Trương Uyển Trinh gật đầu lia lịa, "vô cực mà lại thái cực, rất ăn khớp với quyền thuật của huynh. Có điều, quyền thuật này huynh học từ đâu?"
"Cái này…" Tào Bằng do dự, cố gắng giải thích: "Đây là quyền thuật mà một vân du phương sỹ dạy cho ta từ lâu lắm rồi. Từ khi nhà ta sống ở thị trấn Trung Dương, vị vân du phương sỹ đó nghỉ chân ở trấn Trung Dương… ồ, đầu hổ ca cũng biết chuyện này."
Cùng một lời nói dối, có thể giấu được Vương Mãi, giấu được Vương Mãnh, nhưng không biết có qua nổi mắt của Trương Uyển Trinh không.
"Lại có người kỳ lạ vậy sao?"
"Đúng thế, đầu hổ ca giờ vẫn hối hận, khi đó không bái sư học võ đấy."
Trương Uyển Trinh không nghi ngờ, chỉ là gương mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Thời này, Phương sỹ có khi cũng là từ thay thế cho "thần tiên". Nếu phương sỹ đó là người đại năng, dạy cho Tào Bằng bản lĩnh này cũng không có gì lạ.
"Đi thôi, chúng ta đi về lắp cái bễ thổi gió đó."
"Tào công tử…"
"Ấy, gọi ta A Phúc là được rồi, đừng công tử công tử, ta đâu được coi là công tử gì?"
Trương Uyển Trinh cười tít mắt, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.
"Vậy được, muội gọi huynh là A Phúc, huynh cũng đừng kêu muội là cô nương cô nương nữa, gọi muội là Nguyệt Anh được rồi."
"Nguyệt Anh?"
"Phải, Nguyệt Anh là tên hồi nhỏ của muội, khi còn nhỏ vì muội gày còm ốm yếu nên cha còn gọi là A Xú. Sau này lớn lên, cha thấy cái tên A Xú không hay liền gọi là Nguyệt Anh. Uyển Trinh cũng là tên của muội nhưng không hay dùng, vì thế gọi Nguyệt Anh là được."
Cuối đời Đông Hán, tên người là tên đơn mới được coi là cao quý.
Ngoài tên ra còn có tự. Ngoài ra còn có rất nhiều tên lúc nhỏ, tên mụ, tên hiệu…
Ví dụ như Tào Tháo, tự là Mãnh Đức, tên hồi nhỏ là Cát Lợi, còn gọi là A Mãn.
Tào Bằng tò mò hỏi: "Thế tên muội là?"
"Tên đơn của muội là một chữ "Thạc", nhưng cũng không hay dùng.
Trương Thạc?
Đó là cái tên rất giống con trai.
Tào Bằng cảm thấy cái tên Nguyệt Anh dường như quen tai hơn. Trương Nguyệt Anh… một cái tên khá phổ biến, hậu thế rất thường gặp.
Vì thế Tào Bằng cũng không nghĩ nhiều, cười cười nói nói với Trương Uyển Trinh suốt chặng đường đi về nhà.
Cái bễ thổi gió Trương Uyển Trinh làm được đặt ở ngoài lều gỗ. Rất đẹp và công phu. Tào Cấp và Vương Mãnh đang quỳ ở bên, tò mò ngó nghiêng, thấy hai người trở về, Tào Cập lập tức đứng dậy hỏi: "Bằng nhi, cái này dùng thế nào?"
"Giống cái bễ lò, dỡ cái bễ lò ra, thay bằng bễ thổi gió là được."
"Hóa ra thế."
Tào Cập chợt hiểu ra, vội vẫy gọi Vương Mãnh tới giúp. Khi lắp bễ lò, vốn không cố định chặt để tiện tháo dỡ. Vì thế hai người nhanh chóng dỡ được bễ lò ra, rồi lại thoăn thoắt lắp cái bễ thổi gió vào. Sau đó đứng cạnh lò nung sắt, Tào Cập quay đầu nhìn Tào Bằng, "Bằng nhi, lắp xong rồi… cách dùng giống với bễ lò chứ? Nếu không chúng ta thử trước đã?"
"Đương nhiên phải thử đã."
Tào Bằng gật đầu, đi tới giúp Tào Cập mở cửa lò.
Trương Uyển Trinh đứng bên ngoài lều gỗ, nét mặt cực kỳ hưng phấn.
Lò nung sắt dần tăng nhiệt, Tào Cập ra hiệu cho Vương Mãnh kéo thanh đẩy bễ thổi gió. Vương Mãnh cong lưng, thử kéo thanh, trong lòng thầm nhủ: "Cái này không nhẹ đâu."
Nói rồi, ông đột nhiên dùng lực kéo thanh, đẩy mạnh vào trong.
Sự va chạm của luồng khí sinh ra trong bễ thổi gió, từ miệng bễ, cũng chính là van khí thổi vào trong lò. Lửa than chợt bùng lên, lấn át những ngọn lửa xanh leo lét.
"Lửa cháy to quá!"
Tào Cập kêu lớn.
Ông không biết về nước nhưng khả năng phân biệt lửa không hề kém.
Ngọn lửa như thế nào sẽ sinh ra nhiệt độ ra sao, phù hợp nhất để rèn những vật phẩm nào, ông nắm rõ mồn một. Chỉ nhìn ngọn lửa bốc lên, Tào Cập biết ngay bễ thổi gió đã có tác dụng. Vậy nên lập tức kẹp một chiếc phôi đao bỏ đi đang để bên cạnh lò nung lên và đưa vào trong lò.
Từ sau khi mở lò nung sắt, Tào Cập dự định làm một số nông cụ.
Đâu ngờ ông vừa nói ý định thì Vương Mãnh đã phản đối mạnh mẽ: "Lão Tào à, huynh khá hơn được không? A Phúc đã giúp huynh giải quyết vấn đề lửa tắt, sao huynh cứ ngoan cố với đống nông cụ vậy? Cách làm của A Phúc rất hay, huynh làm nông cụ thật phí phạm. Chi bằng đổi sang rèn đao kiếm, vừa hay có thể rèn luyện tay nghề của huynh. Chả lẽ huynh muốn cả đời này làm thợ rèn hạng ba à?"
Trong mắt Vương Mãnh, Tào Bằng hiểu biết vậy, chắc chắn là bản lĩnh mà phương sỹ đã dạy hắn.
Đó chắc chắn là diệu pháp thần tiên, nếu không Tào Bằng sao biết được?
Tào Cập thấy Vương Mãnh nói cũng có lý bèn gật đầu đồng ý.
Lúc đó đang vào cuối năm, huyện Cức Dương đang thanh lý kho phủ, rất nhiều binh khí cần thay bỏ, sửa chữa. Đặng Tắc làm việc ở nha môn nên đã nhận những việc này về. Đúng là một người làm quan, cả họ được nhờ, thay bỏ binh khí chắc chắn sẽ không giao cho Tào Cấp nhưng sửa chữa chính là sở trường của ông. Khoái Chính cũng không quan tâm tới chuyện này, dù sao đều là sửa chữa, giao cho ai sửa cũng vậy cả?
Vì thế cuối cùng, vụ thanh lý binh khí trong kho đã được giao cho Đặng Tắc xử lý.
Đừng thấy Đặng Tắc thật thà nhưng cũng không phải người đần. Hắn lập tức chuyển giao việc này cho Tào Cấp.
Mấy hôm nay, Tào Cấp cũng sửa được không ít đao kiếm, tay nghề vứt đi trước đây cũng dần quen trở lại.
Leng keng leng keng!
Ông dùng kìm sắt lấy phôi đao rực lửa ra, đặt trên tấm đe, tiếp tục rèn gõ. Mỗi lần gõ, Tào Cấp đều dùng lực vừa đủ, chỉ thấy ánh lửa bắn tóe ra, phôi đao dần thành hình, nhiệt độ cũng từ từ hạ xuống. Khi phôi đao tắt bớt lửa đỏ, Tào Cấp ngừng rèn, kẹp phôi đao đặt vào trong bồn nước đái ngựa. Mùi khai khó chịu bốc lên làm cho Trương Uyển Trinh nhăn trán, lùi lại sau mấy bước.
"Trong bồn nước đó rốt cuộc là thứ gì? Sao lại mùi vậy?"
Tào Bằng cười không đáp lại.
Trương Uyển Trinh cũng không hỏi tiếp, chỉ đứng cạnh lặng lẽ quan sát.
Ước chừng nhiệt độ, Tào Cấp lấy phôi đao ra khỏi bồn nước, liếc mắt, gật đầu rồi đặt vào trong bồn dầu.
So với cách trước đây thì cách làm của Tào Bằng có thể bảo đảm độ cứng của phôi đao, đồng thời tránh bị vỡ và biến dạng, làm nó có tính bền nhất định. Đây không được coi là phát minh lớn gì nhưng đối với thời đại này mà nói, rõ ràng có ý nghĩa to lớn.
Thực ra, cái gọi là phát minh, chỉ là nằm ở chỗ bạn có nghĩ tới hay không. Nghĩ cái người khác không dám nghĩ, đó chính là tiến bộ…
Đừng chỉ nhìn hai loại dịch thể đơn giản này, đồng thời còn phải xem xét kỹ năng và kinh nghiệm của thợ rèn. Không có thiết bị đo và khống chế nhiệt độ, hoàn toàn dựa vào cảm giác để làm. Nếu đổi lại là người không có kinh nghiệm làm, dù có dùng cách của Tào Bằng cũng không tác dụng.
Tào Cấp trước đây đúng là chưa từng rèn đao kiếm, nhưng sửa chữa nông cụ trong thời gian dài cũng giúp ông tích lũy được đủ kinh nghiệm.
Vì thế, Tào Bằng chỉ mở một khe hở cho ông, ông đã có thể nhanh chóng đẩy được cánh cửa mở để tiến thẳng và cung điện. Điều tuyệt diệu trong đó là dù Trương Uyển Trinh thông minh thế nào cũng không thể hoàn toàn nắm bắt được. Nàng chỉ nghĩ trong hai bồn nước đó có cất giấu một bí mật rất lớn. Nhưng thứ này liên quan đến quy tắc, Tào Bằng có thể để nàng đứng cạnh xem nhưng không thể nói rõ với nàng. Đương nhiên, Trương Uyển Trinh có thể tự đi tìm hiểu nhưng lại không dám hỏi. Nàng biết mức độ, càng hiểu cái gì có thể hỏi, cái gì không nên nói.
Sửa xong lưỡi dao, còn phải đánh bóng thêm cho sáng.
Đã gần trưa, Trương Uyển Trinh bèn cáo từ ra về.
Có điều nàng đã hẹn với Tào Bằng, mỗi sáng sớm, nàng đều sẽ đi thuyền nhỏ vượt sông, theo Tào Bằng học thái cực quyền.
Còn Tào Bằng, đương nhiên cũng không thể từ chối…
Sau khi tiễn Trương Uyển Trinh, Tào Bằng quay vào trong sân.
"Cha, hiệu quả của cái bễ gió đó thế nào?"
Tào Cấp đang mài lưỡi, nghe Tào Bằng hỏi liền ngẩng đầu lên.
"Cha, sao cha không vui?"
Tào Cấp thở dài, cười gượng: "Nhiệt độ lò sắt được giải quyết rồi… cái bễ thổi gió của con sắp bằng hai hàng bễ rồi."
Một hàng bễ lắp khoảng mười cái bễ lò.
Nói cách khác, chiếc bễ thổi gió này có thể sinh ra hiệu quả của hai mươi cái bễ lò. Tính như vậy thì tác dụng của bễ thổi gió cực kỳ tốt. Thế nhưng điệu bộ buồn rầu của Tào Cấp khiến Tào Bằng băn khoăn, "cha, lẽ nào như thế không tốt sao?"
"Tốt thì tốt nhưng riêng trưa hôm nay đã mất cả một sọt than. Bình thường một ngày cũng chỉ một sọt than, nếu đổi sang cái bễ thổi gió của con, ước tính một ngày hai sọt than vẫn không đủ… A Phúc, chúng ta sửa binh khí, tiếp tục như thế thì chi phí quả thực quá lớn. Đồ vật con làm này dùng trong xưởng thì rất hay nhưng với hộ sản xuất nhỏ như chúng ta lại không chịu nổi."
Sức gió lớn nên lượng than đốt cũng tăng lên, hao tổn đương nhiên lớn thêm.
Tào Bằng đúng là chưa nghĩ tới vấn đề này… Luồng hơi liên tục hai hướng dạng van đẩy xuất hiện vào đời nhà Minh. Hình thái xã hội khi đó hơi khác so với thời kỳ tam quốc. Quy mô hóa xưởng sản xuất thủ công cũng không phải là cái mà xã hội hiện giờ so sánh được. Hình như đã đi trước quá?
Mặc dù chi phí tăng lên nhưng phôi đao rèn ra từ lò nhiệt độ cao đều được nâng cao cả về tính bền và độ cứng.
Lúc ăn cơm trưa, Tào Cấp còn tán dương Tào Bằng gấp bội, coi như là phần thưởng.
Suy cho cùng con trai bỏ bao tâm sức như thế, hơn nữa đúng là có hiệu quả. Trách thì nên trách bản thân mình không có bản lĩnh, không có xưởng sản xuất lớn, còn công sức của con trai không thể bỏ được. Đây không phải sai lầm của Tào Bằng, Tào Cấp đương nhiên cũng không trách cứ, thậm chí còn có phần xấu hổ.
Tào Bằng tỏ ra bình thản, buổi trưa ăn hai bát cháo to, còn ăn thêm một cái bánh lớn.
Chỉ là, hắn nhận thấy tình cảm của Vương Mãi hình như có gì đó bất ổn. Lúc ăn cơm cứ trốn tránh, hình như có tâm sự gì.
"Đầu hổ ca, hôm nay huynh sau thế?"
"À, không sao cả!"
"Còn gạt đệ… Hôm nay huynh còn ăn không nhiều bằng đệ.
Bình thường huynh ăn nhiều hơn đệ, hôm nay sao… nếu không phải có tâm sự, chắc chắn sẽ không thế này. Kha kha, có thể nói cho đệ nghe không, nói không chừng đệ giúp được đó… Đúng rồi, không phải huynh thích ai đó, không dám mở lời đấy chứ."
Khuôn mặt đen sì của Vương Mãi chợt tím lại.
"A Phúc, đừng nói linh tinh." Hắn chần chừ một lát, nhìn quanh không có người mới khẽ hỏi: "A Phúc, đệ nói thật đi, có phải đệ thích Trương cô nương không?"
"Huynh đừng nói hồ đồ, huynh nghe đệ nói vậy khi nào? Đệ thích Trương cô nương? Người ta là giúp đệ, vì thế đệ mới để muội ấy tới học võ thôi."
"Không có là tốt nhất."
"Được rồi, sao huynh lại hỏi điều này?"
Vương Mãi vò đầu, "buổi trưa sau khi hai người rời đi, Đặng Phạm có nói với ta một chuyện… trước đây, hắn đã từng gặp cô nương nhà họ Trương đó."
"Hả?"
"Mấy ngày trước… đúng rồi, chính là hôm đệ bị mất cái túi da.
Đặng Phạm ở gần Thành Cửu Nữ đã từng thấy Trương cô nương đi cùng với một tướng quân, hơn nữa còn tay nắm tay rất thân mật."
"Thành Cửu Nữ?"
Tào Bằng ngây người, buột miệng kêu lên.
Thành Cửu Nữ này nằm ở Mai Loan trấn Vương Trang huyện Tân Dã hiện nay, đông giáp sông Đường. Tương truyền ở đây từng có chín tiên nữ sinh sống và xây tường thành. Sau này, còn thân thiết yêu quý dân làng ở đó, nam canh tác nữ dệt vải.
Thần thoại thường rất đẹp, còn sự thực thì sao?
Thành Cửu Nữ xây vào cuối đời Tây Hán bởi công của Vương Mãng.
Khi đó Vương Mãng giành được ngôi hoàng đế, để lung lạc lòng người, ông gả cửa công chúa nhỏ nhất cho nơi này. Vị công chúa đó rất đáng yêu, cùng phò mã lãnh đạo mọi người xây dựng thành này, được bách tính ở đây ca ngợi. Thậm chí sau khi Lưu Tú đăng cơ cũng không dỡ bỏ Thành Cửu Nữ mà giữ gìn tới ngày nay.
Đặng Phạm bình thường chơi bời lêu lổng, vì thế chạy tới Thành Cửu Nữ cũng không có gì lạ.
"Ta nghe Đặng Phạm nói, ở phía tây của Thành Cửu Nữ gần đây có xây một doanh trại.
Đệ không thấy Đặng lão thái công gần đây mất tích sao? Nghe nói đã chạy tới đó… Đặng tướng quân còn cử hẳn người tới giải thích mà."
Thành Cửu Nữ mới xây doanh trại?
Việc này, Tào Bằng thật sự chưa từng nghe nói.
Thành Cửu Nữ nằm giữa Cức Dương và Dục Dương.
Vì thế chắc cả Đặng Tắc cũng không biết chuyện này… hình như nhớ hôm đó Trương Uyển Trinh từng nói, nàng qua sông tới gặp huynh trưởng của mình.
"Đầu hổ ca, huynh đừng nói linh tinh, Trương cô nương chẳng phải từng nói, hôm đó muội ấy tới gặp huynh trưởng của mình sao?"
"Huynh trưởng đếch gì." Vương Mãi cười nhạt nói: "Ả ta họ Trương, Đặng Phạm nói hôm đó vị tướng quân hắn gặp họ Hoàng. Đệ cũng biết, tên Đặng Phạm đó quen biết nhiều, hắn còn dò hỏi được, vị tướng quân đó là con trai cả của Giang Hạ thái thú Hoàng Tổ, tên là Hoàng Xạ, năm nay vừa bước qua tuổi mười tám, Giang Hạ binh tào lại. Nghe nói mỗi tháng bổng lộc của tên đó lên tới 37 hộc, Lưu Kinh Châu cũng đặc biệt coi trọng hắn."
Hoàng Tổ? Hoàng Xạ? Giang Hạ binh tào lại?
Hôm qua Đặng Tắc trở về lại không nói gì cả.
Còn sáng sớm nay đã vội vàng đi tới quan sở làm, có vẻ rất bận rộn.
Lại liên tưởng đến chuyện trước đây Khoái Chính đột ngột quay về, còn Giang Hạ quận binh Tào lại Hoàng Xạ bất ngờ xuất hiện ở Thành Cửu Nữ, còn xây cả doanh trại…
Lẽ nào, Lưu Biểu muốn dùng binh sao?
Tào Bằng nghe ra ý trong câu nói của Vương Mãi bèn bật cười, "đầu hổ ca, huynh nghĩ linh tinh gì đó? Đệ và Trương cô nương thật sự không có quan hệ gì."
Vương Mãi nói nhỏ: "Việc này ta không nói với cha ta, ta cũng bảo Đặng Phạm không nói với người nhà hắn, nếu không cha mẹ đệ chắc chắn sẽ lo lắng. Tóm lại, đệ tốt nhất tránh xa Trương cô nương đó một chút, một người họ Trương ở quận Nam Dương; Một người là Giang Hạ hào tộc… Cô ta và Hoàng Xạ có thể là họ hàng gì chứ? Đệ giết Thành Kỷ ở thị trấn Trung Dương, có thể cao chạy xa bay; Nhưng một trăm Thành Kỷ cũng không so được với một Hoàng Xạ… A Phúc, đệ còn hiểu nhiều hơn huynh. Dù sao, đệ phải cẩn thận hơn nữa mới được."
Từ trong lời nói của Vương Mãi, có thể thấy hắn rất lo lắng.
Tào Bằng cười lớn, "hổ đầu ca, đệ hiểu chừng mực mà."
Nhưng trong lòng hắn lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ… Trương Uyển Trinh và Hoàng Xạ thật sự là quan hệ đó sao?
Mấy ngày tiếp theo, Tào Bằng vẫn rất bình thường.
Trương Uyển Trinh hàng sáng đều ngồi thuyền tới Đào Lâm, theo Tào Bằng học Thái cực quyền.
Nàng rất nhanh hiểu, hơn nữa cũng rất thông minh… thông thường Tào Bằng làm mẫu một chút là cô đã lĩnh hội được ngay. Trong mấy ngày ngắn ngủi, Trương Uyển Trinh đã nắm bắt được cơ bản về Thái cực quyền. Mặc dù vẫn chưa thuần thục lắm, nhưng đã mô phỏng được từng chiêu thức.
Cái Tào Bằng dạy cho Trương Uyển Trinh là một trong ba nhánh thái cực quyền của ôn huyện, Nam Lãnh Giá thái cực quyền.
Hậu thế có câu "học thái cực, tới ôn huyện". Thái cực ôn huyện nổi tiếng với ba nhánh Trần Gia Câu, Nam Lãnh và Triệu Bảo. Trong đó Nam Lãnh thái cực quyền cổ xưa nhất, phù hợp nhất với Trương Uyển Trinh để tu luyện. Kiếp trước Tào Bằng học Bạch Viên thông bội nhưng cũng học thêm quyền thuật khác. Nam Lãnh tuân thủ nghiêm túc theo cổ pháp để tu hành, tẩu kinh lạc, hành khí huyết, điều ngũ tạng, tăng chân khí, mạnh gân tráng cốt, vừa công vừa phòng…
Tu luyện chăm chỉ hai, ba năm là có thể thu được thành tích ban đầu.
Quyền thuật này đối với Trương Uyển Trinh mà nói cũng dễ lý giải nhất.
Chỉ là mỗi lần truyền thụ quyền thuật đều không tránh khỏi trạng thái da thịt chạm vào nhau, cơ thể tiếp xúc.
Trong lòng Tào Bằng ngày càng có cảm giác kỳ lạ.
Lúc đầu Vương Mãi nói chuyện của Trương Uyển Trinh và Hoàng Xạ, hắn còn cố ra vẻ không để ý. Tuy nhiên khi đối diện với Trương Uyển Trinh, trong lòng….
Đã nhiều lần, hắn muốn dò hỏi, nhưng cứ nghẹn lại không biết mở lời thế nào.
Thời gian ngày càng dài, trong lòng hắn càng khó chịu.
Lẽ nào, mình đã yêu nàng?
Ngày hai chín tháng chạp, Trương Uyển Trinh không tới học võ.
Tào Bằng cả buổi thất thểu, chỉ dạy một chút cho Đặng Phạm, sau đó liền quay về nhà nghỉ ngơi.
"Đầu hổ, bộ dạng hôm nay của A Phúc có vẻ không ổn lắm!"
Vương Mãi rụt tay lại, thở dài nói: "Đâu chỉ hôm nay, mấy ngày vừa qua đều có gì đó không ổn.
Mà chuyện ta bảo đệ dò hỏi, đệ đã hỏi được chưa? Trương cô nương có phải đúng là quan hệ thân thích với nhà họ Hoàng không?"
"Không, tuyệt đối không có!"
Đặng Phạm xua tay liên tục, "cái khác đệ không được chứ chút việc này không khó với đệ. Giang Hạ Hoàng thị, đó là gia tộc nổi tiếng ở Kinh Châu, không hề thua kém nhà họ Khoái ở Tương Dương. Nhà họ Trương mặc dù có danh vọng ở quận Nam Dương, nhưng ở Kinh Châu không thể sánh được với Hoàng thị. Hai nhà trước đây cũng chẳng có quan hệ gì, đệ dám khẳng định, nhà họ Trương và họ Hoàng không phải là thân thích… có điều chuyện của Trương Uyển Trinh, đệ lại chưa dò hỏi được.
Đệ đã hỏi mấy huynh đệ khá hiểu biết về Niết Dương, hình như đều chưa từng nghe nói đến Trương Uyển Trinh.
Đoán chừng… cũng là quan hệ nhánh của họ Trương. Trương cô nương nhìn khá được, nếu không có Hoàng Xạ thì cũng rất hợp với A Phúc.
"Đệ không được nói điều này trước mặt A Phúc, nếu không nói không chừng hắn sẽ phát điên lên.
À, đệ tiếp tục dò hỏi chuyện của Trương Uyển Trinh đi. Thực sự không được, đợi sau tết đệ đi Niết Dương một chuyến? Dù sao ta hơi lo lắng."
Hai tên tiểu tử tuổi mới lớn thầm thì rất lâu.
Còn Tào Bằng trở về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy Vương Mãnh cầm một cái xẻng đứng đối diện với Tào Cấp.
"Lão Tào, ta ra tay đây!"
"Lão Vương, huynh làm đi…"
Tào Cấp ôm một con dao sắt, vẻ mặt rất hứng khởi.
"Cha, hai người…"
Tào Bằng ngây người, không đợi hắn mở miệng đã thấy Vương Mãnh hét lớn, nhấc chân tiến lên trước, chân hạ xuống, tiếng hét cất lên, cùng với bước chân của ông, chiếc xẻng trong tay lắc lư, đập mạnh về phía Tào Cấp.
Tào Cấp không hoảng loạn, né người tránh.
Một tia sáng sắc lạnh chém xuống, Tào Cấp hạ đao xuống, mắt đang nhìn vào chiếc xẻng sắt.
Thanh gỗ to dày đó bị chém đứt đoạn…
"Đao tốt lắm!"
Vương Mãnh kêu lớn, khuôn mặt Tào Cấp cũng tràn đầy hứng khởi.
Tào Bằng đứng ở cửa, ngờ vực hỏi: "Cha, Vương bá bá, hai người đang làm gì đó?"