Tào Chân, Hứa Nghi và Điển Mãn ngồi trong thư phòng.
Ba người đều mặc đồ trắng đầu quấn khăn trắng, vẻ mặt trang nghiêm. Hồ Chiêu nhíu mày lẳng lặng ngồi bên cạnh, không nói một lời.
Bầu không khí trong thư phòng trầm lắng khiến người ta muốn nghẹt thở.
Khi Tào Bằng đi vào thì ba người Tào Chân đồng thời đứng dậy.
- Đại ca, nhị ca, tam ca? Sao ba người các ngươi lại tới đây?
Trong lòng Tào Bằng có dự cảm không lành, nhẹ giọng hỏi.
Ba người Tào Chân đều mặc đồ tang.
Nhưng Tào Bằng không biết họ đang để tang ai.
Hồ Chiêu đứng lên:
- Ba vị tướng quân, các ngươi hãy nói chuyện đi, ta ra ngoài trước.
- Đa tạ Khổng Minh tiên sinh.
Tào Chân hướng về Hồ Chiêu thi lễ. Hồ Chiêu chỉ gật đầu cất bước đi ra ngoài thư phòng. Khi Hồ Chiêu đi ngang qua người Tào Bằng, trong tích tắc chỉ thở dài một tiếng khẽ. Một tiếng thở dài mà đã khiến tâm can Tào Bằng trùng xuống, linh tính không may càng mạnh mẽ.
- Ba vị ca ca, các người đều…
Hồ Chiêu đi ra thư phòng, Tào Bằng cố gắng cười hỏi.
Nhưng không đợi hắn nói xong thì Tào Chân đã khẽ nói:
- A Phúc, lão tứ đi rồi.
- Hả?
- Công Tá đi rồi!
Công Tá chính là tên chữ của Chu Tán. Trong thoáng chốc, Tào Bằng không thể phản ứng nhiều, trân trân nhìn ba người Tào Chân.
- Đại ca nói…
- A Phúc, đầu tháng, bắc bộ úy Công Tá bị người ta đầu độc chết.
Bên tai chỉ có tiếng ù ù, Tào Bằng như trong mộng. Lần này hắn đã nghe rõ. Chu Tán đã chết! Nói thật, quan hệ của Tào Bằng và Chu Tán không thân bằng với ba người Tào Chân, Điển Mãn, Hứa Nghi, cũng không thể thân bằng Vương Mãi và Đặng Phạm. Nhưng mà đã cùng khấu đầu, thì một đời làm huynh đệ. Tính cách Chu Tán điềm tĩnh, hơn nữa còn rất thân thiện. Tuy nói rằng Tào Bằng tiếp xúc không nhiều nhưng mà hắn với Tào Bằng cực kỳ thân cận.
Chu Tán làm sao mà chết chứ?
- Đại ca, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Có lẽ từng trải qua nhiều chuyện nên Tào Bằng ổn định tinh thần rất nhanh.
- Ta cũng không rõ lắm. Công Tá bị giết hại rất đột ngột. Theo như tôi tớ trong phủ nói, hôm đó rất bình thường, không có việc khác biệt. Sau khi về nhà ăn cơm chiều, cùng điệt nhi chơi đùa một lát thì hắn về phòng khách đọc công văn án độc. Chợt nghe tiếng hắn gọi, khi người nhà chạy đến thì Công Tá đã…
Theo như kiểm tra thì Công Tác bị trúng độc chết.
Nhưng mà cho tới bây giờ vẫn chưa biết tung tích hung thủ.
Bị người giết bằng thuốc độc? Hai tay Tào Bằng bưng mặt, nhẹ nhàng chà xát, nửa ngày không nói lời nào.
- Chủ công đã bãi chức Lạc Dương Lệnh, cũng cách chức Nguyên Nhượng tướng quân.
Bây giờ Viên Thiệu tập trung lực lượng ở Hà Bắc, chằm chằm như hổ đói. Sự tình ở Lạc Dương khiến cho chủ công vô cùng lo lắng. Vì vậy chủ công đã lệnh cho Trình Trọng Đức làm Hà Nam Doãn, còn Trần Đàn làm Lạc Dương Lệnh, hạ lệnh phải điều tra rõ án, cũng lệnh cho Trần Đàn phải mau chóng tìm ra hung thủ, dẹp yên nỗi hoang mang.
Điển Mãn nhẹ giọng nói, sau đó lại ngưng.
Tào Chân tiếp ngay lời:
- A Phúc, ta biết ngươi bây giờ đang học tập, nhưng mà khi Trần Trường Văn tiếp nhận ấn tín thì đã đưa ra điều kiện với chủ công. Hắn nói là chức Lạc Dương bắc bộ úy nhất định phải do ngươi nhận, nếu không thì hắn không tự tin có thể phá án tìm được hung thủ. Quách Tế Tửu cũng tỏ ý tán thành nói rằng chọn ngươi là người thích hợp. Chủ công do dự một hồi, cuối cùng quyết định là chọn ngươi.
- Bảo ta nhận chức Lạc Dương bắc bộ úy?
Ba người Tào Chân đều cùng gật đầu, cùng nhìn Tào Bằng với ánh mắt hi vọng.
Tào Bằng không trả lời ngay mà chậm rãi ngồi xuống bàn.
Hắn thở ra một hơi dài rồi nhắm mắt lại. Trong đầu hắn không ngừng hiện ra cảnh tám người bọn họ ở Hứa Đô kết nghĩa.
Có trăng sao làm chứng, dù có cách núi ngăn sông, trải qua năm tháng, nguyện cùng chí hướng.
Không vì danh lợi là đấu đá nhau, không vì tài đức mà sinh ra kiêu ngạo. Hôm nay kết nghĩa kim lan dưới sự chứng giám của thần minh, chiếu sáng trúc lâm, nguyện cùng….
Lời thề hôm ấy như vẫn còn vẳng bên tai. Thật không nghĩ là một người đã vĩnh viễn xa cách.
Tám người mất đi một khiến Tào Bằng vô cùng buồn bã. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua ba người Tào Chân, nghiến răng gật đầu.
- Bao giờ thì đi nhận chức?
- Càng nhanh càng tốt.
Tào Chân nói, lấy ra một cái hộp ở bên cạnh người, đưa cho Tào Bằng.
- Trần Trường Văn đã đi nhận chức ở Lạc Dương, chỉ còn chờ ngươi đi giúp đã. Trước khi ta đi, chủ công đã bảo ta đưa cái hộp này giao cho ngươi, còn nói: "Không cần gặp, đi thẳng Lạc Dương."
Tào Bằng nhận hộp, do dự một chút rồi mở ra.
Bên trong có một đoản đao nhỏ dài chừng bốn mươi lăm cm, còn có một bộ ấn tín.
Lưỡi dao màu đỏ sậm, hơi cong.
Trên dao có khắc: Vinh Diệu Tức Ngô Mệnh.
Đối với thanh đao này Tào Bằng quá hiểu rõ, là khi xưa Tào Cấp đã rèn ra ba mươi sáu thiên cương đao. Sau khi Tào Cấp rèn xong thiên cương đao, ngoại trừ tặng cho Điển Vi ra thì không tặng cho ai khác. Mà bây giờ, thiên cương đao hiện ra trước mắt hắn, cũng có nghĩa là…
Nhìn kỹ thì thấy khắc hai chữ: Thiên Nhàn
Thiên nhàn đao. Nếu như dựa vào thứ tự của ba mươi sáu thiên cương đao thì đây là thanh đao thứ tư.
Tào Bằng không khỏi giật mình hoảng hốt thầm nghĩ: Tào Tháo hậu đãi với ta như vậy? Phải biết rằng, chiến tướng dưới trướng của Tào Tháo nhiều không kể hết. Không kể đến những tướng lĩnh như Từ Hoảng Trương Liêu, Lý, Nhạc Tiến, trong dòng họ Tào thị cũng có rất nhiều tướng lĩnh đảm nhận chức vụ quan trọng.
Mọi việc thế nào thì Tào Bằng chưa rõ ràng lắm. Bao nhiêu người ham muốn ba mươi sáu thiên cương đao mà không có được, không nghĩ rằng…
Nhưng đồng thời, Tào Bằng cũng từ thanh Thiên Nhàn này mà hiểu được tâm ý của Tào Tháo.
Một chữ "Nhàn" là đã gửi gắm tâm ý của Tào Tháo đối với hắn. Ý của Tào Tháo rõ ràng là muốn nói cho Tào Bằng rằng, chớ có theo đuổi công danh bổng lộc, khi phú quý giàu sang tới thì nó tự nhiên sẽ tới. Bớt một chút mưu kế, nhiều một chút tính toán của tướng quân. Đây cũng là kỳ vọng của Tào Tháo đối với hắn.
- Ta về thu dọn hành trang, sau nửa canh giờ thì chúng ta xuống núi.
Tào Bằng đóng hộp lại, đứng lên nói với ba người Tào Chân.
Ba người Tào Chân gật đầu, cũng không hề thúc giục Tào Bằng, tự ra khỏi thư viện.
Khi Tào Bằng ra khỏi thư phòng thì thấy Hồ Chiêu đứng ở cửa. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Lão sư!
- Quyết định rồi?
- Vâng!
Hai gò má gầy gò của Hồ Chiêu lộ ra nụ cười.
Ông thở dài, vỗ vào vai Tào Bằng
–Nếu cho ta một năm nữa, ta có thể dốc sức đào tạo con thành tài. Thời gian ba tháng thật quá vội vàng, chỉ đủ cho con tĩnh tâm dưỡng khí mà lại không đủ để dạy dỗ. Ta thật có phần hổ thẹn. Nhưng ta cũng biết nhất định con sẽ phải đi. Tính tình con bên ngoài nhìn có vẻ lãnh đạm, đối với những việc bên ngoài không thèm để ý, nhưng thật ra trong lòng con rất nóng.
Ở đây ta đã chuẩn bị cho con vài tập chữ mẫu. Sau khi con đi, cần phải chăm chú luyện tập theo.
Đây là quyển "Luận", còn có "Kinh thị dịch" và "Quy tàng", "Liên sơn". Tất cả tặng cho con, hy vọng con có thể nghiên cứu.
Nói là tặng sách cũng như ý truyền thừa.
Đặc biệt khi đó, khi lão sư tặng học sinh sách vở cũng có nghĩa là học sinh đó đã có thể xuất sư.
Tào Bằng ngạc nhiên:
- Lão sư…
- Hữu Học, lần này con xuống núi, nếu còn muốn quay trở lại, e rằng khó có thể tự mình quyết định được.
Ta có một câu muốn tặng con trước khi đi, nhớ đừng quên.
"Vi thiên địa lập tâm. Vi xa dân lập mệnh. Vi vãng thánh kế tuyệt học. Vi vạn thế khai thái bình." (Vì thiên hạ mà lập tâm. Vì dân sinh mà quyết cải thiện đời sống. Vì tiên thánh mà tiếp nối tuyệt học. Vì thiên hạ mà lập ra thái bình)
Hồ Chiêu lại cười thêm nói:
- Biết được đường đi khó khăn. Hy vọng sau này con bất kể đi tới đâu thì cũng không được quên những lời ta nói ngày hôm nay.
- Học sinh ghi nhớ trong lòng.
- Hãy đi đi. Hãy đi ra thiên hạ. Ta ngồi trên núi chờ tin lành của con.
- Dạ!
Hai thầy trò không nói nhiều nhưng mà đã biểu đạt hết tất cả những gì muốn giãi bày.
Hồ Chiêu là người không màng tới danh lợi. Còn Tào Bằng không phải là người biết chủ động biểu hiện tình cảm nội tâm. Cả hai người đều rất ít lời.
Tư Mã Ý đứng ở cửa hiên, vẻ mặt phức tạp.
Khi Tào Bằng đến trước mặt hắn để cáo từ, hắn đột nhiên nở nụ cười.
- A Phúc, làm tốt mọi việc.
- Cũng chúc sư huynh sớm học thành. Đệ ở Hứa Đô sẽ đợi sư huynh.
- Ta sẽ đi!
Hai người vái chào nhau. Tào Bằng xoay người đi mất.
Nhìn bóng dáng Tào Bằng, trong lòng Tư Mã Ý thầm thở dài. Hắn cũng không rõ tình cảm trong hắn bây giờ là loại tình cảm gì. Nghĩ đến trước kia khi Tào Bằng mới đến, bản thân hắn rất phấn khởi. Thế nhưng "Ái liên thuyết" vừa viết ra, lại khiến Tư Mã Ý như nghẹn lại. Hắn có một áp lực vô cùng. Có lẽ đúng là áp lực này khiến cho hắn cố tình bất hòa với Tào Bằng trong cuộc sống. Vừa rồi có thể nói lời từ biệt, trong nháy mắt Tư Mã Ý cảm thấy mình có phần buồn cười.
Tào Bằng từng nói với hắn:
- Xích hữu sở trường, thốn hữu sở đoản (ai cũng có sở trường riêng). Sở trường của sư huynh không phải là thi văn, làm sao phải lo lắng?
Lúc đó vốn là Tào Bằng khuyên giải hắn. Khi ấy nghe có vẻ huyền diệu.
Tư Mã Ý nhìn về phía Hồ Chiêu. Còn Hồ Chiêu thì đang chắp tay đứng lẳng lặng nhìn hắn.
Xích hữu sở trường, thốn hữu sở đoản!
A Phúc đã tìm được chí hướng của hắn rồi. Ta cũng có thể đi tìm chí hướng của mình.
Nghĩ tới đây, Tư Mã Ý hiện lên vẻ kiên định.
Hắn thầm nắm chặt nắm đấm, lầm bầm:
- A Phúc, ta sẽ không thua ngươi, tuyệt đối không…
Vừa nghe phải lập tức lên đường, Hạ Hầu Lan cảm thấy trở tay không kịp.
Nhưng có điều, Tào Bằng ra lệnh thì Hạ Hầu Lan sẽ không hỏi nguyên nhân. Hắn lập tức triệu tập mọi người, chuẩn bị lên đường.
Tào Bằng dắt trong chuồng ngựa ra con Chiếu Dạ Bạch, vỗ nhẹ.
- A Phúc, ngươi phải đi sao?
Chu Kỳ mang theo vài thanh niên, đi tới trước cửa.
Tào Bằng cười, sau đó gật đầu:
- Huynh trưởng ta bị đầu độc chết. Chủ công có mệnh ta đi nhận chức Lạc Dương bắc bộ úy, cần phải lập tức khởi hành.
- Vậy còn có thể quay lại không?
Tào Bằng ngẩn ra, một lát sau thấp giọng nói:
- Ta không biết!
Ánh mắt hắn có phần mơ màng, trong lòng tràn đầy một cảm giác u sầu không rõ.
Ở Ngọa Long cốc ba tháng, quan hệ của hắn với mọi người rất tốt. Trong lòng hắn cũng rất yêu thích sự yên tĩnh ở sơn cốc này.
Thật là "vô ti trúc chi loạn nhĩ, vô án độc chi lao hình" (không có âm thanh gì phiền tai, không đơn từ gì nhọc mình. Lậu Thất Minh) Người thôn quê miền núi rất chất phác mộc mạc.
Ở chỗ này không cần phải lao thần phí tâm, mỗi ngày ung dung thoải mái. Tuy nói rằng ban đầu có chút mâu thuẫn với những người Chu Kỳ, nhưng sau đó đã hòa giải mâu thuẫn, sống vui vẻ với nhau, không cần lục đục với nhau, không cần cả ngày luồn cúi, nhàn nhã thong dong biết bao?
- Lão Chu, giúp ta trông nom trúc xá được tốt. Nó không chừng có lúc nào đó ta còn trở về.
Chu Kỳ gật đầu nhưng nói tiếng nào.
Lúc này Hạ Hầu Lan đã chuẩn bị xong hành lý. Bộ Loan và Quách Hoàn đã ngồi trên lưng ngựa. Tào Bằng hít một hơi sâu rồi tiến lên nói lời từ biệt với từng người nhóm Chu Kỳ. Khi ôm Chu Kỳ, Tào Bằng nói khẽ:
- Lão Chu, đừng tìm sư huynh ta gây chuyện. Người ta không có gì sai, cũng không có ác ý gì, chỉ là tính tình cao ngạo. Ngươi hãy giúp ta lượng thứ cho huynh ấy.
Chu Kỳ nói:
- Nể mặt ngươi, ta không thèm tính toán với hắn.
- Được rồi, chư vị, ta phải đi thôi!
- A Phúc, ngươi phải bảo trọng, thường xuyên về đây.
Tào Bằng mỉm cười, chắp tay vái mọi người trên lưng ngựa, sau đó quay đầu ngựa quất roi rời đi.
Hạ Hầu Lan đi theo sau Tào Bằng, phóng như tên bắn.
Tại chân núi, Tào Bằng tụ họp với đám người Tào Chân đang chờ.
Đường núi gồ ghề khúc khuỷu, đoàn người vừa đi vừa nói chuyện.
- Tứ ca đang yên lành, sao lại bị đầu độc?
- Việc này khó mà hiểu rõ được. Ta đã hỏi qua em dâu. Sau khi Công Tá đến nhận chức thì chưa đắc tội với người nào, làm việc hết sức cẩn thận. Trong thành Lạc Dương không có kẻ thù nào. Thậm chí Thái Năng không hề trách cứ lỗi nào, còn không ngừng khen ngợi. Ta cũng biết trong lời hắn nói có chút cường điệu, nhưng cũng chứng minh là Công Tá quả thực không hề có kẻ thù.
Thái Năng chính là vị Lạc Dương Lệnh xui xẻo tiền nhiệm.
- Vậy chị dâu và Thái huyện lệnh có nói tứ ca gần đây có chỗ nào bất thường không?
- Không hề. A, Thái Năng thật ra có nói, trước khi Công Tá hạ lệnh phong tỏa đường sông đã nói là muốn tìm kiếm thi thể nào đó. Kết quả là không tìm được gì. Thái Năng cũng vì chuyện này mà có chút không vừa lòng với Công Tá, nói là hắn lãng phí tiền của.
Tào Bằng chợt hiểu rõ. Có thể nói rằng chuyện này có liên quan tới vụ án mạng mà Tào Bằng gặp trước kia.
Tào Bằng không để tâm chuyện này trong lòng. Hắn nghĩ là việc phá án của Chu Tán sẽ không có gì khó.
Chỉ cần nhìn thấy thi thể thì tự nhiên có thể biết được đầu mối.
Thế nhưng…
Tào Bằng loáng thoáng có một cảm giác, việc Chu Tán chết rất có khả năng là liên quan đến vụ án kia.
Bất giác thì đoàn người đã đi ra khỏi núi Lục Hồn.
Trời đã về đêm nhưng Tào Bằng không muốn mất thời gian nghỉ lại. Vì thế mọi người bàn bạc, quyết định sẽ chạy suốt đêm, thẳng đến Lạc Dương.
Cứ như vậy, đi một ngày một đêm.
Tại một đường rẽ, ba người Tào Chân nói lời từ biệt với Tào Bằng.
Tào Chân là Hổ Báo Kỵ, còn Điển Mãn và Hứa Nghi đều là Hổ Bí lang tướng. Ba người vẫn còn chức trách, không thể đi cùng Tào Bằng.
- A Phúc, tới Lạc Dương, nếu có chuyện gì thì phái người báo một tiếng.
Tào Bằng nói:
- Sau khi đến Lạc Dương thì không thể không có chuyện gì. Các người trở về thì hãy nhớ qua phủ của ta, bảo Cam Ninh và Hác Chiêu mang theo ba trăm Hắc Mạo đến. Được rồi, nhớ hãy gặp Hám tiên sinh. Nói không chừng ta sẽ cần họ trợ giúp.
- Việc này dễ.
Tào Chân lập tức trả lời. Sau đó bốn người nói lời tạm biệt, nước mắt tuôn trào.
Sau khi ba người Tào Chân đi khỏi, Tào Bằng tĩnh tâm một chút. Hắn ngồi trên ngựa hít một hơi sâu, xoay người nhìn lại mọi người.
- Ở trên núi ba tháng, thanh đạm tới mức chim cũng không bay tới được. Đi, chúng ta đi Lạc Dương, thỉnh giáo xem ở Lạc Dương có gì.
Tào Bằng quất dây cương, con Chiếu Dạ Bạch hí một hồi dài rồi chạy như bay.
Bọn người Hạ Hầu Lan nhìn nhau, vội vàng thúc ngựa đuổi theo.