Trình Anh là một tạp tu chiến đấu có kinh nghiệm phong phú. Khác với Bá Vấn, từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục ưu tú. Xét mặt nào, nàng giống Trần Mộ, lưu lạc dưới đáy xã hội. tâm tư luôn tham vọng vươn lên, song vận khí của nàng so với Trần Mộ, lại không bằng.
Nàng vẫn kiên trì gian khổ huấn luyện, so với tạp tu xuất thân từ học viện, kinh nghiệm của nàng phần lớn là từ thực chiến, rất khó thấy nét kỹ xảo hoa dạng trong khi lâm trận. Cho nên không phải thiếu nữ nào cũng có được anh khí này như nàng.
Kinh nghiệm chiến đấu của nàng so với Bá Vấn cùng Trần Mộ hai người còn muốn phong phú hơn.
Từ đầu đến cuối nàng cũng không hề khinh thường đối thủ. Khi Khoa Lâm còn chưa ra tay, nàng đã khởi động [ lục hoàn ] tạp, một quầng sáng xanh biếc chói mắt đã tạo nên vòng giới bị vây quanh bên người nàng.
Binh!
Lực lượng cường đại làm cho Trình Anh cảm giác như bị va chạm với một toa xe cứng rắn đang chạy tốc độ cao. Nàng thất kinh. Lực lượng con người làm sao có thể đạt tới mức kinh khủng như thế?
Lực lượng quá lớn, khiến nàng không cách nào ổn định thân hình, bất quá nàng cũng không đối kháng cùng cỗ lực lượng cường đại này, mà dùng khí lưu tạp nương theo cỗ lực lượng trôi về phía sau.
Nhìn bề ngoài, nàng tựa như bị mũi thương của Khoa Lâm ném bay lên, khiến trên đài người xem phải kinh hô. Đám thôn dân đối với cô gái xinh đẹp này có chút yêu thích.
Tình huống Trình Anh rất chật vật.Quầng sáng của [ lục hoàn ] rối loạn gợn sóng nhộn nhạo, lồng năng lượng đối kháng ánh thương màu đỏ sậm. Trong giây lát, hô hấp của nàng thiếu chút nữa đình chỉ! Trước mắt, lồng năng lượng phảng phất tùy thời có thể bị nghiền nát, mũi thương màu đỏ sậm cách chóp mũi của nàng không tới năm li, nàng thậm chí thấy rõ mũi thương đè ép lồng năng lượng tạo nên những vòng sóng kịch liệt.
Quang mang xanh biết cuộn sóng phập phồng không chừng, làm cho Trình Anh hãi hùng khiếp vía.
Cũng không biết Khoa Lâm sử dụng thủ pháp gì, sau khi ném trúng lồng năng lượng mũi thương cũng không văng ra, mà là gắt gao đeo bám trên đỉnh lồng năng lượng.
Thương này có chút cổ quái!
Trần Mộ ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khi Khoa Lâm ném ra quang mâu, hắn đã nhìn ra. Quang mâu này là tạp giới! Trần Mộ tâm trạng kinh hãi, nơi này kĩ thuật tạp giới phát triển rất cao cơ hồ vượt qua liên bang. Hắn tự nghĩ nếu như chính mình không cẩn thận gặp phải công kích như vậy, chỉ sợ cũng không may mắn.
Khí lưu tạp vận hành tối đa, Trình Anh khoái tốc lui về phía sau. Từ trên đài nhìn xuống, căn bản không cách nào thấy rõ mặt Trình Anh, chỉ có thể nhìn được một quần sáng xanh biếc phiêu động, phía sau mang theo một đuôi ánh sáng màu đỏ sậm.
Khán đài im ắng. Không có thanh âm gì, tất cả thôn dân đều nhìn không chớp mắt nhìn chăm chú vào trường đầu, trận đấu này bọn họ chưa bao giờ gặp qua.
Một bên là thần bí nhân từ ngoài đến, một bên là thanh niên nhân tài trong thôn, cuộc chiến đấu khẩn trương kịch liệt đến không thở nổi.
[ lục hoàn ] quả nhiên không phải tạp vật tầm thường! Mặc dù bị lực quang mâu đánh vào thật mạnh, nhưng quầng sáng mảnh khảnh màu xanh biếc kiên cường dẻo dai vô cùng, dù không ngừng chớp động. Nhưng như thế nào cũng không đứt gãy.
Leng keng lang!
Quang mâu nọ cuối cùng hết năng lượng trở lại nguyên dạng kim côn rơi xuống chân nàng.
Trình Anh cả người buông lỏng, quầng sáng bảo vệ màu xanh biếc của nàng, cũng dần dần khôi phục bình thường.
Khoa lâm sắc mặt xanh mét. Hắn chậm rãi giơ tay phải lên, gắt gao nhìn chằm chằm Trình Anh.
Trình anh khẩn trương nhìn chằm chằm Khoa Lâm, mới vừa rồi hắn đột nhiên tập kích làm nàng khiếp vía. Nếu như phản ứng của nàng chậm một chút, chỉ sợ thất thủ! Nàng không nghĩ tới Khoa Lâm xuống tay tàn nhẫn như thế, tâm trạng phẫn nộ dị thường. kinh nghiệm Nàng qua tỉ thí nhiều không đếm xuể. Nhưng không có gặp phải tình huống nguy hiểm như thế. Không ai trong tỉ thí như thế mà hạ sát thủ, đây là tỉ thí, không phải sinh tử đấu.
- Ta nhận thua.
Tăng âm tạp làm những lời này của Khoa Lâm vang lên trên thí trường. Không khí tĩnh mịch trên đài thoáng cái sôi trào lên. Mọi người nhìn đoàn người Trần Mộ ánh mắt lập tức trở nên bất đồng, bọn họ có chút kính sợ, thậm chí có chút khát vọng nhìn ba người.
- Làm tốt lắm.
Bá Vấn vẫn chưa định thần đi đến bên vỗ vỗ vai Trình Anh, thấp giọng khen.
Trình Anh miễn cưỡng cười, lúc này nàng mới nghĩ lại mà sợ. Nàng đột nhiên quay sang, hướng Trần Mộ cảm kích cười, nếu như không phải Trần Mộ tu sửa lại tạp phiến của nàng, hôm nay nàng rất có có thể chết yểu tại tỉ thí trường.
- Làm tốt lắm.
Trần Mộ cũng cổ vũ Trình Anh một câu, vô luận sau như thế nào, ít nhất hiện tại mọi người cùng một phe. Lúc này thật nên cổ vũ Trình Anh.
Trình Anh sửng sốt, nàng không nghĩ tới Trần Mộ lại khen nàng. Khi định thần lại, Trần Mộ đã xoay người rời đi. Nhìn Trần Mộ bóng lưng, nàng đột nhiên cảm giác được vui vẻ cực kì, khóe miệng không nhịn được cong lên. Từ nội tâm toát ra sự vui sướng làm cho lúc này nàng hết sức xinh đẹp.
Ánh mắt Bá Vấn nhất thời trở nên âm trầm khi thấy biểu hiện này.
Thời gian còn lại chính là tiệc tối
Chỉ có Trần Mộ là bình thường. Còn lại dù là Trình Anh hay thôn dân, sau trận đánh kinh người, đều đắm chìm trong phấn khích.
- Cô nương võ nghệ thật sự là kinh người! Nhẹ nhàng như vậy đánh bại Khoa Lâm, trong thôn chỉ có mới Duy A có thể làm được.
Tộc trưởng luôn miệng cảm thán, bên cạnh hắn Ba Phu sắc mặt kém vô cùng.
Trình anh mỉm cười nói:
- Ngài quá khen, tiểu nữ thực lực yếu nhất trong ba người. Huống hồ lần này là Khoa Lâm huynh đệ đã lưu thủ, nếu không ba người như tiểu nữ chỉ sợ cũng không phải đối thủ Khoa Lâm huynh.
Sắc mặt đám người Ba Phu thoáng tươi một ít. Khoa Lâm lúc này cũng có chút quang côn, thản nhiên nói:
- Trình cô nương không cần nói vậy, thua chính là thua, thực lực không hơn thì phải nhận.
Nhất thời Trình Anh nhìn tên này bằng con mắt khác. Giữa đông người như vậy thản nhiên thừa nhận thất bại, có thể làm được cũng không nhiều người.
Ba Phu trưởng lão ha ha cười, vỗ vỗ vai Khoa Lâm, sang sảng nói:
- Đúng! Nam tử hán phải biết thức thời, thua có gì xấu. Bất quá có đôi khi cũng nên chú ý hướng người khác học tập, mới có thể không ngừng tiến bộ.
Hắn đột nhiên quay đầu hỏi:
- Không biết Trình cô nương có nguyện ý chỉ điểm một chút cho đám thanh niên trong thôn chúng ta học tập?
- Nếu như các vị yêu cầu gì, xin cứ nói.
Một thanh âm chậm rãi mà lạnh lẽo lại vang lên, là Khang Lạp Đức; Lần đầu tiên hắn mở miệng, người này trong thôn là nhân vật rất có thực quyền. Xem ra, hắn cũng nhận thức phương thức tạp tu chiến đấu loại này đúng là tiên tiến và cường đại.
Mọi người nhất thời an tĩnh lại.
Trình Anh nhìn Bá Vấn cùng Trần Mộ một cái, lý trí trầm mặc lựa chọn, ở vấn đề này, nàng cũng không dám loạn ngôn. Bá Vấn tâm trạng mừng thầm, nhanh chóng tính toán. Chỉ sợ bọn họ không chỗ nào đề nghị, nếu có yêu cầu mà cầu nói, thì không chỉ an toàn của bọn họ được đảm bảo, hơn nữa chính mình còn có thể cùng thôn thành lập quan hệ hợp tác kinh doanh rồi.
Duy Trần Mộ vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, phảng phất việc không liên quan đến mình. Hắn cũng không như Trình Anh sợ hãi Bá Vấn, vừa lại không giống Bá Vấn có ý đồ trong lòng, tự nhiên đạm định thong dong.
Trần Mộ lạnh nhạt bình tĩnh, cũng khiến cho đám người tộc trưởng chú ý.
Chẳng lẽ hắn mới là thủ lĩnh trong ba người? Tộc trưởng tâm trạng thầm nghĩ.
Rốt cuộc, Trình Anh kiềm chế không được, dù sao đối phương là hỏi nàng. Nàng suy nghĩ một chút, cẩn thận nói:
- Các vị có điều không biết, phương thức chiến đấu của chúng ta, cần phải có trang bị đặc thù.
- Vậy sao, trang bị loại gì?
Tộc trưởng hỏi.
- Cái này gọi độ nghi, dùng để cắm các loại tạp phiến vào. Ngài chứng kiến ta phóng xuất ra công kích, còn có lồng năng lượng, đều là do tạp phiến này cung cấp.
Trình Anh một mặt đưa ra độ nghi, một mặt kiên nhẫn giải thích.
Độ nghi của nàng được mọi người chuyền tay, đối với loại thiết bị kì quái này họ phi thường tò mò. Nghe Trình Anh giải thích mọi người cái hiểu cái không, Ba Phu trưởng lão không nhịn được hỏi:
- Ý tứ Trình cô nương chính là, nếu như không có mấy thứ này, sẽ không biện pháp học tập kỹ xảo của ngươi được?”
- Đúng vậy!
Trình anh khẳng định. Không có độ nghi, không có năng lượng tạp, không có huyễn tạp, làm sao chiến đấu?
Mọi người đều không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Khang Lạp Đức đột nhiên lại một lần nữa mở miệng:
-Không biết như thế nào mới có thể có được độ nghi cùng tạp phiến?
Hắn mỗi một lần mở miệng, bên trong hình như đều lãnh hội vài phần.
Bá vấn mừng thầm trong lòng, việc này đối với mình chính là một cơ hội! Nếu như song phương có thể thành lập hợp tác mậu dịch quan hệ, đi về phía đông trữ gia tự nhiên có thể cung cấp đại lượng tạp phiến. Nghĩ thông suốt điểm này Bá Vấn cảm giác như đào trúng mỏ vàng, trong lòng nhất thời khích động thêm vài phần.
Vẫn là tiểu tử nhiểu chuyện Lý Độ Hồng đột nhiên chỉ vào Trần Mộ, lớn tiếng hô:
-Hắn có thể làm được!
Trần Mộ ánh mắt không khỏi hướng Lý Độ Hồng quét tới, tiểu tự nọ sợ đến vội vàng co rụt lại.
- Vậy sao?
Tộc trưởng lập tức hứng thú:
-Trần tiên sinh làm được?
Ánh mắt mọi người lập tức tất cả đều tập hợp trên người Trần Mộ, không khí quanh hắn thoáng cái nóng lên.
-Ta có thể làm được một ít.
Trần Mộ cẩn thận nói.
- Thật tốt quá!
Tộc trưởng cao hứng phi thường:
- Không biết có thể hay không thỉnh trần tiên sinh chế tạo cho chúng ta một ít độ nghi, tạp phiến chứ?
Nhìn Trần Mộ đang tự hỏi, hắn thừa dịp nói thêm:
-Nếu như trần tiên sinh đáp ứng, chúng ta nhất định báo đáp. Nếu như trần tiên sinh muốn ở lại trong thôn, chúng ta sẽ đãi ngộ cao nhất. Ngài yêu cầu việc gì,cứ nói ra. Nếu như Trần tiên sinh muốn về nhà, ta có thể phái người trợ giúp Trần tiên sinh đi ra khỏi sâm lâm. Mặc dù tộc nhân của ta chưa bao giờ đi ra khỏi, nhưng là người dẩn đường tốt nhất trong sâm lâm này.
- Các vị xin yên tâm, đối với thế giới bên ngoài chúng ta không có dã tâm, chúng ta sở dĩ muốn học tập các vị, chỉ là hy vọng đề cao thực lực tộc nhân, để cho thôn ta tại sâm lâm này có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thủy chung trầm tĩnh Cơ Đặc Biệt từ từ mở miệng.
- Có thể làm thử một chút.
Suy nghĩ một chút, Trần Mộ cuối cùng gật đầu. Bá vấn sắc mặt lúc này kém tới cực điểm