Tào Tặc

Chương 501: Sinh tử



Sau khi ba trận chiến, sĩ khí quân Tây Lương đã rơi xuống mức cực điểm.

Nhưng dù sao lực lượng ba mươi nghìn quân muốn đánh tan khó khăn quả thật không nhỏ. Từ Thứ để Tào Bằng bám trụ mười ngày, đối với Tào Bằng, mức khó rất lớn. Hơn nữa phòng thủ đơn thuần cũng không phải là sự lựa chọn tốt, như vậy sẽ có quá nhiều thương vong.

Cho nên, nghĩ đi nghĩ lại, Tào Bằng quyết định từ bỏ chủ ý của Từ Thứ, dựa vào phương thức vứt bỏ của mình.

Đó gọi là hư hư thật thật, thật thật giả giả.

Mã Đằng là kẻ cực kì cao ngạo, nhất định sẽ không để yên cho Tào Bằng diễu võ dương oai trên đầu y. <!--Ambient video inpage desktop-->

Lúc Tào Bằng chính diện đả kích khí thế của quân Tây Lương, một khi phát sinh loạn chiến, thì Diêm Hành ở bờ bên kia sông Thao Thủy nghi hoặc Mã Đằng.

Như vậy, Mã Đằng sẽ rất khó chuyên tâm.

Y phải phòng ngự Tào Bằng, đồng thời còn phải cảnh giác với đám binh mã không biết lai lịch ở bờ bên kia sông Thao Thủy.

Cho nên, theo sự tính toán của Tào Bằng, nhiều nhất là ba ngày, Mã Đằng khẳng định sẽ lui về. Nhưng ý muốn qua song lui về Lâm Thao, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Dù sao bờ bên kia Thao Thủy cũng có một đội quân tồn tại, khiến Mã Đằng cảm thấy hoang mang.

Nói cách khác, Mã Đằng muốn lui chỉ có thể lui về An Cố.

Rồi sau đó dựa vào hai huyện An Cố và Thủ Dương, tập trung binh lực, cưỡng ép, phá hủy Chương Huyện Tương Võ.

Điều Tào Bằng phải làm là bức Mã Đằng đến An Cố, rồi sau đó liên kết với Vương Linh, vây quân Tây Lương ở núi Bạch Thạch. Đợi khi binh lực đã phục hồi, thì tiêu diệt như thế mới có thể diệt hết hậu họa. Sau khi cướp lại được Lâm Thao, tên tướng phòng giữ Lâm Thao khi biết Mã Đằng đã chết tất nhiên sẽ không còn lòng dạ tham chiến. Tới lúc đó không cần động đao kiếm cũng có thể thu phục Lũng Tây.

Nhưng không ngờ, việc bất trắc lại xảy ra…

Binh mã từ trên trời rơi xuống đột nhiên xuất hiện đằng sau quân Tây Lương.

Nhân số cũng không nhiều lắm, thậm chí không đến nghìn người, những quân tốt này, xanh trang phục Tào quân, quân đầu là tốp kỵ binh, rất bắt mắt. Đám kỵ binh tầm gần trăm người, cưỡi ngựa tốt Đại Uyển, khua đao cầm mâu, lưỡi dao sắc nhọn, sau khi đánh vào đại quân Tây Lương, nhanh chóng tạo ra một đường máu. Một viên đại tướng, xuống ngựa, cầm trên tay Hổ Bào Đao, giống như mãnh hổ ở trong quân Tây Lương, anh dũng dẫn đầu. những nơi đi qua, máu binh Tây Lương như nước sông chảy.

Võ tướng Tây Lương muốn tiến lên ngăn cản, lại không có đến một ai có thể ở trước ngựa y đi qua ba bước.

Tốt! Viên mãnh tướng đúng là một tráng sĩ.

Mã Đằng nhận ra lai lịch của tên võ tướng, lập tức nổi giận đùng đùng.

Người này, đúng là Bàng Đức Bàng Lệnh Minh mất tích đã lâu….Sau lưng Bàng Đức, Khương Phố thúc ngựa múa thương, theo sát không rời.

Phi Đà bách kỵ giống như một đám mãnh hổ, vọt vào trong trận quân Tây Lương.

Đám Phi Đà binh, tinh thần hưng phấn, di chuyển nhanh chóng. Thường là ba người một tổ, một người đi trước, hai người yểm hộ. Trong quá trình di chuyển không ngừng thay đổi vị trí. Lúc quân Tây Lương tiến lên ngăn trở, Phi Đà cầm đầu ra thương, binh Tây Lương né tránh trong nháy mắt, sau đó Phi Đà Binh lại lập tức theo vào, ám sát tên tốt Tây Lương ngay trên mặt đất. Theo sau, người thứ ba vọt tới trước mặt, phối hợp với kẻ thứ nhất. Kết quả là, ba Phi Đà, luôn duy trì có hai người phối hợp ở trong, thể hiện một sức mạnh vô cùng lớn…Dưới sự tấn công của Phi Đà binh, quân Tây Lương thảm rồi.

Mã Đằng lại nổi giận…

- Bàng Đức!

Y gầm lên giận giữ…

Nhớ lúc đầu, y vô cùng coi trọng Bàng Đức, thậm chí ngay cả tới Hứa Đô yết kiến Hán Đế, Mã Đằng không dẫn theo Mã Siêu mà đưa theo Mã Đằng. Ai ngờ, gã lại quen biết Tào Bằng, chẳng sợ Bằng Đức sau này phủ nhận, lại không thể tin tưởng Mã Đằng. Tuy nhiên, Mã Đằng cũng không muốn buông tha cho Bàng Đức, vì thế liền phái y đi tới Long Kỳ Thành.

Nhoáng cái bốn năm, Mã Đằng phục khởi Bàng Đức, mệnh y phụ tá Mã Thiết.

Kết quả, Mã Thiết đã chết, Bàng Đức hàng… Nói Mã Đằng không hận Bàng Đức rõ ràng là nói dối. Y đúng là hận Bàng Đức, lại càng hận Tào Bằng. Hiện giờ, Bàng Đức xuất hiện, lập tức làm rối loạn trận tuyến, càng khiến Mã Đằng phẫn nộ. Y biết rõ sự lợi hại của Bàng Đức, rõ ràng hơn, nếu không thể ngăn cản y, ba mươi nghìn binh mã tất sẽ tan rã.

Vỗn dĩ sĩ khí đã hạ, nếu lại bị Bàng Đức tạc xuyên, quân tốt làm sao còn có ý chí chiến đấu.

- Ngăn cản tên cẩu tặc kia.

Mã Đằng điên cuồng gầm rú, chỉ có điều sức lực không đủ có vẻ uể oải.

Nhưng thế là đủ!

Hơn mười tên Tây Lương võ tướng phóng ngựa lao ra, phi thẳng về phía Bàng Đức.

Tuy nhiên, Tào Bằng lúc này cũng đã nhận ra Bàng Đức.

Không giống với Mã Đằng, Tào Bằng hưng phấn vô cùng, không kìm nổi ngồi trên ngựa cười ha hả.

- Bàng Đức quả nhiên chưa từng phụ ta.

Mấy ngày nay, Tào Bằng luôn luôn lo lắng về tung tích của Bàng Đức. Trăm Phi Đà đều không có tin tức, thực chất làm y vô cùng lo lắng. Thậm chí không ít kẻ lén nói với hắn, Bàng Đức rất có khả năng mang theo Phi Đà Binh, tạo phản.

Nhưng Tào Bằng không tin.

Hắn rất tin tưởng không nghi ngờ Bàng Đức, cười nói:

- Người khác thì ta không biết, nhưng Lệnh Minh ắt sẽ không phụ ta.

Nhưng nói là nói như vậy, trong lòng vẫn luôn nhủ thầm. Bàng Đức thật sự sẽ không phản ta chứ? Đúng, y tuyệt sẽ không phản ta.

Khi không có tin tức của Bàng Đức, Tào Bằng lần nào cũng thầm nhủ như vậy với chính mình.

Mà nay, Bàng Đức xuất hiện.

Đây là thời cơ kỳ diệu nằm ngoài dự đoán của mọi người, từ trên trời rơi xuống. Về phần mấy trăm Tào quân sau Bàng Đức là ở đâu mà ra? Tào Bằng không muốn đoán nữa. Hắn cho rằng không cần phải bức Mã Đằng tới An Cố nữa. Hắn hiện tại đã có thể hoàn toàn đánh bại Mã Đằng, Bàng Đức đến thật đúng lúc.

- Tam quân nghe lệnh.

- Vâng!

- theo ta, tiến ra…

Tào Bằng hét lớn một tiếng, Sư Hổ Thú ngửa mặt lên trời rít gào, lập tức lao ra.

Cùng lúc đó, khói báo động ở đầu thành Địch Đạo, đột nhiên biến sức. Khói đen cuồn cuộn, lại hỗn loạn những làn sương khói màu xanh, có vẻ cực kì bắt mắt. Đây là khói báo động có them quặng natri kali. Tào Bằng trong lúc nhắc nhở đội quân bên kia Diêm Hoành không cần tiếp tục tiến kế nghi binh, hiện tại có thể xuất kích tấn công bên cánh Mã Đằng.

Hàn Đức, Bàng Minh theo sát Tào Bằng.

Bạch Đà Binh phía trước Tào quân đột nhiên cùng kêu lên, hơn trăm con lạc đà trắng lập tức đứng thẳng lên.

Tốc độ lạc đà không chậm, sau khi phủ them trọng giáp, giống như một trận xe tăng hạng nặng, gào rú theo hướng quân Tây Lương xung phong.Bạch Đà Binh sáng chói mạch đao, ngồi trên lạc đà, giống như hung thần ác sát.Mà phía sau họ, binh mã Võ Uy do Hàn Đức đưa đến. Ba nghìn Tào quân đều xuất trận, giống như một trận đại hồng thủy, hướng phía quân Tây Lương mà đi.

Xét về số lượng, Tào quân rõ ràng ở trong thế bất lợi.

Nhưng sĩ khí thì càng lúc càng tăng, nhìn qua lại thấy sĩ khí hơn hẳn ba mươi nghìn binh Tây Lương kia.

Quân Tây Lương lúc này đã đại loạn. Bàng Đức thì bị hơn mười võ tướng bao vây ở bên trong, không hề sợ hãi. Chỉ thấy thanh Hổ Bảo Đao trong tay y gào rít như âm thanh của mãnh thú, đao long lánh, quay cuồng. Chiến mã tới đâu, máu rơi tới đó. Tuy các võ tướng liều mình ngăn trở, kệ sự dũng mãnh của Bàng Đức nhưng lại không một ai có thể ngăn cản được. Trong nháy mắt, hơn mười võ tướng, bị đao của Bàng Đức khiêu chiến, bốn năm người ngã ngựa.

Cùng lúc đó, Tào Bằng dẫn đầu vọt vào trong trận quân Tây Lương.

Không đợi Mã Đằng chỉ bảo, chỉ thấy các võ tướng đều cầm đao tiến lên bao vây Tào Bằng.

Tào Bằng một tay vận kích, tay kia thì lấy ra trong túi hai quả thiết băng, thân thể chuyển dịch để thiết băng lao ra. Một gã quân Tây Lương không kịp phòng thủ, lập tức bị đánh vào giữa mặt lõm xuống, té vào bụi rậm. Tào Bằng múa thanh Hạo Can Kích, trong đám quân tả xung hữu đột, thỉnh thoảng thiết băng lao ra, trong chớp mắt ba tên nữa chết, võ tướng Tây Lương tuy nhiều nhưng không cách nào trụ nổi sự điên cuồng của Tào Bằng.

Lúc này, Bàng Minh và Hàn Đức cũng đã tến tới.

Mã Đằng sắc mặt thất thần, thở hồng hộc, trắng bệch.

Thấy Tây Lương binh đã đại loạn, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tan tác. Chinh chiến lâu năm như Mã Đằng lẽ nao còn không biết thế trận đã mất? Mắt thấy Tào Bằng ở trong loạn quân xung phong liều chết, Mã Đằng trong lòng đột nhiên tâm niệm, là một đối thủ, y bắt đầu khâm phục Tào Tháo, không ngờ lại có một người cháu lợi hại như vậy.

- Đáng tiếc ta…

- Kì thật, Mạnh Khỏi không tồi.

Chỉ tiếc ta trước kia chỉ nhìn thấy Tiểu Thiết bỏ qua những công lao hiển hách nhiều năm qua của Mạnh Khởi.

Đây là cảm xúc của anh hùng khi vào đường cùng.

Tuy nhiên, cũng chỉ lóe qua đầu Mã Đằng.

Ta còn chưa chết!

Cho dù là biết được đại cục đã mất, Mã Đằng cũng tuyệt không bó tay chịu trói.

- Dẫn ngựa đến…

- Chủ công!

Tên hầu cận sợ hãi, bước lên phía trước, muốn ngăn cản.

Mã Đằng cắn chặt răng, nhảy xuống đất, hai chân bất ngờ chạm đất, mềm nhũn, làm y đứng không vững.

-Chủ công?

- Ta vẫn chưa thua.

Mã Đằng lớn tiếng quát:

- Dẫn ngựa đến.

Tên hầu cận biết, bọn họ cũng không ngăn được Tào Bằng, đành đem ngựa tới cho y.

Dưới sự nâng đỡ của hầu cận, Mã Đằng có hết sức ngồi lên ngựa. Lúc này. Tào Bằng và Bàng Đức đã hội họp với nhau, hai người đều không nói gì, đánh mã xoay quanh, nhìn nhau, rồi sau đó Tào Bằng quay đầu ngựa, nhìn lại hướng trung quân.

Có lẽ, cảm nhận được ánh mắt của Tào Bằng, Mã Đằng đột nhiên tức giận.

Nhìn thấy ánh mắt Mã Đằng, Bàng Đức trong lòng cảm xúc phức tạp.

Không lâu trước đó, người đến cưỡi ngựa mà cũng khó khăn này lại là thần tượng của hắn. Lúc trước hắn theo Lâm Kính, tiến đến Tây Lương tìm Mã Đằng để nương tựa. Nhoáng một cái, cũng chỉ mười năm, nhìn qua Mã Đằng, lại trở lên già nua như vậy.

- Lệnh Minh, giang sơn người tài không thiếu, uy danh chỉ lẫy lừng được một thời thôi.

Mã Đằng không thấy được đại thế của thiên hạ, theo không kịp thời đại. Hiện giờ, thiên hạ ta và ngươi, là thời đại của ta và ngươi, ta anh dũng đi trước, trong loạn thế đánh được thiên hạ.

Bàng Đức nghe thấy máu nóng sục sôi.

Đúng vậy, Mã Đằng đã già rồi.

- Công tử nói đúng, giang sơn anh hùng đời đời đều có, lừng lẫy chỉ được một thời. Đại trượng phu lúc tận tình khoái ý không uổng một thân bản lĩnh.

- Công tử, hãy xem Bàng Đức lập công.

Bàng Đức hét lớn một tiếng, giục ngựa phóng đi.

Tào Bằng cười lớn, hai chân đập vào bụng ngựa, Sư Hổ Thú hí vang một tiếng, mặc dù đi sau, trong chớp mắt liền vượt qua Bàng Đức.

- Mã Đằng là của ta!