Tào Tặc

Chương 287: Án trong án



Tào Bằng nói xong liền nở nụ cười khổ. Nếu ở kiếp trước, hắn còn có thể dựa vào công nghệ cao, đối chiếu vân tay, hơi nhiệt ở hiện trường để điều tra. Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể dựa vào các dấu vết để điều tra. Có điều trò chuyện với Hoàng Nguyệt Anh một lúc, Tào Bằng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Mẫu thân tới đây dù sao thì cũng phải làm cho người vui vẻ. Chẳng lẽ mẫu thân và Hoàng Nguyệt Anh đi cả ngàn dặm tới đây mà lại để cả hai phải lo cho hắn hay sao?

- Đi! Tối nay chúng ta đi ăn.

Hoàng Nguyệt Anh vui vẻ liền vội vàng chạy đi nói cho Trương thị. Nghe nói Tào Bằng đã trở lại bình thường, Trương thị cũng cảm thấy vui vẻ. Vì vậy mà nàng gọi Quách Hoàn và Bộ Loan tới giáo trường gọi Cam Ninh. So với ba tháng trước, Cam Ninh càng thêm khỏe mạnh và tinh thần cũng hơn rất nhiều. Y ở trong giáo trường luyện tập Hùng Bác thuật. Từng chiêu từng thức của y lúc này càng thể hiện bản lĩnh. Có thể thấy được lần này tới Niết Dương tìm người thân, Cam Ninh đã thu hoạch được rất nhiều.

- Hưng Bá! Cam thúc tổ có tốt không?

Cam Ninh gật đầu nói:

- Mọi chuyện đều tốt. Sau khi ta tới Niết Dương được thúc tổ chỉ và truyền cho ba thức cuối cùng của Hùng Bác thuật... Ha ha! Lần sau gặp lại Trương hắc tử, chưa chắc ta đã thua hắn.

- Vậy Trương tiên sinh đâu?

- Trọng Cảnh tiên sinh dường như đang đóng cửa soạn thư nên không gặp được. Có điều nghe ý của thúc tổ thì Trọng cảnh tiên sinh cố ý lệnh cho người trong họ tới Lạc Dương mở quán, dường như muốn chuyển cơ nghiệp tới đây.

- Đó là chuyện tốt!

Cam Ninh nói:

- Có điều đây cũng không phải là chuyện dễ dàng. Gia nghiệp của Trương gia ở Niết Dương muốn chuyển đi cũng hơi rắc rồi. Lúc ta sắp đi, Ngụy Văn trường có nói chuyện này. Ngụy Văn Trường tỏ vẻ nói nếu Trọng cảnh tiên sinh thật sự muốn chuyển thì hắn sẽ giúp đỡ. Công tử! Ngụy Văn Trường còn bảo ta vấn an ngài.

Tào Bằng nở nụ cười:

- Hiện tại Văn Trường thế nào?

- Hắn? Hơi đắc ý. hắn nắm một đám binh mã trong tay, nói chung là rất tốt. A Phúc! Người bằng hữu này của công tử không hề đơn giản. Ta đã bàn luận với hắn, không trăm hiệp rất khó thắng. Võ nghệ của Văn Trường cao hơn công tử. Ha... Người này không hề tầm thường. Nếu Văn Trường luyện tập chăm chỉ thì sớm hay muộn cũng có thể thành công.

"Ngoài ngũ hổ của Thục Hán ra thì y chính là cao thủ số một. Cho dù phẩm chất của Ngụy Diên thế nào thì cũng là một người tài."

Tào Bằng hơi đắc ý, bước tới giá binh khí mà cầm lấy một thanh Phương thiên họa kích.

Cây họa kích này không phải là của Lã Bố để lại. Phương Thiên họa kích của Lã Bố thật sự quá nặng. Cho dù Tào Bằng có thể cầm nhưng vẫn phải cố gắng. Điều này cũng là do hắn còn chưa phát triển hết. Ít nhất thì tước mắt Tào Bằng còn chưa sử dụng thuận tay lắm.

Vì vậy mà Tào Cấp phải mất ba tháng mới làm ra được một thanh họa kích giống như Phương Thiên Họa kích của Lữ Bố nhưng nặng có bốn mươi hai cân.

Từ sức nặng mà nói thì thật ra rất hợp với ý của Tào Bằng. Có điều xét về chất lượng thì cây họa kích này còn chưa dai bằng Phương Thiên họa kích.

Cũng may đó chỉ là một sự quá độ. Thân thể của Tào Bằng vẫn còn đang phát triển. Cho tới khi sức mạnh của hắn trưởng thành, thì có thể nâng được cây Phương THiên họa kích. Vì vậy mà trước mắt cần phải thông qua một chút.

Tào Bằng múa kích một lúc thì nghe thấy Bộ Loan tới gọi về ăn cơm. Hắn gọi Cam Ninh, Hạ Hầu Lan rồi ba người cùng đi. Lúc này, bàn rượu và thức ăn đã được dọn xong. Hác Chiêu và Hám Trạch cũng đã tới ngồi. Hoàng Nguyệt Anh, Trương thị và Bộ Loan, Quách Hoàn ngồi một bàn nói chuyện với nhau.

Theo lễ pháp thì con gái không được ngồi ăn cùng bàn. Mặc dù Tào Bằng có tâm thay đổi nhưng những quan niệm đó là thâm căn cố đế nên nhất thời không thay đổi được.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Hác Chiêu và Hạ Hầu Lan trở về giáo trường Bắc viên. Giáo trường nằm ngay bên cạnh phủ Bắc Bộ úy, chỉ cách chừng mấy chục thước. Lần này đám Cam Ninh tới đây dẫn theo ba trăm Hắc thụy binh. Vốn phủ Bắc Bộ úy không chứa được nhiều người như vậy nên đành phải đổi chỗ ở. Giáo trường Bắc viện vốn là nơi cấm quân ở. Nhưng sau khi Lạc Dương gặp tai họa dời tới Hứa Đô thì giáo trường đã bị bỏ hoang. Tào Bằng liền sai người dọn dẹp nơi đó nên chưa ba trăm người hoàn toàn dư dả.

Qua vài ngày vất vả, những công văn mà Chu Tán đề lại, hắn xem qua phần lớn và đánh dấu những điểm chú ý. Trong lúc đang xem thì Quách Hoàn đừng ngoài cửa nói:

- Công tử! Miêu Húc của Thịnh thế đổ phương tới đây.

- Cho hắn vào đây.

Tào Bằng cũng không ngẩng đầu lên mà ra lệnh.

- Vâng.

Tào Bằng nghe thấy vậy cũng không để ý tiếp. Hắn vẫn tiếp tục ngồi sau bàn xem công văn. Lúc đầu Miêu Húc còn ổn nhưng từ từ y dần có chút sợ hãi. Khi ba trăm Hắc thụy binh của Tào Bằng tới, Miêu Húc cũng chạy tới xem. Mỗi một người trong Hắc thụy đều anh dũng nên chỉ cần nhìn cũng biết được không hề tầm thường.

Nếu như nói lúc đầu Miêu Húc không để ý tới Tào Bằng lắm. Đặc biệt là sau khi khố phòng bốc cháy. Tào Bằng cũng không có động tĩnh nên Miêu Húc càng thêm để ý. Nhưng khi Hắc Thụy tới, Miêu Húc mới tỉnh ngộ. Người ta không làm gì là chờ đội quân này tới. Đêm nay, Tào Bằng tiếp đón ở đây rõ ràng là có ý tính sổ. Miêu Húc cũng không nghĩ rằng đám du thủ du thực trong tay mình có thể ngăn được Hắc Thụy binh. vì vậy mà sau khi vào trong nhà, Miêu Húc hết sức khiêm tốn, thậm chí là tỏ vẻ sợ hãi.

Miêu Húc toát mồ hôi trán, trống ngực đập thình thịch. Nhưng y không dám lên tiếng mà chỉ đứng ở đó chờ Tào Bằng hỏi.

- Phù!

Tào Bằng thở một cái rồi đặt tấm thẻ tre xuống.

- Miêu Tâm Ngao.

- Có thảo dân.

- Bản quan và sư phụ ngươi có quan hệ hợp tác. Trong đổ phường Thịnh Thế còn có phần của ta. Nói ra thì ngươi cũng có thể coi như tay chân của ta.

- Thảo dân biết.

- Sư phụ ngươi đi đâu, vì lý do gì ta không cần biết. Bắt đầu từ bây giờ, ta hy vọng có thể nghe được những điều mà ta muốn. Nếu ngươi làm ăn lấy lệ với ta thì hậu quả ngươi tự biết.

Dứt lời, Tào Bằng nhìn Miêu Húc chằm chằm.

Tinh thần của Miêu Húc hoàn toàn rối loạn. Y do dự một lúc rồi nói nhỏ:

- Trận hỏa hoạn ở phủ Bắc Bộ úy kia thật ra do Lý Trung, người làm trong kho gây ra. Người này là người Lạc Dương, đồng thời cũng là người lâu năm trong phủ. Tham dự chuyện này ước chừng có mười bảy người đều là dịch lệ trong phủ Bắc Bộ úy. Thảo dân có nghe rõ thân phận của họ. Nếu Tào bắc bộ cần thì thảo dân có thể nói rõ tên từng người.

- Ừm...chuyện này sẽ có người hỏi ngươi. Còn gì nữa không?

Tào Bằng thản nhiên, đi tới trước mặt Miêu Húc. Hắn đi quanh Miêu Húc một vòng rồi vỗ vào vai y. Miêu Húc run người vội vàng nói:

- Thật ra khi Chu Bắc bộ còn sống có liên lạc với gia sư.

- Nói tiếp.

- Ước chừng vào đầu tháng tư, Chu Bắc bộ điều tra được ở chợ Bắc có một đám hàng lậu. Nhưng Chu bắc bộ cũng không nói với ai mà chỉ nói với gia sư rồi mời gia sư tìm hiểu xuất xứ của đám hàng đó. Nhưng gia sư còn chưa nhận được tin thì Chu Bắc bộ còn... Sở dĩ gia sư rời khỏi đây thật ra cũng vì lo bị liên lụy. Ngay cả Chu bắc bộ mà họ cũng dám giết thì cũng không nương tay với gia sư. Gia sư có nói, nếu Tào Bắc bộ cần giúp đỡ thì có thể tìm Chúc Đạo. Tai mắt của Chúc Đạo ở Lạc Dương so với gia sư lại càng tốt hơn. Có hắn giúp đỡ chắc chắn có thể điều tra được manh mối.

Miêu Húc ngẩng đầu nói nhỏ:

- Tào Bắc bộ! Thảo dân chỉ biết được có vậy. xem tại TruyenFull.vn

- Bọn họ là ai?

Miêu Húc nói:

- Gia sư cũng không thể điều tra ra nhưng ngài có nói là có liên quan tới Hứa Đô.

- Đám hàng lậu đó là cái gì? Tại sao ta kiểm tra hồ sơ lại không có ghi chép?

- Cái này thảo dân cũng không rõ lắm. Khi Chu Bắc bộ và gia sư liên hệ với nhau thì thảo dân cũng không có ở đây. Sau đó nghe gia sư nói thì hình là là một đám quân giới. Có điều người kinh doanh binh khí ở Lạc Dương phần lớn đều có chỗ dựa. Khi gia sư nhận lời của Chu bắc bộ cũng có chút miễn cưỡng. Vì chuyện này mà hai đệ tử của thảo dân biến mất một cách kỳ lạ. Gia sư cũng không dám điều tra nữa. Khi Tào bắc bộ nhậm chức, gia sư vốn rất vui. Nhưng khi Bắc bộ phủ bị cháy, làm cho gia sư sợ hãi. Ngài lo rằng cuối cùng ảnh hưởng tới chúng ta cho nên mới rời đi. Nhưng cụ thể đi đâu thì thảo dân cũng không rõ lắm.

Binh giới?

Tào Bằng quay trở lại chỗ ngồi mà trầm ngâm. Chuyện này liên quan càng lúc càng rộng. Hiện giờ lại xuất hiện cả quân khí. Chu Tán phát hiện ra số binh khí đó không ngờ không báo mà còn bí mật điều tra, thậm chí lại còn tìm Sử A hợp tác. Nên nhớ rằng cảm quan của Chu Tán đối với Sử A cũng không tốt. Thân là Bắc Bộ úy Lạc Dương, Chu Tán vẫn coi nhân vật giang hồ như Sử A là một kẻ bất tài. Nhưng không ngờ y lại tới tìm Sử A, điều đó chứng tỏ bên cạnh Chu Tán không hề có người.