộ Loan cũng cúi đầu, hạ giọng nói:
-Công tử, chúng ta không có làm.
-Một ngày không đọc sách sẽ quên, một ngày không luyện chữ tay sẽ ngượng.
Tào Bằng hơi nhíu mày, hạ giọng nói:
-Trước mắt các ngươi cứ học tốt đi. Ta đi nghỉ một chút, khi nào ta tỉnh lại sẽ kiểm tra các ngươi.
-Vâng!
Cái gọi là bài học kia chính là Bát bách tự văn.
Dù sao Tào Bằng đã viết ra, bọn họ không thể không học được. Là người sáng tác Bát bách tự văn, thị tỳ bên người hắn càng phải học nghiêm túc hơn. Chính vì thế, mặc dù đã rời khỏi Hứa Đô, Bộ Loan và Quách Hoàn vẫn không ngừng học hỏi. Tào Bằng cũng rất chú ý chuyện này.
Tuy nhiên, khi hắn tỉnh dậy đã qua giờ dậu.
Sau khi rửa mặt xong, Tào Bằng đang chuẩn bị gọi Quách Hoàn và Bộ Loan đến kiểm tra thì Sử A đã phía người đến mời hắn đi dự tiệc.