Việc Trần Mộ tu sửa tạp phiến quả kinh người. Cũng may Trần Mộ thân mình chính không thích nhiều lời, tự nhiên luôn lãnh đạm. Trình Anh vẫn đắm chìm trong hưng phấn và vui sướng, nàng vẫn hy vọng nâng cao được uy lực mạnh mẽ của chiến đấu tạp. Chỉ là nàng không có quyền thế, kinh tế, phương diện khác cũng không đủ ưu việt, chỉ là một tạp tu bình thường, Nếu Trần Mộ không sửa đổi trương tạp phiến này, nàng không có thể có được ước mơ này.
Nhưng Bá Vấn lại đang trầm tư với vấn đề hương liệu. Hắn ghi nhớ các loại tài liệu trong đó, trừ Nhiễu liên thạch tương đối trân quý, còn các loại tài liệu khác giá cả mặc dù sang quý, nhưng lại không khó để có. Nếu như thật sự có thể thành công, siêu lơi nhuận trong đó làm hắn tim đập thình thịch. Tạp phiến của Trình Anh qua tu sửa của Trần Mộ uy lực đại tăng, hắn cũng không quá mức để ý, tạp phiến uy lực loại này mặc dù hắn cũng không nhiều, nhưng là không thiếu. Càng huống chi, hắn đã có thể sử dụng bốn sao tạp phiến, hơn nữa lại tương đối thuần thục.
Xét về phương diện uy lực. Ba sao tạp phiến khoảng trống cách biệt cơ hồ không cách nào vượt qua cùng bốn sao tạp phiến. Đương nhiên, trong đó cũng có trường hợp đặc biệt, nhưng trường hợp đặc biệt loại này rất thưa thớt, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đối với Bá Vấn mà nói, hắn hiện tại đang cố gắng làm cho chính mình đối với bốn sao tạp phiến càng thêm thuần thục, mà không nên đem thời gian lãng phí với ba sao tạp phiến xa lạ.
Lý Độ Hồng cũng trầm mặc, chỉ là ngẫu nhiên nhìn về phía Trần Mộ ánh mắt luôn luôn hâm mộ. Tại tuổi hắn lúc này, đối với cuộc sống tràn ngập vô số ảo tưởng, hơn nữa lòng hiếu kì làm hắn cảm giác được Trần Mộ có một loại lực lượng phi thường thần kỳ, tựa hồ hắn chỉ cần nhẹ nhàng động bút, sẽ mang đến kết quả hoàn toàn kinh người.
Lớn lên trong rừng, Lý Độ Hồng đối với lực lượng cường giã rất mẫn cảm, dù hắn vẫn chỉ là một hài tử. Mà đối với Trần Mộ có thể sáng tạo năng lực loại này, hắn tự nhiên là vô cùng sùng bái.
Đoàn người di chuyển trong rừng, Lý Độ Hồng bổng phối hợp vô cùng. Có hắn dẫn lộ, ba người rất nhanh liền tới thôn trang của tiểu tử kia.
Vừa qua thôn khẩu Trần Mộ bọn họ gặp phải sự tiếp đãi cực kì “Long trọng” năm người thanh niên vây quanh một lão nhân, đứng ở thôn khẩu, bọn họ tựa hồ đã sớm biết Bá Vấn bọn họ sắp đến.
Vị lão giả này trên đầu mang một cái mão quan màu sắc rực rỡ do lông chim chế tạo mà thành. Thân bố y màu nâu. Trên mặt hắn nếp nhăn rất sâu, do phơi nắng trường kì nên hình thành màu nâu đen như da tay. Mấy vị thanh niên bên cạnh Lão giả, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra nét không hữu hảo.
Bá Vấn cùng Trần Mộ nhìn nhau liếc mắt một cái. Lý Độ Hồng chứng kiến lão giả, lập tức cúi đầu.
- Hoan nghênh, Khách nhân phương xa
Lão giả mỉm cười đứng dậy:
- Hết sức cảm tạ các vị đem cháu của ta về, mấy ngày này. Chỉ sợ hắn khiến các vị rước lấy không ít phiền toái.
Nói xong hắn quay sang nói:
- Duy A, đem tiểu quỷ đưa đến mẫu thân hắn đi.
Một gã hán tử khỏe mạnh ứng thanh, liền chuẩn bị hướng Lý Độ Hồng đi đến.
Đối với mấy người mà nói, trong tình trạng không thể biết trước sẽ gặp phải chuyện gì, Lý Độ Hồng là hộ thân phù của bọn họ. Sao có thể để cho tên kia dễ dàng như vậy giải đi? Bá Vấn tiến lên một bước, ngăn trước người Lý Độ Hồng.
Động tác này của Bá Vấn. Lập tức tạo ra ánh mắt bất thiện và phản ứng mãnh liệt từ mấy người tuổi trẻ.
Vút vút.....Năm thanh niên trên tay lập tức lộ ra vũ khí, mỗi người trên tay đều cầm một chuôi đao. năng lượng xuất ra dài ước chừng bốn thước rưỡi, thân đao mang chút đường cong.
Trần Mộ hơi kinh hãi. Hắn lúc này mới chú ý tới vài người trên cổ tay đều cột một khối chuôi đao ký quái. Không nghĩ tới chuôi đao là vật thể có thể hình thành năng lượng đao, Trần Mộ cùng Bá Vấn đều là lần đầu tiên thấy vũ khí như vậy. Nếu như không phải bọn họ đối với năng lượng thật sự quá quen thuộc, nói không chừng cái nhìn đầu tiên thật đúng là không cách nào phán đoán tên thanh niên cầm trên tay chính là cái gì.
Tạp giới sao? Trần Mộ ba người không khỏi lộ ra vẻ mặt thận trọng. tạp giới cổ quái như vậy Trần Mộ cũng chưa bao giờ gặp qua, bất quá hắn là chế tạp sư, đối với năng lượng trình độ cảm ứng mẫn cảm rất nhiều.
Năng lượng đao loại này độ sắc bén so với ba sao ba nhận tạp bình thường còn không bằng. Mà ở linh hoạt tính, tầm bắn phương diện càng lại không bằng.
Đây chỉ là một loại hạ cấp vũ khí, từ ánh mắt chuyên nghiệp của mình, Trần Mộ xuất ra đánh giá như vậy.
Bất quá. Điều này cũng không khiến cho hắn có bất cứ gì suy nghĩ gì khinh thị. Trái ngược, nếu như lấy vũ khí đơn sơ như vậy, có thể ở rừng cây này sống tốt, điều nọ đủ để nói rõ thôn dân có lực chiến đấu mạnh mẽ vô cùng. Trần Mộ bất đồng với Bá Vấn, hắn cũng không cho rằng trên đời này chỉ có tạp tu mới có lực chiến đấu. một người điển hình nhất đó là ma quỷ nữ, nàng muốn giết chết hắn, ít nhất có một trăm loại phương pháp, hơn nữa đều là không cần dùng đến tạp phiến.
Số lượng tạp tu Ma quỷ nữ giết chết, nhất định không phải số lượng nhỏ.
Nhìn kỹ lại những người này, vẻ mặt mỗi người đều là rắn rỏi, cơ thể cường hãn, dáng như mãnh thú, mỗi người đều lộ ra một cỗ hơi thở nguy hiểm.
Mặc dù năm người đều xuất ra vũ khí, vẻ mặt Bá Vấn vẫn trấn định. Hắn là người nào? Tràng diện nào chưa từng thấy? Trừ tên Trần Mộ khó nuốt, những người khác, còn không có thể mang đến cho hắn phiền toái.
- Muốn động thủ?
Bá Vấn nói, độ nghi trên tay lặng yên kích hoạt. Một bên Trình Anh thấy thế, cũng kích hoạt độ nghi.
So sánh với hắn và Trình Anh, Trần Mộ thì thong dong nhiều lắm. sắc mặt Hắn không có phát sinh bất cứ gì biến hóa, đương nhiên, duyên cớ bởi vì cùng lúc trên mặt có ngụy trang, dù có biến hóa cũng nhìn không ra. Mà làm người khác giật mình là hắn không có làm ra bất cứ tư thái gì đề phòng, phảng phất không có chứng kiến năm người này xuất ra binh khí của bọn họ.
Trình Anh cùng Bá Vấn đối với Trần Mộ không khỏi càng thêm bội phục, ở dưới tình huống này, còn có thể trấn định như thế, có thể thấy được tâm lý tố chất Trần Mộ là cường ngạnh cỡ nào. Bọn họ nào biết đâu rằng, Trần Mộ không phải không nghĩ đến việc cảnh giới, mà là hắn cảm giác được chính mình đề phòng cũng không có tác dụng gì. Liễm tức pháp hắn muốn tiến vào phải mất vài phút đồng hồ thời gian, không có tiến vào liễm tức trạng thái, lực chiến đấu của hắn, hư nhược đến thương cảm, hắn đơn giản bàng quan nhìn thế cục phát triển. "Tay mới, là không có quyền lên tiếng", hắn tự giác bảo trì trầm mặc.
- Người tuổi trẻ, ngươi muốn cùng ta là địch?
Lão giả ánh mắt không thay đổi hỏi, hắn liếc mắt một cái nhìn Trần Mộ.
Bá Vấn hơi cung tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Tôn kính lão giả, tin tưởng ngài nhìn ra khi đến đây, chúng ta cũng không có địch ý. Chỉ là không biết quý thôn tiếp đón chúng ta là đao kiếm? hay hữu nghị? Trước hành vi của quý thôn nhân, ta rất khó phán đoán. Ta nghĩ, do không xác định trước, cục diện lúc này, chúng ta song phương buộc phải tiếp nhận.
Lão giả có chút không vui nói:
- Người tuổi trẻ, ngươi như vậy chỉ biết nóng này, chúng ta là hữu nghị.
- Ngài cũng chứng kiến, tại quý thôn, chúng ta bị vây, yếu thế, chúng ta muốn có được yếu tố phòng thủ của mình. Triết nhân nói qua, cường thế, cũng không phải thái độ thích hợp nhất. Mà chuyện phát triển, cũng thường thường không thể nghịch lại.
Bá Vấn thản nhiên nói. Lý Độ Hồng là lợi thế duy nhất trên tay hắn vô luận như thế nào, cũng sẽ không dễ dàng giao ra.
Năm thanh niên trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, bọn họ xem ra, Bá Vấn là đang uy hiếp bọn họ.
Đối mặt với Năm thanh niên ngo ngoe muốn động thủ, Bá Vấn thần sắc như thường, cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Mặc dù còn không rõ thân phận Lý Độ Hồng là như thế nào, nhưng là ngôn ngữ lão giả trong lúc đó có chút thân mật, Bá Vấn âm thầm đoán tiểu quỷ cùng lão giả quan hệ nhất định không đơn giản.
Lão giả cũng không vì Bá Vấn nói mà phẫn nộ, vẻ mặt của hắn thậm chí không có biến hóa, chỉ là nhìn sâu Bá Vấn một cái:
- Người tuổi trẻ, ngươi rất thông minh.
Nói xong không đợi Bá Vấn đáp lời, ánh mắt của hắn rơi vào Trần Mộ trên người.
Trong ba người, Bá Vấn anh tuấn tiêu sái, khí độ phi phàm, Trình Anh xinh đẹp tuyệt trần, đều là nhân vật cực kì sáng chói, chỉ có Trần Mộ không thu hút nhất. Nhưng ánh mắt lão giả dừng lại Trần Mộ trên người lại dài nhất, ánh mắt hơi có chút ý vị thâm sâu.
- Vị tiểu huynh đệ này chính là vị cao thủ kia theo như lời Tiểu Tam sao.
Lão giả nói làm cho ánh mắt năm người chung quanh một lần nữa lại nhìn chằm chằm Trần Mộ, trong ánh mắt bọn họ, có nghi hoặc, có phấn khởi, có hoài nghi, có khiêu khích, năm người nhìn về phía hắn đều không giống nhau. Nhưng là có một chút, đó chính là một tia ngạc nhiên. Bọn họ cũng biết chuyện Tiểu Tam bị thương, chỉ là bọn hắn mới vừa rồi đều nhất trí tưởng đả thương Tiểu Tam chính là Bá Vấn. Vô luận từ góc độ nào, Bá Vấn đều càng có phong phạm cao thủ hơn cả.
Ánh mắt của bọn họ bởi vì một câu nói của lão giả, tất cả đều rơi vào trên người Trần Mộ. một người nhìn qua bình thường như vậy bất quá, không có biểu hiện xuất chúng nào, cư nhiên mới là người đả thương Tiểu Tam.
Tiểu Tam? Trần Mộ lập tức nghĩ đến chính mình từng đánh cho bị thương tên nam tử kia, chẳng lẽ là hắn? Hắn không biết làm như thế nào giải thích, liền đơn giản trầm mặc không nói.
Lão giả đột nhiên nhoẻn miệng cười:
- Diện kiến cao thủ như vậy, thật sự là thôn chúng ta rất vinh hạnh. Ai nha, người này già, làm việc chính là bất lực. Lâu như vậy cũng không có thỉnh các vị vào thôn ngồi một chút, thật sự là thất lễ, thật sự là thất lễ! Đến đến đến, mau mời tiến vào, mau mời tiến vào.
Bá Vấn cùng Trình Anh hai mặt nhìn nhau, đúng lúc này thái độ lão giả đột nhiên biến hóa, khiến cho bọn họ có chút bất ngờ. Vừa mới giương cung bạt kiếm, đột nhiên thoáng cái xuân phong hóa vũ, thật sự là khảo nghiệm khó xơi.
Trần Mộ thật không hiểu được, bởi vì song phương thực lực hoàn toàn không có cân bằng. Bọn họ chân chính có lực chiến đấu chỉ có Bá Vấn cùng Trình Anh, nếu như phát sinh xung đột, người thứ nhất bị giết khẳng định là chính mình. Ai sẽ cho ngươi thời gian, cho ngươi đi vào liễm tức trạng thái?
Cho nên, Trần Mộ tâm tính vẫn rất bình thản, hắn không cần tư lự nhiều như vậy. Nếu như song phương thật sự phát sinh xung đột, chính mình một tay lính mới, có thể tạo được tác dụng gì? Càng huống chi, đối phương thật sự muốn động thủ với bọn họ, vô luận là đang trong rừng cây, hay tại trong thôn, không có bất cứ gì khác nhau.
Hắn rất thản nhiên mà đối diện cục diện như vậy, từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn thủy chung đạm định thong dong, bình thản.