An tĩnh! An tĩnh đến ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, đám nhân viên mặt căng thẳng không còn chút máu. Mặc dù mọi người cũng từng nghĩ tới tân lãnh đạo khẳng định sẽ có chút thủ đoạn, nhưng là ai mà nghĩ đến, “Xếp” mới này thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn nhu nhược nhưng thi triển thủ đoạn đúng là dữ dằn mà trực tiếp, vừa ra tay liền không có chút nào để đối phương đường sống.
Trên mặt đất ba người vẫn giãy dụa, phảng phất giống như ngầm cảnh báo bọn họ, chuyện tày trời như vậy mà thủy chung không chút làm động lòng xếp thiếu niên này, quả thật là một nhân vật tàn nhẫn.
Trần Mộ nhìn quanh bốn phía, cao giọng hỏi:
- Ai là Bạc Cường Đông?
Mọi người nhìn nhau, qua vài giây, một thanh niên ước chừng hai mươi lăm tuổi, mang kính mắt đứng dậy:
- Ta là Bạc Cường Đông.
Trần Mộ nhìn hắn. Bạc Cường Đông sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng có thể nhìn ra được hắn đang kiệt lực trấn định. Trang phục chỉnh tề, có khí chất nhân viên kỹ thuật, đây là ấn tượng đầu tiên Trần Mộ nhận định. Hắn vừa mới xem qua hồ sơ Thiên Cánh thì nhận thấy trước kia các hợp đồng hạng trung đều có sự tham gia của tên này, hơn nữa lại là nhân tố cực kì mấu chốt.
Kinh nghiệm của Trần Mộ vốn có không ít khi cùng Lôi Tử chế tạo tạp ảnh thời gian trước, mỗi ngày cùng Lôi Tử đàm luận, Trần Mộ đối với huyễn tạp quảng cáo cũng có hiểu biết nhất định. Hơn nữa, Trần Mộ là người có dư năng lực chế tạo tạp ảnh và huyễn tạp. Nên hồ sơ của Thiên Cánh hắn vừa nhìn liền hiểu được ít nhiều.
Vì vậy, Trần Mộ chỉ cần thời gian ngắn liền phát hiện, Bạc Cường Đông mới là nhân vật mấu chốt của Thiên Cánh.
- Thủ tục thôi việc phải làm sao?
Trần Mộ vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
Bạc Cường Đông trên mặt càng trắng bệch, bất quá hắn sợ hãi nhìn Trần Mộ rồi cẩn thận dựa theo điều lệ công ty trả lời. Nếu để ý sẽ phát hiện trong thanh âm của hắn mang theo vài phần run rẩy.
Bất quá, lúc này không người nào dám cười hắn. Trên thực tế, Trần Mộ đặt vấn đề đã để cho bọn họ cảm thấy không ổn. Nhóm người vô can ngay từ đầu vẫn tụ tập một chỗ sắc mặt cũng khó nhìn. Theo như Khắc Lý Áo đã nói: Trong “Viện dưỡng lão Lôi Văn gia tộc” này thứ bậc cũng bất đồng, bọn họ chẳng qua là cư dân bình thường. Nếu như bị thôi việc, cũng như bọn họ bị mất nồi cơm.
Trần Mộ cẩn thận nghe xong, sau đó cầm lấy danh sách nhân viên, rút bút viết nhanh lên mặt giấy. Qua chừng một phút đồng hồ, Trần Mộ đem danh sách đưa cho Bạc Cường Đông.
- Trừ bỏ nhân viên được chọn lại, Hiện tại những người khác tất cả đều buộc thôi việc..
Trần Mộ nhìn thẳng. Cuối câu còn cường điệu ba chữ, Bạc Cường Đông không khỏi run lập cập, hắn thậm chí nghe được răng mình cắn vào nhau. Bạc Cường Đông cũng không cho rằng chính mình là một người dũng cảm, bởi vì hắn còn có nữ nhi, còn có thê tử. Tại Thiên Cánh, mặc dù tiền lương không cao, nhưng là so với công ty khác, đã tương đương hậu đãi. Hắn phi thường quý trọng phần này công việc, thường liều mạng bảo vệ nó.
Sự việc trước mắt lúc này quá chấn động làm cho hắn tinh thần hoảng hốt thẫn thờ. Ước chừng mười giây, hắn không cầm lấy danh sách Trần Mộ đưa cho.
Không khí đột nhiên trở nên khó thở. Mọi nhân viên đều cảm giác trong lòng như đeo chì, không cách nào hô hấp. Bọn họ không dám tin nhìn Bạc Cường Đông, người này điên rồi sao mà không làm theo tên sát thần kia?
Khi Bạc Cường Đông phục hồi tinh thần lại, trên mặt hắn huyết sắc thoáng tiêu thất sạch sẽ! Trời ạ! Mình vừa làm gì vậy? Vừa nghĩ đến mới vừa rồi Trần Mộ bình tĩnh đến đáng sợ mà ra tay không do dự. Bạc Cường Đông cảm giác đầu óc bùng nổ, trần nhà tựa hồ đều lay động, suýt ngất đi.
- Có vấn đề gì?
Song, ngoài dự liệu nghênh đón hắn không phải ánh sáng trí mạng đáng sợ kia, mà là một câu hỏi có chút ôn hòa.
- Không thành vấn đề! Không thành vấn đề!
Đột nhiên hiểu được mình an toàn Bạc Cường Đông không khỏi mừng rỡ thầm nghĩ kiếp này mà còn sống thì thật là hạnh phúc. Hắn lập tức cung kính tiếp nhận danh sách, liên tục không ngừng đáp lời.
Liếc thoáng qua danh sách, hắn thấy tên mình được lưu lại trước tiên. Tim Hắn vốn vẫn thình thịch nhảy không ngừng thoáng cái yên ổn trở lại. Lúc này. Trên mặt đất tiếng ba người kêu rên truyền vào trong tai của hắn, hắn do dự một chút, khẩu khí cung kính vừa lại mang theo vài phần dò xét nói:
- Thưa!Có nên đưa bọn họ đi bệnh viện? Nếu như xảy ra án mạng. Việc này sẽ phức tạp lắm.
Nhân viên chung quanh tinh thần rung lên, đúng vậy, chính mình như thế nào không nghĩ tới? Người này quá kiêu ngạo, dám ở thành thị như vậy không kiêng nể gì định giết người?
Một người gan lớn vừa định mở miệng phát tác bỗng nghe Trần Mộ lại hỏi một câu:
- Bao lâu thì hoàn thành? Toàn bộ danh sách.
- Đại khái chừng hơn một giờ.
Nhìn thoáng qua danh sách, Bạc Cường Đông mau mắn trả lời. Hắn trong lòng không khỏi bội phục:“Vị này mới tới chưa ấm chỗ, tùy tiện giữ lại một ít nhân viên, đều là những người chính thức làm việc có hiệu quả. Chỉ vừa mới tiếp xúc liền có thể xuất ra phán đoán chuẩn xác như thế, thật sự lợi hại!”
Trần Mộ quay sang hỏi Duy A:
- Bọn họ còn bao nhiêu lâu thì mất mạng?
Duy A nhìn ba người nọ ánh mắt tựa như đồ tễ đang đợi làm thịt gia súc. Ngắn gọn phun ra một câu nói:
- Một giờ ba mươi phút.
Phòng làm việc chợt lạnh băng, tên nhân viên vừa mới muốn phát tác, thoáng cái rụt trở về. Mọi người phảng phất trong giây lát cảm thấy rét run, Trần Mộ cùng Duy A đơn giản đến không thể đơn giản hơn nói chuyện với nhau, giống như lúc trời đông giá rét bị một luồng gió lạnh thổi trúng cơ hồ ngay cả máu đều đông lại.
Thật là đáng sợ! Có người vô thức nuốt nước miếng, hai người này đối với tính mạng ba người kia quá lạnh lùng, làm bọn họ hoàn toàn đánh mất dũng khí chống cự. Trước mặt một cao cấp tạp tu, bọn họ chắc chắn sẽ không ngu dại biểu hiện điều gì có thể làm ảnh hưởng đến tính mạng. Song, tên này không phải là cao cấp tạp tu, không quyền cao chức trọng, cũng không phải đại nhân vật thanh danh hiển hách. Mà là một sát thần xem mạng người như cỏ rác.
Tiền không có, có thể sẽ tìm được, nhưng mạng không còn, xem như là hưu hỉ. Đám người ăn chơi mặc dù làm việc không được, nhưng bản tính vốn rất tinh ma, gió chiều nào xoay chiều đó vốn là bản lĩnh chân chính nên lập tức trở nên nhu thuận vô cùng.
Vừa khôi phục được một tia huyết sắc Bạc Cường Đông sắc mặt thoáng cái lại trở nên trắng bệch khi nghe trao đổi của hai người.
Trần Mộ phi thường tin tưởng. Nếu như Duy A nói nửa giờ thì mạng những tên kia sẽ không vượt quá một phút. Tinh thông cận chiến và cực kỳ hiểu rõ cấu tạo thân thể con người Duy A ở phương diện này có quyền uy tuyệt đối. Hắn khoát tay, ý bảo Bạc Cường Đông bắt đầu.
Thủ tục thôi việc cho toàn bộ nhân viên xong xuôi chừng bốn mươi phút đồng hồ, cả quá trình thuận lợi vô cùng, không người nào có ý kiến gì. Thậm chí không người nào hỏi một câu, an tĩnh đến quỉ dị, nhân viên Thiên Cánh thoáng cái chỉ còn lại có hai mươi lăm người.
Những nhân viên đã được cho thôi việc thành thật đứng ở trong phòng, không người nào dám tự tiện rời đi. Trên mặt đất ba người kia đã đình chỉ kêu rên, lâm vào hôn mê. Đám nhân viên này phát hiện, suốt bốn mươi phút đồng hồ, Tay “Xếp” mới kia cũng chưa từng liếc mắt đến ba người này, mà chỉ tập trung xem văn kiện trên tay.
Từ khi bước vào đến giờ, hắn không có toát ra một tia phẫn nộ, thần sắc chỉ là bình tĩnh. Song, chính loại bình tĩnh này sâu như biển không lường được khiến đám nhân viên phải đối mặt với áp lực tâm lý thật lớn. Phòng làm việc vẫn duy trì tuyệt đối an tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút rột roạt kí tên cùng thanh âm lẩm nhẩm đọc tên.
Thấy Bạc Cường Đông hoàn thành tất cả công việc, Trần Mộ đứng lên, vẫn như cũ vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm của hắn rõ ràng.
- Bắt đầu từ hôm nay, những người bị thôi việc sẽ không cần phải đến đây.
Nhìn lướt qua bốn phía, hắn đối với đám côn đồ này thủ đoạn rõ như lòng bàn tay. Vốn là cô nhi lưu lãng dưới đáy xã hội, hắn cũng nhờ vậy từng gặp qua rất nhiều hạng người cặn bả. Đám ăn chơi này cũng không khác bọn côn đồ là mấy. Mà hỗn hỗn lưu manh mặc dù lực chiến đấu có hạn, nhưng sau lưng lại lắm trò âm hiểm.
- Nếu như ta phát hiện, có người ở sau lưng ta bày trò đê tiện, ta sẽ làm cho hắn chết không bằng sống.
Trần Mộ ánh mắt vẫn vạn năm không thay đổi, mà ngữ khí cũng bình tĩnh lạnh lùng. Song chính câu nói bình thường như vậy lại làm mọi người lạnh gáy.
Kiến thức thủ đoạn của hắn, không người nào dám hoài nghi những lời này.
Trần Mộ khoát tay, đám nhân viên như được đại xá, vội vàng mang ba tên đang hấp hối rời đi, hận mình không thể chạy nhanh hơn.
Phòng làm việc còn lại hai mươi lăm nhân viên mỗi người vẻ mặt nao núng nhìn Trần Mộ không dám thở mạnh. Không bị thôi việc, bọn họ trong lòng cố nhiên vui vẻ. Nhưng khi nghĩ đến mỗi ngày lại phải gặp mặt tên sát thần này có ai có thể vui vẻ được chứ?
……..
Khắc Lý Áo đang đọc sách. Lần kinh nghiệm sinh tử vừa rồi làm cho hắn hiểu được, nếu như chính mình không tu tỉnh, không chỉ nói tiền bạc, ngay cả tính mạng cũng không còn, vì vậy hắn nhất quyết đoạn tuyệt với tất cả thói quen xấu trước kia, bắt đầu chăm chú học tập. Nhìn hắn biểu hiện như vậy gã cận vệ thần sắc không khỏi toát ra vẻ vui mừng.
Truyền tin tạp trên tay Khắc Lý Ao đột nhiên kêu lên. Nhìn thoáng qua mã số, hắn không khỏi lộ ra một tia chán ghét. Đám bạn ăn chơi trước kia đều là bằng hữu tốt của hắn, nhưng tính tình đại biến làm Khắc Lý Áo đối những người này hiện giờ không có chút nào hảo cảm. Nhưng nghĩ đến khi cần thiết có thể nhờ bọn họ hỗ trợ nên miễn cưỡng trả lời.
Rất nhanh, ánh mắt hắn phát sinh biến hóa, ngạc nhiên, ngưng trọng, không thể tin.
Vài phút đồng hồ sau, hắn cắt đứt trò chuyện.
Thấy bảo tiêu ánh mắt ân cần, Khắc Lý Áo cười khổ nói: