Tào Tặc

Chương 542: Đỗ Bá Hầu



Đầu năm Kiến An thứ mười ba, Tào Tháo đại thắng ở Liêu Đông, quay về Hứa Đô.

Rồi sau đó, lão bãi chức tam công, xem trọng việc bố trí Thừa tướng, thành lập phủ Thừa tướng, nắm giữ mười ba Tào, mượn cớ thừa lệnh vua triệu tập các chư hầu, cưỡng ép thiên tử để triệu tập các chư hầu. Từ nay về sau, Hán Đế ở trước triều đình không có tiếng nói, mọi việc lớn nhỏ, đều do phủ Thừa tướng xử lý, tất cả mọi việc trong đất nước, làm cho Hán Đế hoàn toàn bị mất quyền lực. Cũng chính từ lúc đó, Tào Tư Không biến thành Tào Thừa tướng, quyền thế ngất trời, dáng vẻ đường bệ kiêu ngạo.

Cũng vào năm đó, Tào Tháo gặp phải trận chiến Xích Bích.

Sau cùng thảm bại quay về…

<!--Ambient video inpage desktop-->

Trận chiến ở Xích Bích bị thất bại, rốt cục Tào Tháo có kết quả gì?

Khó mà nói cho rõ ràng!

Nhưng có một điều có thể xác định, đó chính là ở trận chiến Xích Bích, không thể nghi ngờ là trận chiến đầu tiên sau khi Tào Tháo đảm nhiệm chức Thừa tướng. Mà trận chiến này bị thất bại, không chỉ về mặt quân sự, hơn nữa cũng ảnh hưởng lớn về mặt chính trị. Ít nhất, đối với Tào Tháo này, Thừa tướng đầu tiên từ thời Đông Hán tới nay, ảnh hưởng rất lớn.

Cũng chính sau việc đó, Tào Tháo đã bị tấn công về mọi mặt.

Bởi vì lão thất bại, khiến cho khắp nơi đều thay nhau chỉ trích lão, cũng có do ở Tây Lương xảy ra nổi loạn, khiến cho Tào Tháo phải mất một số tiền mới dẹp yên được.

Tào Bằng đem tờ công văn kia bỏ xuống, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

Kiến An năm thứ mười một, cuối hè, nhiệt độ không khí không cao. Thật ra, toàn bộ mùa hè, đều xem như không nóng lắm, là một mùa hè thoải mái.

Mùa thu sắp đến.

Trong viện những đóa hoa nở rộ, bày ra một vẻ điêu tàn.

Gió nhè nhẹ, từ hồ nước của hậu viện thổi phớt qua, làm cho mặt nước gợn sóng lăn tăn. Tào Bằng cất bước đi đến hành lang dài của nhà thủy tạ.

Tay vịn lan can nhìn nước trong hồ dập dờn, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười khó hiểu. Phụng Hiếu, quả thật cũng là một thiên tài!

Hắn chỉ nói ra một câu, Quách Gia liền đã có hành động.

Trong lịch sử, Tào Tháo xem trọng việc bố trí chức Thừa tướng, mà hắn hôm nay nhắc tới, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền (nhân cơ hội), bỏ qua thời gian hai năm.

Thận trọng bố trí chức Thừa tướng, cần phải có một cơ hội.

Lúc đầu, Tào Tháo dựa vào lý do phá được Liêu Đông, đạt thắng lợi to lớn thống nhất được phương bắc mà thuận lý thành chương (hợp tình hợp lí) trở thành Thừa tướng.

Hiện tại phương bắc dù chưa hoàn toàn thống nhất, nhưng xu hướng thống nhất đã là chuyện không thể ngăn cản. Họ Lã nước Hán quy thuận, cũng là một việc không nhỏ, thậm chí so với công trạng thống nhất phương bắc trước kia, càng thêm hiển hách, càng thêm kinh người. Từ thời Hán tới nay, cái gọi là công lao sự nghiệp chính là mở rộng lãnh thổ. Đời sau của Hán Vũ Đế hao tài tốn của ngu ngốc hồ đồ, khiến cho triều cương hỗn loạn. Hết lần này tới lần khác mọi người nhắc tới hắn đều nhếch lên ngón tay cái.

Vì sao vậy?

Cái người mà mở rộng bờ cõi cho y, lại là Hung Nô bị thất bại thảm hại.

Nhiều dòng họ của nước Hán quy thuận, không thể nghi ngờ là có công lao mở rộng bờ cõi.

Tào Tháo dựa vào những điều này đủ để đi lên chức vị Thừa tướng, giống như trong lịch sử, lão cũng trở thành Thừa tướng. Sớm hơn một năm rưỡi quả thật có một điều lợi thật lớn. Phải đợi sau khi Tào Tháo đi lên chức vị Thừa tướng, sau đó lập uy ở cuộc chiến là Liêu Đông chứ không phải ở Xích Bích.

Tôn – Lưu liên thủ quả là có uy lực, không phải một Viên Hi nho nhỏ có thể sánh bằng.

Cho nên, dù cho Tào Tháo có kiêu ngạo, tự đắc tự mãn, cũng đủ để xử lý Viên Hi.

Dựa vào thắng lợi lớn này, Tào Tháo có thể ngồi yên ở chức Thừa tướng, mà không có bất kì trở ngại nào. Về phần làm thế nào để Tào Tháo ngồi lên? Làm sao để triều đình có thể chấp nhận? Tào Bằng sẽ không quan tâm đến! Có những người như Quách Gia, Đổng Chiêu ở đó, không tới lượt hắn phải lo lắng. Việc hắn phải làm, chính là đem cớ này đề xuất, sự việc cụ thể, cứ để cho Quách Gia bọn họ đi làm. Dù sao đến cuối cùng, đều có công lao của Tào Bằng hắn.

Nghĩ đến đây, Tào Bằng vỗ nhẹ một chút vào lan can.

Nhưng, vấn đề ở Nam Dương, phải giải quyết làm sao đây?

- Công tử!

Một gã người hầu của Quách phủ, ở ngoài nhà thủy tạ khom mình thi lễ.

- Ở bên ngoài phủ có một người đàn ông tên là Đỗ Kỳ, nói là được chủ nhân mời, đến đây hội kiến. Phu nhân bảo tiểu nhân đến đây báo cho công tử.

Đỗ Kỳ đến đây!

Tào Bằng phục hồi tinh thần, quay người lại nói:

- Mau theo ta đến đó nghênh đón.

Gã người hầu của Quách phủ, trong lòng ngơ ngẩn.

Vị công tử trước mặt này có lai lịch gì? Trong lòng của y hiểu rất rõ. Chỉ lấy việc công tử này, dám ngang nhiên trước mặt con trai yêu của Tào Tư Không mà đập vỡ cái bàn, nổi cơn lôi đình, mà con trai yêu của Tào Tư Không lại câm như hến, sợ tới mức cũng không dám đánh rắm, đã biết vị công tử này lợi hại đến thế nào. Chủ nhân đối với vị công tử, có phần thân mật, phu nhân đối với vị công tử này, cực kỳ kính trọng, tiểu công tử đối với vị công tử này, lại càng ngưỡng mộ vạn phần.

Tiếng tăm của Tào Bằng ở Hứa Đô, quả thật rất vang dội.

Sáu năm trước, hắn phóng ngựa xông vào phủ của Phụ Quốc tướng quân, đại khai sát giới, chém đứt tay của Phục Hoàn, đến nay vẫn còn như rõ ràng ở trước mắt, làm cho dân chúng bàn tán.

Càng không cần phải nói, sau này hắn ở tây bắc lập được công lao.

Nói tới việc hăn bị nhốt ở Huỳnh Dương, lại dùng một Phúc giấy lầu, khuấy động toàn bộ những người có máu mặt ở Hứa Đô lâm vào điên cuồng.

Tài văn chương kia, thanh danh này, quyền thế ấy... Còn có bản lĩnh kiếm tiền nữa, đều được người người ở khắp các phố phường bàn luận say sưa. Ngay cả người hầu của Quách phủ, đối với Tào Bằng cũng vạn phần kính trọng. Đặc biệt ngày hôm qua hắn nổi giận lôi đình, mà nay lại bình yên vô sự, càng thấy được sự việc.

Cái người ở ngoài cửa, nhìn qua là nghèo túng đến cực điểm.

Mà vị công tử này lại làm như là một việc trọng yếu, muốn đích thân đi ra nghênh đón.

May mắn là y không có thất lễ với gã, nếu không nhất định là y không gánh nổi phiền toái…

Khi nói chuyện, Tào Bằng theo gã người hầu đã đi tới cửa chính của Quách phủ. Theo lệnh của Tào Bằng, cửa chính của Quách phủ, mở rộng ra.

Nói về Đỗ Kỳ, trong lịch sử, hoặc là nói trong lịch sử về Tào Ngụy, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Người này sau khi được Tuân Úc tiến cử, Tào Tháo trực tiếp cho y làm Tư Không, Giáo Úy thiên hộ Khương. Cũng cho lĩnh chức Thái Thú bình tây. Sau ra trấn Hà Đông, chiến tích nổi bật. Lúc ấy thiên hạ rối loạn, quận huyện bị tàn phá. Mà Hà Đông ở chỗ Đỗ Kỳ quản lý, lại khôi phục sức sống trước tiên.

Sau khi Hàn Toại, Mã Đằng tạo phản, Quan Trung hỗn loạn.

Chỉ ở Hà Đông, không phát sinh bất kỳ hỗn loạn nào. Sau khi Tào Phi đăng cơ, ban thưởng cho Đỗ Kỳ làm quan nội hầu, sau lại làm Thượng thư, sau đó phong làm Nhạc đình hầu, Giáo Úy thủ ti.

Một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như thế trong lịch sử, ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng không có thành tựu gì.

Nếu không phải Đỗ Kỳ có một cháu trai tuyệt vời, thậm chí Tào Bằng còn không biết người này. Kinh triệu Đỗ thị, cũng bởi vì người này mà phục hồi. Khôi phục lại sau bốn trăm năm, danh thần đầu thời Đường Đỗ Như Hối, cũng chính là do Đỗ thị sinh ra, là con cháu của Đỗ Kỳ.

Chẳng qua, Đỗ Kỳ hiện nay, nghèo túng đến cực điểm.

Lúc trước thiên hạ đại loạn, Đỗ Kỳ từ bỏ chức quan Phủ thừa Hán Trung mà đi, mang theo gia quyến từ Quan Trung, chạy trốn đến Kinh Châu tương đối ổn định.

Thoáng chốc đã gần hai mươi năm.

Đỗ Kỳ ở Kinh Châu, từ đầu đến cuối đều không tìm được cơ hội.

Không thể nói y không có bản lãnh, sĩ tộc Kinh Châu vốn là một tập đoàn có tính bài ngoại cực kỳ. Cho dù là thủ hạ của Lưu Biểu mang theo đội ngũ cũ từ Sơn Dương tới, trãi qua hơn mười năm, cũng không thể nào dung nhập vào phạm vi thế tộc của Kinh Tương. Mà đến nay, người của hai bên giằng co lẫn nhau, không ngừng xung đột. Càng không cần phải nói loại người hiện giờ không có tiếng tăm như Đỗ Kỳ, nghèo khổ cơ hàn, hơn nữa lại là một người ngoài không có một chút chỗ dựa, làm sao có thể trụ được yên ổn?

Cuối cùng sau hai mươi năm, rốt cục Đỗ Kỳ không thể kiên trì.

Ở thời điểm Kiến An năm thứ ba, con y là Đỗ Thứ ra đời, mà Lưu Ly, vợ yêu nhất của y, cùng y chịu đựng gian khổ mà không hề oán trách, bị bệnh mà qua đời. Cũng bởi vì vậy mà Đỗ Kỳ, ở ngoài sinh sống chứ không muốn về nhà. Vừa lúc gặp được Lưu Tiên đi sứ đến Hứa Đô, Đỗ Kỳ mang theo con trai, từ Kinh Châu đi đến Hứa Đô. Tuy nhiên, sau khi đi đến Hứa Đô, y mới phát hiện ra vấn đề. Y ở Kinh Tương không có chỗ dựa vững chắc, đến Hứa Đô, cũng giống như vậy không có chỗ dựa nào vững chắc. Được thân thích trợ giúp, một tiểu lại trông coi cửa thành ở Hứa Đô, xem như là có chỗ dựa.

Chỉ có điều…Cái chính là tiểu lại, làm sao có thể làm cho Đỗ Kỳ thỏa mãn?

Hàng hóa ở Hứa Đô, là khu vực trọng yếu của toàn bộ Trung Nguyên, trừ Trĩ Dương ra, là một nơi sang quý nhất.

Thu nhập của tiểu lại, khó khăn lắm mới có thể duy trì được cuộc sống. Con trai càng lúc càng lớn, cũng đã tới tuổi đi học, nhưng không thể vì nguyên nhân không có tiền mà không thể đi học.

Đỗ Kỳ, trong lòng làm sao không nóng vội cho được?

Đợi ở Hứa Đô đã hơn một năm, vẫn như trước không tìm được cơ hội.

Mà nay nghe nói ở Quan Trung quê nhà đang lúc phát triển, hơn nữa ở Hà Tây, đặc biệt là hành lang Hà Tây mở ra, tạo ra rất nhiều cơ hội.

Trong lòng Đỗ Kỳ vừa động, muốn về lại quê nhà để thử thời vận.

Không ngờ ngay lúc y vừa mới dự định rời khỏi Hứa Đô, một năm rưỡi của y, khổ sở tìm kiếm cơ hội, rốt cục đã đến! Ngay tại ngày hôm trước, đột nhiên Đỗ Kỳ được cho hay, nói là Tư Không Tế tửu Quách Gia Quách Phụng Hiếu, chỉ tên muốn gặp y, bảo y đến phủ một chuyến.

Lúc Quách Gia và Đỗ Kỳ gặp mặt, cũng không có nói rõ thân phận.

Cho nên, Đỗ Kỳ cũng không biết, lúc trước cùng y ở trong quán rượu rách nát ngoài đồng cỏ, nam tử cùng ngồi đối ẩm, không ngờ hiện tại lại là Tư Không được Tào Tháo tín nhiệm nhất Tư Không Tế tửu. Thế nên sau khi Đỗ Kỳ nghe nói, gặp đồng nghiệp hỏi lại, lại mờ mịt không biết phải làm sao. Tuy nhiên, không phải y luôn chờ đợi cơ hội như thế này hay sao? Mà nay cơ hội đã tới, như thế nào y cũng phải thử vận may.

Vay tiền, thuê hai bộ quần áo mới, lấy ra đôi giày đã cất kĩ nhiều năm mà vợ của y trước khi mất đã tự tay may cho y, mang vào chân. Còn tìm mười lăm cái thù (một loại binh khí làm bằng tre), mua một túi hương. Đây là trang phục mà kẻ sĩ thích nhất. Lại đi Phúc giấy lầu, mua một cây quạt làm bằng trúc. Nghe nói, cây quạt này là do đại danh đỉnh đỉnh công tử Bằng, Tào Tam Thiên làm ra, chia làm ba loại chất liệu là tơ, lụa, giấy, làm cho những người có học hiện tại rất thích. Đỗ Kỳ mua không nổi cái loại quạt làm bằng tơ, nhưng cũng phải mua một cây quạt làm bằng tre, mới có thể không đánh mất phần mặt mũi này.

Tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, trong lòng Đỗ Kỳ chua xót vô cùng.

Có thành công hay không đều trông cả vào lần này.

Áo với quần này, tiêu phí của y hết cả tháng tiền lương. Nếu không thành công, có thể y không thể nào dừng chân ở Hứa Đô được…

Một tay lôi kéo tay của đứa con, Đỗ Kỳ đứng ở ngoài cửa của Quách phủ, trong lòng thấp thỏm không yên.

Y cũng không biết rõ lắm, tại sao Quách Gia lại biết đến tên tuổi của y. Cũng không biết, bộ dạng của mình, có làm vừa mắt đối phương hay không?

Ngay tại lúc Đỗ Kỳ lo lắng không yên, chợt nghe cửa chính loảng xoảng một tiếng, mở rộng ra.

Đỗ Kỳ ngẩn ra, vội vàng quay đầu lại quan sát.

Việc cửa chính mở rộng ra, cũng có