Tín Đồ Thẻ Bài

Chương 105: Tạp



Từng xe vận tải gào thét bay lên không trung, hướng về phía trước. Trữ Bằng đứng trên tòa cao ốc nhìn vài chiếc xe vận tải rời đi, lòng thầm nghĩ không biết đưa mấy thứ này đến tiền tuyến thì có bao nhiêu tác dụng.

Trên mỗi chiếc xe đều có tám tạp tu cao cấp bảo vệ, dù nơi này thuộc phạm vi khống chế của Trữ gia nhưng vẫn phải phòng ngừa các cuộc tập kích nhỏ. Đối với chiến tranh thì hậu cần luôn luôn quan trọng. Điểm này ai cũng rõ ràng nên Trữ Bằng tự nhiên không dám lơ là.

Hy vọng cuộc chiến có thể sớm chấm dứt sao, Trữ Bằng ngẩn ngơ nhìn về phía thành Đông Thương Vệ. Nỗi lo trong lòng hắn còn sâu hơn người khác, nếu như cuộc chiến không sớm chấm dứt thì tình huống sẽ càng tệ hơn. Ai cũng không biết ở bên cạnh rốt cuộc có bao nhiêu thế lực đang rình như hổ đói. Nếu như không thể chiếm được thành Đông Thương Vệ sớm một chút, cũng có nghĩa bất kì lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố. Đến lúc đó không chỉ không nắm được kết quả thắng lợi, mà không chừng Trữ gia đều bị cuốn vào.

Đây không phải là điều mà bọn họ muốn gặp, đối với Trữ gia bây giờ thì quan trọng nhất là mau chóng kết thúc cuộc chiến! Nếu như có nhiều {Vũ Toa} tạp hơn thì tốt rồi. Trữ Bằng tin chắc chỉ cần có đủ {Vũ Toa} tạp thì có thể rút ngắn thời gian giằng co của trận chiến rất nhiều.

Dù là thế lực nào thì đều có rất ít phòng thủ hình tạp tu. Vì thế {Vũ Toa} tạp mới có thể phát huy ra giá trị lớn như vậy, đáng tiếc số lượng không đủ a! Trữ Bằng quyết định trong lòng, nhất định phải để Trần Mộ chế tạo nhiều {Vũ Toa} tạp hơn, dù phải trả giá cao cũng đáng.

Trong một thời gian khá dài, loại {Vũ Toa} tạp này đúng là có sức chiến đấu rất mạnh.

***

Trần Mộ lần đầu tiến vào phòng huấn luyện phi hành, nơi đây khác với tất cả phòng huấn luyện khác. Vách tường bốn phía, trần nhà, nền nhà đều dùng tài liệu màu xanh da trời, cực kì mềm mại. Dù va chạm ở tốc độ cao thì cũng không bị thương, còn có rất nhiều chướng ngại vật trôi nổi giữa không trung. Những chướng ngại vật này đều có hình thù kì quái, phần lớn đều không theo bất kì quy tắc nào. Tính chất của chúng cũng rất mềm mại, nhưng khi va chạm vào chúng thì sẽ bị trừ điểm.

Trong sơ cấp huấn luyện thì những chướng ngại vật này đều đứng yên. Nhưng chờ trình độ của người huấn luyện đạt đến một trình độ nhất định, những chướng ngại vật này sẽ di chuyển giữa không trung. Do vậy người huấn luyện cần phải chú ý né tránh, hơn nữa cấp bậc huấn luyện càng cao thì tốc độ di chuyển của chúng càng cao.

Phòng huấn luyện cũng có một bộ tiêu chuẩn chấm điểm riêng

Trần Mộ lần đầu tiên huấn luyện phi hành nên thiết lập huấn luyện có cấp thấp nhất.

Trần Mộ hít sâu một hơi, nếu như nói không sợ hãi chút nào thì đúng là gạt mình gạt người. Từ lúc chế tạo ra tấm khí lưu tạp này thì hắn đã cải tiến qua rất nhiều lần. Tấm tạp đang sử dụng là tấm tạp mà hắn cho là xuất sắc nhất, hoàn mĩ nhất.

Lấy khí lưu tạp {Nê Thu} làm gốc, lấy lý luận ‘trù’ để ưu hóa, dùng rất nhiều tài liệu cao cấp chế tạo thành tấm khí lưu tạp này. Trần Mộ đặt tên nó là {Đại Nê Thu}.

Rốt cuộc tính năng của {Đại Nê Thu} ra sao, vẫn phải sử dụng thực tế mới có thể biết được.

Trước khi bước vào phòng huấn luyện này, Trần Mộ đã học gấp rất nhiều tri thức về kĩ xảo phi hành, sẽ sớm biết chúng có tác dụng hay không.

Cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, hắn cẩn thận kích hoạt độ nghi trên tay.

Có cảm giác rồi! Hắn thầm vui mừng trong lòng, cảm giác được dưới chân có một cỗ lực đẩy rất nhỏ. Hắn vội vàng dùng cảm giác khống chế, tăng lực đẩy dưới chân. Hắn không dám tăng quá nhiều ngay lập tức mà tăng từ từ.

Chỉ thấy Trần Mộ từ từ rời khỏi mặt đất, hắn giang hai tay ra, vẻ mặt căng thẳng giữ thăng bằng. Cả người nhìn qua giống như một con tôm gập nửa thân thể, thường thường còn vặn vẹo một chút, vô cùng quái dị.

Trần Mộ lắc lư bay khỏi mặt đất, càng lúc càng cao, trong chốc lát đã đạt đến độ cao ba mét. Hắn cảm giác bản thân như bước trên hai cây gỗ tròn, chỉ cần không cẩn thận một chút liền mất thăng bằng. Đột nhiên hắn cảm giác bản thân dường như nghiêng qua một bên, vội vàng vặn người chếch qua một hướng khác để giữ thăng bằng.

Tuy nhiên chính vì vậy mà hắn không có chú ý đến cảm giác của mình thoáng cái liền mất khống chế.

Lực đẩy dưới chân bỗng như một con cá chạch uốn mình lên trên, Trần Mộ liền trở nên không ổn định, cả người giống như đang nhảy múa giữa không trung, thân thể xoay loạn nhưng không cách nào giữ được thăng bằng.

Lực đẩy dưới chân càng trở nên không ổn định, trong giây lát lực đẩy tăng mạnh, một luồng lực đẩy mạnh truyền tới từ dưới chân. Trần Mộ đang nghiêng người đột nhiên phát hiện mình giống như sao băng lao về phía vách tường.

Vách tường mau chóng to lên trong mắt Trần Mộ, hắn trợn mắt nhưng lại không biết điều chỉnh bằng cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân càng lúc càng tới gần vách tường.

Nói thật, trơ mắt nhìn bản thân sắp va chạm vào vách tường như lại không có khả năng thay đổi phương hướng, cảm giác thật sự rất khó chịu. Trần Mộ cứ như vậy va chạm vào vách tường màu xanh da trời, trong khoảnh khắc va chạm thì hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu cơn đau sắp đến. Song cảm giác tiếp theo lại nằm ngoài dự tính của hắn, đột nhiên cả người hắn chìm vào một chỗ cực kì mềm mại.

Giống như đang ở bên trong thứ gì đó, toàn thân bị bao phủ bởi cảm giác mềm mại này.

Túi khí từ từ đẩy hắn ra ngoài, cò chưa kịp mở mắt thì hắn liền cảm giác dưới thân không có chỗ dựa, ngã xuống mặt đất. Một lần nữa hắn lại rơi vào màu xanh da trời mềm mại.

Bốn phía đều mềm nhũn vô lực, hắn mất rất nhiều sức mới từ nền nhà mềm mại màu xanh da trời này đứng dậy.

Lần đầu tiên phi hành của Trần Mộ dùng cách thức này mà hoàn thành. Bất quá hắn cũng không có ý dừng lại, biết khắp nơi đều có loại túi khí màu xanh da trời này bảo vệ, hòn đá trong lòng Trần Mộ cũng rơi xuống. Hắn liền buông tay buông chân, dù sao thì va chạm hay từ trên không rơi xuống cũng sẽ không bị thương.

Rất nhanh Trần Mộ liền tìm được niềm vui khi phi hành.

Nói đến cùng thì Trần Mộ vẫn là một vị thiếu niên, mặc dù về một số mặt thì hắn thành thục hơn so với bạn cùng lứa, nhưng một khi chơi say mê thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ.

Lúc này không cần phải đề phòng người khác, không cần lo lắng an toàn, ở đây chỉ có bản thân mình. Trần Mộ hoàn toàn từ bỏ gánh nặng, giống như một đứa trẻ ngây thơ tìm được món đồ chơi ưa thích của mình, chơi đến mức mê mẩn.

Ở đây hắn tìm được niềm vui đơn giản nhất, thuần túy nhất.

***

“Hắn tới phòng huấn luyện phi hành?” Trữ Bằng hơi ngạc nhiên.

Trữ Diễm lộ ra vẻ mặt mình cũng không hiểu, nhún vai nói: “Có lẽ hắn muốn thử phi hành thôi. Không phải có câu nói phi hành là giấc mơ của loài người sao?”

Đột nhiên nhớ tới tư liệu về Trần Mộ lúc trước, Trữ Bằng có vẻ đăm chiêu nói: “Ta còn nhớ hình như hắn còn là một tạp tu. Đúng! Ta nhớ ra rồi. Hắn từng giết chết Dư Tín của Tả gia, như vậy thì thực lực của hắn cũng không kém a.”

“Chẳng lẽ hắn đúng là thiên tài?” Ngoài miệng thì Trữ Diễm nói vậy nhưng vẻ mặt thì lại khác: “Vừa là chế tạp sư, vừa là tạp tu. Đây là thời đại gì? Đầu óc hắn có vấn đề sao?”

“Ta cũng thấy khó hiểu. Theo lý thuyết, lấy tính cách của hắn chắc chắn sẽ không phạm sai lầm như vậy mới đúng.” Trữ Bằng vuốt cái đầu trọc của mình.

Không giống với lúc ban đầu khi hệ thống tạp phiến được thành lập, trải qua nhiều năm phát triển thì bên trong hệ thống tạp phiến cũng được phân công ngày càng rõ ràng. Tạp tu cùng chế tạp sư được phân biệt rất rõ, rất ít người sẽ kiêm tu cùng lúc hai loại nghề nghiệp. Bởi vì kết quả trực tiếp nhất là đều không tinh thông một nghề nào cả.

Dù là chế tạp hay sử dụng tạp phiến, hai nghề này đều là bác đại tinh thâm, đủ để một người nghiên cứu suốt cuộc đời.

Ví dụ như chế tạp, chỉ riêng loại huyễn tạp thì đã có rất nhiều phân loại. Trong mắt rất nhiều người thì huyễn tạp cấp một – cấp hai cơ sở đều là hàng hạ cấp, tuy nhiên học vấn ẩn chứa bên trong chúng lại không ít chút nào. Hơn nữa mấy năm nay huyễn tạp quảng cáo, tạp ảnh không ngừng phát triển, chúng cũng càng lúc càng được chia nhỏ ra.

Cho nên khi Trữ Bằng và Trữ Diễm biết Trần Mộ đến phòng huấn luyện phi hành thì chấn động, càng cho đây là một việc sai lầm. Trữ Bằng đang suy nghĩ xem có nên nhắc nhở Trần Mộ một chút hay không. Dù sao thì Trần Mộ còn tác dụng quan trọng với Trữ gia trong thời gian dài. Tất nhiên điều làm cho hắn cảm thấy khó chịu nhất là lúc này Trần Mộ không chế tạo thêm {Vũ Toa} tạp, mà lại chạy đi tập luyện cái phi hành bỏ đi đó.

Tất nhiên hắn sẽ không nói câu này trước mặt Trần Mộ. Mặc dù Trần Mộ bị ước thúc bởi 200 tấm tạp phiến, nhưng hắn cũng không phải chế tạp sư thuộc Trữ gia, Trữ Bằng cũng không thể can thiệp quá nhiều.

Lúc này ở trong phòng huấn luyện phi hành, Trần Mộ giống như một đứa trẻ chơi đến say mê. Trên khuôn mặt chất phác của hắn đầy vẻ tươi cười. Nếu Lôi Tử thấy được Trần Mộ lúc này nhất định sẽ chấn động, hoài nghi có phải mình đã nhận lầm người hay không.

Trần Mộ cũng không rõ rốt cuộc mình rơi từ không trung xuống bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng hắn đã tìm ra một ít bí quyết.

Một nguyên nhân chủ yếu là cảm giác của hắn có thể được khống chế một cách cực kì chính xác, điểm này rất quan trọng. Trong khoảng thời gian này, Trần Mộ càng thêm cảm nhận được tầm quan trọng của huấn luyện độ nhạy cảm giác, trình độ khống chế cảm giác chuẩn xác ở một mức nào đó phản ánh trình độ của một người. Theo độ nhạy cảm giác tăng lên, rất nhiều chỗ trở ngại trước kia bỗng nhiên được giải quyết.

Nguyên nhân quan trọng khác là tố chất thân thể xuất sắc của hắn, được môn thể dục cải thiện, rồi trải qua huấn luyện của nữ ma quỷ, kiên trì huấn luyện né tránh. Từ đó tính mềm dẻo, cảm giác thăng bằng cùng sự hài hòa của thân thể đều rất xuất sắc.

Trần Mộ chơi đến mê mẩn, tự nhiên cũng rất chú tâm, điều này làm cho trình độ của hắn tăng lên nhanh chóng. Nhưng phiền toán lớn nhất lại nằm ở tấm khí lưu tạp {Đại Nê Thu}.

Tính năng của {Đại Nê Thu} đúng là xuất sắc, nhưng độ khó khăn khi điều khiển cũng kinh khủng như tính năng của nó vậy. Đối với người vừa bắt đầu học như Trần Mộ mà nói thì đây là một vấn đề rất đau đầu.

Bất quá Trần Mộ cũng không có ý định thay đổi khí lưu tạp. Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, nếu hắn có thể nắm giữ {Đại Nê Thu}, vậy các khí lưu tạp khác còn phải nói sao?
— QUẢNG CÁO —