Chung quanh lễ đường, bố trí rất nhiều dạng tạp giới phòng hộ, có thể nói gần như một show trưng bày tạp giới các loại. Trần Mộ tỉ mẫn đánh giá các tạp giới này, chưa bao giờ hắn thấy nhiều loại tạp giới phô diễn như thế. Hầu hết tạp giới đều không giống nhau, nhiều nhất là loại tạp giới do vô số tài liệu tạo thành. Có một loạt tạp giới được thiết kế có chủ ý, tạo thành một hàng ngũ, hướng lên trời. Bởi vì không cách nào nhìn được kết cấu, Trần Mộ cũng không đánh giá được tính năng công kích của kiểu tạp giới này ra sao. Nhưng kết cấu kim loại rắn chắc, cũng đủ cho người nhìn khiếp vía. lễ đường này nhìn lướt qua gần như được phủ đầy bởi hàng rào tạp giới.
Hình thể mỗi một tạp giới đều rất to lớn, Theo tầm nhìn của Trần Mộ lực uy hiếp rất lớn. Cách bố trí thì khỏi phải nói, cực kỳ ấn tượng và uy hiếp.
Duy A cùng Trần Mộ hai người đi vào lễ đường. Vòm trần cao vút làm cho người ta cảm giác bên trong không gian càng thêm rộng rãi, các loại đồ án tạc trên cột đá màu trắng rất nhiều Trần Mộ xem không hiểu lắm. Trên trần rất nhiều hoa đăng làm cho đại sảnh trở nên sáng rực.
Trong sảnh tiếng người huyên náo, đám thôn dân tụ tập thành từng nhóm năm ba người lớn tiếng thảo luận mọi chuyện, phảng phất tiếng âm nhạc du dương, trẻ con thì tha hồ đùa giỡn tiếng la hét chói tai.
Duy A tịnh không chuyển biến nét mặt, Trần Mộ rất tự giác theo bén gót. Duy A đi tới nơi nào, đám thôn dân đều nhường đường, mà đám thiếu niên dù đang vui đùa cũng tịnh không dám đến quấy rầy hắn, quỷ dị nhất là, tuyệt không ai cùng Duy A chào hỏi. Trần Mộ cười khổ, xem ra người này cũng không phải được nhiều người nghênh đón. Riêng hắn lại nhận được không ít ánh mắt tò mò.
Duy A vẫn như là không thấy không biết. Hắn dẫn Trần Mộ đi qua sảnh, mau chóng đi tới nơi sâu nhất lễ đường. Tại đây các nhân vật trọng yếu trong thôn hình như đang chờ bọn hắn, Trần Mộ bất ngờ nhìn thấy lão giả kia ngay giữa sảnh. Dù đầu óc trì độn đến mấy cuối cùng hắng vẫn nhận ra lão giả này tại trong thôn địa vị rất cao. Bá Vấn Trình Anh cũng đã tới rồi, mà tiểu tử Lý độ hồng thì vẫn luôn đứng sát bên cạnh Ba Vấn.
Tiểu tử nọ vừa nhìn thấy Trần Mộ cùng Duy A. Ánh mắt liền sáng ngời.
- Aa, chiêu đãi không chu toàn, làm cho Trần tiên sinh chịu đói, thật sự làm cho lão già này cảm thấy xấu hổ a. Tội quá tội quá!
Lão giả vẻ mặt xin lỗi. Một bên thì A Phương Tác thần sắc không vui, hắn vừa mới bị lão gỉa giáo huấn một trận. Trong lòng tự nhiên khó chịu. Hắn không rõ, tộc trưởng tại sao lại đối đãi với một tên nhóc con tầm thường lại tốt như vậy.
Trần Mộ cười cười:
Lão trượng quá khách khí. Nếu không có như thế, ta làm sao biết được trù thuật của Duy A ca cao như vậy
“Vây sao.” Lão giả sáng ngời ánh mắt:“Trần tiên sinh cùng Duy A chơi thân? vậy hắn có thật tình tiếp đãi không. Duy A là người cao thủ nhất của thôn chúng ta, hai vị đều là thiên tài, trở nên bạn hữu là hay lắm.”
Ngay khi đó, có người nhẹ nhàng hừ lạnh, hiển nhiên đối với nhận định Duy A là đệ nhất cao thủ trong thôn của lão giả rất không hài lòng. Mà ngay cả mấy tráng hán bên cạnh lão giả sắc mặt đều có chút khó coi.
Duy A sắc mặt không thay đổi, dường như là không có nghe thấy. Trần Mộ rất thức thời chỉ mĩm cười, Duy A có phải cao thủ đệ nhất trong thôn hay không, hắn việc gì phải quan tâm. Nhưng bởi vì chuyện này, mà nhiều người chán ghét chính mình, đây chính là cái được không bù đắp đủ cái mất.
Lão giả thần sắc không thay đổi. Dường như không nghe âm thạnh hừ lạnh nọ. Quay sang cùng Trần Mộ cười:
- Trong thôn không có nhiều quy củ, hôm nay mặc dù cũng gọi là tiệc tối, kì thật vẫn là bữa tối mà thôi thứ lỗi, thứ lỗi.
Ba Vấn mấy người liên tiếp trả lời không dám. Đều đồng thanh khen ngợi không khí náo nhiệt nơi này.
Trần Mộ lúc này mới nhìn lại mấy trang hán bên lão giả, khí độ bọn họ đều rất hùng mạnh, nhìn qua liền biết là các nhân vật có quyền lực trong thôn. Đặc biệt hấp dẫn chú ý của hắn là ba người. Một vị lão giả tóc bạc, sắc mặt hồng nhuận, phát âm rất hùng hậu tinh thần phi thường cao. Tên là ba phu, là người chuyên giáo dục ngưởi trong thôn từ đệ tử đến trưởng lão. Mỗi thôn nhân khi nhỏ đều do thủ hạ của hắn tiếp nhận giáo dục.
Một người khác thì nhìn qua có chút cảm giác âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo. Hai mắt hẹp dài, ánh mắt bén như dao, làm cho cảm giác người ta rất không thoải mái. Hắn là Khang lạp đức, phụ trách kỉ luật, trong thôn nếu tranh chấp gì, hắn là người phán xét cuối cùng, mặt này ngày cả tộc trưởng cũng không qua được. Thôn nhân khi đối mặt khang lạp đức đều có chút sợ hãi, ngay cả Lý độ hồng, ở trước mặt hắn cũng trở nên đàng hoàng.
Nhưng làm cho người ta chú ý nhất chính là một người tuổi trẻ gương mặt trầm tỉnh đây cũng là thanh niên trẻ nhất nhìn chưa qua ba mươi tuồi kề bên tộc trưởng. Ánh mắt của hắn rất bình ổn, làm cho cảm giác người ta phi thường hòa hảo. Hắn là Cơ đặc biệt, người phụ trách các thông tin của gia tộc. Nhà hắn trong thôn rất có đặc thù, tổ tiên hắn bị chỉ định quản lý thông tin gia tộc. Từ đó về sau, loại này trách nhiệm cũng truyền thừa xuống dưới
Chắc chắn do gia cảnh như vậy. Mà cơ đặc biệt, từ bảy tuổi đã phải sông trong môi trường đó cho đến hiện giờ hắn đã hai mươi lăm tuổi, suốt mười tám năm.
Gìn giữ tộc phổ là một chuyện phi thường buồn tẻ, nhưng cơ đặc biệt lại rất hứng thú.Từ nhỏ Hắn cũng chưa bao giờ cùng hài tử khác trong thôn chơi đùa, tuy còn trẻ tuổi, nhưng độ hàm dưỡng rất cao, là nhân vật mà tộc trưởng rất trọng thị. Hơn nữa hắn cũng được xem là người có học vấn cao nhất thôn, nhưng cũng không phải mỗi người đều thích hắn. Niềm tin cực kỳ cường đại, theo đuổi kiên trì ý tưởng, giành hết thời gian cho gia tộc, ngoại trừ hắn, không người nào nguyện ý.
- Đây là Tiểu Tam. ngày đó may mắn xảo ngộ các vị, hắn chỉ muốn âm thầm quan sát một chút, không nghĩ tới vô tình tạo thành hiểu lầm giữa hai bên, hắn cũng hối hận vạn phần. Hôm nay hắn cố ý đến gặp các vị để tạ lỗi
Lão giả vẻ mặt trầm trầm nói.
Tiểu Tam cũng không cao, đại khái chỉ có trên mét sáu, so với Trình Anh còn thấp hơn một ít, nhưng cực kì gầy gò, tay chân đều dài, ánh mắt linh hoạt. Hắn làm bộ muốn hành lễ, Ba Vấn vội vàng ngăn cản, cười nói:
- Nếu là hiểu lầm, hai bên đều có sai lầm rồi. Tiểu Tam huynh đệ đừng nên làm vậy, khiến chúng ta khó xử. Ha ha, vô tình biết được nhiều bằng hữu như vậy, bọn ta cảm thấy cực kì may mắn
Ba Vấn thức thời vô cùng, thấy đối phương hạ thang, nên cũng vội vàng xuống nước.
-Ha ha, có đạo lý! Có đạo lý
Âm thanh ba phu sang sảng:
-Không sai! Bọn trẻ các ngươi, cần phải hảo hảo hướng này mấy vị huynh đệ này thân thiết. núi cao có núi khác cao hơn, người tuổi trẻ, quen mặt gặp nhau nhiều luôn luôn là chuyện tốt.
Đám thanh niên trong thôn, đều vội vàng xác nhận.
Tiểu Tam nhìn về phía Trần Mộ ánh mắt hơi có chút mất tự nhiên. Tên này khiến hắn ngày đó liên tục chạy trốn, thương thế năng nề, vừa về tới trong thôn, hắn liền hôn mê. Trong cơn mơ, thân ảnh Trần Mộ quỷ mị giống như ác quỷ, truy theo làm hắn khẩn trương đến cơ hồ ngừng thở.
Vừa nhìn Trần Mộ, Ác mộng khi ấy lại hiện lên trước mắt hắn, ánh mắt hắn lập tức có chút hoảng loạn.
- Nói nhiều rồi, cũng không nên để khách quý bị đói, Mời các vị nếm thử xem thôn chúng ta nấu nướng ra sao
Tộc trưởng cười cười nói.
Bởi vì vừa mới ăn một cái chân nai tại nhà Duy A, Trần Mộ đã không còn đói nữa. Hắn tùy ý ăn vài món hoa quả, mặc dù so với đông thương vệ trong thành hoa quả nơi này khó có khả năng so đo. Nhưng Hắn cảm thấy hứng thú chính là nơi này có không ít một ít điều bất ngờ.
Tỉ như tạp giới có thể điều chỉnh nhiệt độ đế nấu nướng, đây là kiện tạp giới điển hình. Còn có thùng làm đá, cũng phi thường có ý tứ. So với thùng nước bình thường không có gì khác nhau, đem nước rót vào, trong ba phút, Nước trong thùng sẽ kết thành khối băng. Sau đó thôn dân đem khối băng cho vào vào một máy cắt sử dụng một loại dao ánh sáng dài và nhỏ, cắt khối băng lớn thành nhiều khối nhỏ(kiểu này giống cắt nước đá uống bia í mà).
Kỹ thuật luyện kim nơi này rất cao, tất cả đồ dùng ăn uống đều do kim loại chế thành, mỗi một món trên mặt đều khắc hoa văn tinh tế.
Khác với Trần Mộ đã lưng bụng,ánh mắt Ba Vấn lại khác hẳn. Mới tham gia tiểu hội, sắc mặt của hắn liền có chút cổ quái. Làm sao nói nơi này nghèo khó?
Theo mắt hắn thấy, gần như trên cổ mỗi một thôn dân, đều đeo bảo thạch các loại, thấy vậy con ngươi Ba Vấn như muốn trợn lên. Nếu chỉ một vài khối bảo thạch tự nhiên thì không có gì lớn, nhưng nếu như, mấy ngàn thôn dân trên cổ mỗi người đều đeo một đến vài món bảo thạch, Ba Vấn cảm giác chính mình khoái điên lên rồi. Còn trên sàn nhà, mỗi một mét vuông đều đính đầy tinh hạch. Cái này giống như tinh hạch của hắc bạch đầu vân, thú cao cấp. Ở bên ngoài, một khối tinh hạch trên sàn nhà, đều là giá trên trời. Tại nhà hắn, trong mật phòng cũng chỉ có cất giấu vài khối, Chỉ có cực đại tài phú mới dám sử dụng loại này. Nhưng là ở chỗ này, trời ạ, cả lễ đường đều do loại này thiết kế mà thành.
Hắn hai mắt tỏa ánh sáng, nơi này thật sự rất giàu có! Hắn nhanh chóng tính toán, nếu chính mình có thể cùng thôn dân nơi này thành lập mậu dịch, vậy lợi nhuận sẽ như thế nào?......
Ba Vấn ăn không biết ngon, mà Trần Mộ sớm đã nửa bụng, trong ba người, chỉ có Trình Anh là phi thường vui vẻ. Thực vật nơi này mùi vị ngon tuyệt, nàng chưa bao giờ ăn được những món ngon như thế.
Trong đại sảnh rất huyên náo, thỉnh thoảng chỉ có vài ánh mắt tò mò, trên cơ bản không người nào quấy rầy bọn họ.
- Tộc trưởng, vị khách nhân này chính là người đả thương Tiểu Tam sao?”