Tín Đồ Thẻ Bài

Chương 162: Đệ ngũ bộ



- Đội số năm chuẩn bị xong chưa?

Ba phu trưởng lão lạnh giọng hỏi, lúc này mặt của hắn vẽ rằn ri như nghệ sĩ hit hop.

- Đã chuẩn bị xong! Khoa Lâm cao giọng tuân mệnh.

Đây là đội có thực lực rất mạnh! Đây là kết quả Trần Mộ quan sát được. Có hai trăm chiến sĩ bảo vệ cầm trong tay lam nguyệt súng, còn có tám cái tập kích pháo cỡ nhỏ. Phải biết rằng, lam nguyệt súng tổng cộng mới có tám trăm khẩu, mà tập kích pháo cở nhõ tổng cộng chỉ có bốn mươi cái. Bất quá khi hắn thấy thành viên đội này, hắn mới hiểu được tại sao trong thôn coi trọng đội này. Cơ hồ tất cả đều là nhi đồng cùng thiếu niên. Hơn nữa nhân số cũng gần tới ba nghìn người!

Điều kiện sống khó khăn, trẻ con xác suất tồn tại không cao, nhi đồng cùng thiếu niên là tư nguyên trân quý nhất, là hy vọng của Vạn Chờ tương lai. Cho nên trên cơ bản trong thôn ước chừng một phần tư lực chiến đấu tập trung vào đội này. Nhằm bảo vệ người mới trưởng thành, Trần Mộ thấy Cơ Đặc Biệt cùng A Phương Tác. Cơ Đặc Biệt thấy Trần Mộ thì mỉm cười, nhưng Trần Mộ nhìn thấy trong mắt hắn ẩn dấu thật sâu một tia lo lắng.

Mà làm Trần Mộ cảm thấy giật mình chính là, hắn thấy Duy A. Tên nam nhân trầm mặc này cơ hồ tộc trưởng bên người một tấc cũng không rời đích, Lại xuất hiện trong đội.

Duy A nhất định là bị tộc trưởng phái tới, nhưng là, đến tột cùng ai lại trọng yếu như thế, lại làm cho tộc trưởng làm ra quyết định như vậy chứ? Trần Mộ ánh mắt đảo qua Cơ Đặc Biệt nhận định: có khả năng là hắn! Cơ Đặc Biệt tại trong tộc địa vị phi thường đặc thù, mặc dù Trần Mộ còn chưa rõ vai vế của hắn là sao. Nhưng hắn lại phát hiện, vô luận là tộc trưởng, hay bất cứ vị trưởng lão nào, kể cả thôn dân, đối Cơ Đặc Biệt đều phi thường tôn kính.

Hoặc là tiểu quỷ? Trần Mộ ánh mắt rơi vào Lý độ hồng, hiểu được khả năng này có thể xảy ra. Tiểu quỷ cùng tộc trưởng quan hệ không giống bình thường, điểm này lúc mới vào thôn hắn đã nhìn ra. Lý độ hồng hẳn là tộc trưởng đích tôn, bất quá Trần Mộ ngày thường cũng không từng hỏi thăm qua tin tức này, cũng không có cách ấn chứng suy đoán trong lòng.

Duy A xuất hiện, làm cho đém thiếu niên an tĩnh rất nhiều. Xem bộ dáng, vị đệ nhất cao thủ trong thôn, trong tâm bọn nhỏ địa vị phi thường cao. Trần Mộ từng chứng kiến rất nhiều tiểu hài tử mới thấy bóng lưng Duy A đã lộ ra sùng bái cuồng nhiệt. Trong khi đó, khí thế của Khoa Lâm cơ hồ đều bị vị nam nhân trầm mặc ít nói này đoạt đi.

Hắn không nghĩ tới. Tiểu hài tử chung quanh nhìn về phía hắn ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt!

Trần Mộ, Cơ Đặc Biệt A Phương Tác ba người đi cùng một chỗ. Trần Mộ chưa từng có cảm giác được chính mình được người khác xem như tiểu bằng hữu, tuổi của hắn, cùng đám thiếu niên khác biệt bất quá hai ba tuổi.

- Bá vấn cùng trình anh đâu chứ?

Trần Mộ nhớ tới hai bạn đồng hành, bọn họ không cùng hắn đi chung đội ngũ.

Cơ Đặc Biệt cười nói:

Bá Vấn cùng Trình Anh đã xuất phát, bọn họ trong đội số 3, nếu như vận khí tốt. Chúng ta có thể gặp được bọn họ.” Lo lắng trong mắt hắn đã bị che giấu, gương mặt bình ổn, làm cho đám thiếu niên đang không tự chủ được trở nên bình tĩnh trở lại. Trước khi Trần Mộ xuất hiện, Cơ Đặc Biệt là người trong tộc công nhận có học thức cao nhất. Khi Trần Mộ tới. Mặc dù không còn ở vị trí này. Nhưng đám thôn dân biết người này không tranh sự đời, vừa lại trầm tĩnh lão luyện nên đối với hắn mọi thiếu niên vẫn tràn ngập tôn kính.

Trên thực tế, rất nhiều người đem Cơ Đặc Biệt cùng Bá Vấn hai người so sánh là tuổi trẻ tài hoa.

Thú cưỡi thừa trong thôn là một loại sinh vật kêu đà đà thú, hình thể khổng lồ. Gần hai thước, tứ chi tráng kiện hữu lực, tính tình ôn thuận. Bất quá đà đà thú số lượng có hạn, chúng nó tất cả đều dùng để vận chuyển vật tư. Tất cả mọi người đều đi bộ.

Khoa Lâm là chỉ huy cao nhất đội, mà Duy A, quả nhiên như Trần Mộ sở liệu. Luôn đi cách bọn họ không xa. Khoa Lâm chưa bao giờ ra lệnh hắn. Hắn cũng không cùng những người khác tiến hành bất cứ gì trao đổi. Chỉ là trầm mặc theo sát trong đội ngũ.

Nhìn đội ngũ trong ánh mắt mang theo vài phần mờ mịt cùng sợ hãi, Cơ Đặc Biệt cảm khái nói:

- Trong bọn họ, chỉ cần qua một hai năm sẽ có người trở thành một chiến sĩ đủ tư cách.

Trần Mộ nhìn những thiếu niên cầm trong tay vũ khí, im lặng không nói. Đám thiếu niên vẻ mặt non nớt, ngón tay dùng sức quá độ nắm vũ khí mà hiện ra vẻ tái nhợt, để lộ ra bọn họ trong lòng rất khẩn trương. Hắn thấy đám đệ tử cũng đều ở này trong đội, bọn họ chính là đối tượng được bảo vệ trọng điểm.

- Vạn chờ nhất mạch cho tới nay đã trải qua nhiều tai ương lẫn khó khăn.

Cơ Đặc Biệt vẻ mặt bình tĩnh nói, lời này làm cho Trần Mộ cảm thấy một tia kinh ngạc.

- Năm đó tộc nhân do nguyên nhân nào phải vào sâm lâm địa hiện giờ không rõ, bất quá chắc rằng không phải do chuyện tốt.

Cơ Đặc Biệt ngữ khí trước sau bình tĩnh, chỉ là thanh âm lớn rất nhiều:

- Nhưng từ khi tiến vào sâm lâm, chúng ta vạn chờ nhất mạch tai kiếp cũng chưa bao giờ không gặp qua. Giao tầng mây tai kiếp, đây là lần thứ hai. Năm đó vạn chờ tộc chúng ta ở thời kỳ cường thịnh, dân cư từng tới hơn ba nghìn vạn! Theo tộc sử cùng loại tai nạn cũng không chỉ một lần. Tộc sử có ghi lại dã thú tai kiếp, vạn chờ nhất mạch ta đang ba vạn người, giảm mạnh. Chỉ còn lại có hơn hai mươi vạn. Trên đường gặp tuyết lỡ nhân số càng ngày càng ít, hiện tại chỉ còn lại có mười vạn.

Chung quanh đám thiếu niên ngẩng đầu, đem ánh mắt hướng đến Cơ Đặc Biệt, ánh mắt của bọn họ đau thương mê muội.

Cơ Đặc Biệt nhìn quanh bốn phía, ngữ khí đột nhiên trở nên phẫn nộ:

- Song, chúng ta vạn chờ nhất mạch chưa bao giờ khuất phục! Từ ngoài sâm lâm tiến vào, tổ tiên chúng ta đã cùng vô số dã thú đấu tranh! Chúng ta sinh tồn đến nay! Lần đầu tiên gặp giao tầng mây tai kiếp, dưới tình huống hy sinh thảm trọng, chúng ta hứa cùng tổ tiên hoàn thành thiên di! Chúng ta lại một lần nữa phải sinh tồn! Tuyết tai, hồng thủy, chúng nó mang đến thương tổn nghiêm trọng cho vạn chờ nhất mạch chúng ta, nhưng là chúng nó chưa từng đánh bại chúng ta! Chúng ta phải sống! Kiêu ngạo mà sống!

Chung quanh mọi người, vô luận thiếu niên hay chiến sĩ, ánh mắt đột nhiên trở nên nóng cháy! Rất nhiều người sắc mặt đỏ đậm, hơi thở nặng nề!

Chậm rãi nhìn quét bốn phía, mỗi một thiếu niên cùng chiến sĩ khi tia nhìn của Cơ Đặc Biệt chạm đến, cũng không tự chủ kiệt lực ưỡn ngực lên.

- Hôm nay, chúng ta lại một lần nữa gặp nguy hiểm! Nhưng, ta kiên trì tin tưởng, chúng ta vạn chờ nhất mạch, nhất định có thể sống sót!

Cơ Đặc Biệt tiếng nói trở nên khàn khàn, tất cả vạn chờ tộc nhân ánh mắt cũng không thấy còn mê muội cùng sợ hãi, bọn họ trong mắt chỉ có kiên định cùng dứt khoát.

Nhìn Cơ Đặc Biệt, Trần Mộ trong lòng tràn ngập tán thưởng! Cái gì là đứng đầu? Cơ Đặc Biệt nói ra lời thuyết phục tốt nhất! Quả nhiên, có người chính là trời sinh đứng đầu, Cơ Đặc Biệt không hề nghi ngờ chính là người như vậy.

Trần Mộ tự biết mình làm không được, nhưng hắn cũng không ngại hướng Cơ Đặc Biệt nhìn nhận. Trong đội ngũ, duy nhất không có bất cứ phản ứng chỉ có Duy A, trên người hắn, cơ hồ rất khó thấy được tư tưởng ba động. Có khi Trần Mộ cũng nhịn không được nghĩ, người này có biết liễm tức pháp hay không, hơn nữa tùy thời đều ở trong liễm tức trạng thái. Điều này thoáng qua ý nghĩ liền biến mất.

Đội hình tinh thần phình to, như phát thành hai đội, tốc độ đi tới cũng mau vài phần.

Ven đường không ngừng chứng kiến bộ đội phía trước lưu lại dấu hiệu, làm cho tâm tình của mọi người an ổn rất nhiều.

Sâm lâm kín không kẽ hở, ai cũng không biết nguy hiểm ẩn chờ nơi nào. Không người nào dám khinh thường, mặc dù bọn họ ngày thường hoạt động trong phạm vi này.

Ngày thứ chín, bọn họ đã ra khỏi phạm vi hoạt động ngày thường. Ven đường có khi phát hiện mộ bia mới, mặc dù không có tên, nhưng là điều này làm cho mọi người tràn ngập bi thương. Việc này cũng Khoa Lâm bọn họ như lâm đại địch, không dám có một tia thư giãn. Bảo vệ đội này bằng mọi giá, trước khi đi mỗi chiến sĩ đều đã bị một lần dặn dò.

Lực lượng, mới là tương lai trong thôn. Như thế áp lực cực lớn, mỗi một vị chiến sĩ đều mỗi khắc tinh thần đều khẩn trương, cẩn thận.

Trần Mộ phi thường trấn định, so với lúc đầu hắn cùng Bá Vấn Trình Anh ba người tại sâm lâm xông xáo, hành quân đại quy mô vầy, cảm giác an toàn đại tăng. Hắn thích cùng Cơ Đặc Biệt nói chuyện phiếm, Cơ Đặc Biệt tri thức quả nhiên phi thường uyên bác, hơn nữa phi thường khoan dung, đối với những vấn đề hắn không hiểu giảng giải rất rõ ràng.

A Phương Tác buồn bực đứng ở một bên, hắn phát hiện hắn hoàn toàn chen miệng vào không lọt. Hai người trò chuyện rất nhiều, Trần Mộ kể về thiên du liên bang một việc, Cơ Đặc Biệt thì kể lại những bí sự của vạn chờ nhất mạch Đối với A Phương Tác ngoài đam mê kỹ thuật mà nói, ngoài kỹ thuật, mọi vấn đề khác với hắn đều là phi thường nhàm chán và không có ý nghĩa.

Ngày thứ mười lăm, ngay cả Trần Mộ, Cơ Đặc Biệt đều bảo trì trầm mặc, bọn họ muốn bảo trì thể lực. Kì thật chỉ là Cơ Đặc Biệt kiên trì không được, Trần Mộ thể lực cũng không như bề ngoài yếu nhược.

Dấu hiệu càng ngày càng ít, ở ngày thứ hai mươi, bọn họ hoàn toàn cùng phía trước mất liên lạc.

Bọn họ không cách nào tìm được bất cứ dấu hiệu gì!

Lo lắng tại các đơn vị trong đội truyền ra, thiếu niên tâm lý tố chất có khác biệt nhiều với chiến sĩ.

Song, Lo lắng tương tự cũng tràn ngập trong lòng các chiến sĩ. Khoa Lâm đã liên tục mất bình tĩnh vài ngày cũng làm cho không khí càng thêm áp lực.

Tình huống không xong, cũng không thể ngăn chặn. Bọn họ không cách nào lui lại! thời gian này giao vân từ trên trời hạ xuống với mật độ so với trước kia càng lớn hơn, lúc này mà rút lui, chỉ có một con đường chết. Bọn họ càng lo lắng là, đội phía sau bọn họ, có thể sống sót hay không nếu gặp mưa giao vân đoàn như vậy.

Khoa Lâm tìm Cơ Đặc Biệt, hắn hiện tại đã trở thành chỉ huy tinh thần của đội ngũ. Chỉ là, Cơ Đặc Biệt tình trạng rất xấu! Thể chất suy nhược, trải qua thời gian dài như vậy lặn lội đường xa, hắn ngã bệnh! Đây là đả kích trí mạng cho toàn đội.

Đội ngũ này cơ hồ tới bên bờ tịch diệt!
— QUẢNG CÁO —