Tín Đồ Thẻ Bài

Chương 202: Ngươi cũng có người?



Lô Tiểu Như từ trong ngọn lửa từ từ hiện ra, nhìn nàng chật vật đến cực điểm, cả người đều thấy dấu vết tổn thương. Áo váy lễ phục dạ hội màu đỏ của nàng đã sớm hóa thành tro bụi. Bất quá Lô Tiểu Như đối với việc này cũng không để ý, toàn thân lõa lồ từ trong hỏa diễm đi tới.

Khuôn mặt nàng vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nhìn lồng năng lượng màu da cam.

- Đồ hỗn đản, làm hại bà thê thảm! Bây giờ bà sẽ cho ngươi nếm thử cái gọi là sống không bằng chết!

Thanh âm của nàng tràn ngập oán hận cùng đắc ý. Mà lồng năng lượng chung quanh thân thể nàng cũng đến lúc cực hạn. sau khi “Ba!” một tiếng vang nhỏ, tiêu tan trong không khí.

Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau vươn tới, êm ái nắm yết hầu của nàng.

- Đừng nhúc nhích!

Thanh âm rất nhỏ, bình thản, lại lạnh lùng, nghe qua còn có chút non nớt của người tuổi trẻ.

Không đợi nàng phản ứng, trên cổ tay phải chợt nhẹ, độ nghi đã bị người đánh lén phía sau gỡ xuống. Từ thiên đường xuống địa ngục, loại cảm giác này rất thích hợp để diễn tả tâm tình của Lộ Tiểu Như lúc này. Đối phương thủ pháp lão luyện, tâm tư kín đáo, là một nhân vật rất khó đối phó.

“Là hắn?” Lô Tiểu Như lòng chùng xuống, chẳng lẽ người đứng phía sau là gã tạp tu thích khách kia, nhưng bị mình đánh trúng là ai? Ánh mắt của nàng rơi trên lồng năng lượng màu da cam, đột nhiên sắc mặt nàng biến đổi.

Lồng năng lượng màu da cam trong bóng tối nhìn thấy rõ, tạp tu thích khách sao lại dùng loại này chứ? mình vừa rồi sao không nghĩ đến?

Cắn môi, Lô Tiểu Như không kịp ảo não, rất nhanh nàng nghĩ tới tìm biện pháp thoát thân. Toàn thân nàng trần như nhộng, đối phương ở phía sau dính sát vào lưng nàng, động tác mập mờ này, can đảm giống như đôi tình nhân.

Lô Tiểu Như khẽ cười, thân thể đang căng thẳng đột nhiên trở nên mềm mại hẳn lên, tấm lưng trơn bóng cùng mông nhẹ nhàng dựa về phía sau. Nàng thử dò xét, nàng từng kinh qua vô số nam nhân, mới vừa rồi nghe được, người phía sau là một nam nhân, hơn nữa là một nam nhân tuổi còn rất trẻ.

Là nam nhân sẽ có tạp niệm, huống chi vẫn là một thiếu niên khí huyết sung mãn?

Trần Mộ nhíu mày, bài học trước đó vẫn rõ mồn một trước mắt. Nữ nhân này không thành thật! Hắn hừ lạnh một tiếng, tay trái nắm thành quyền, gõ vào phía trên đốt xương cụt của nàng năm li. Thủ pháp này hắn học khi cùng Duy A hắn đối luyện. hiệu quả Duy A đánh ra luôn luôn như khi hắn trúng đòn. Trần Mộ dù không cao siêu như Duy A nhưng cơ bản cũng có thể đại khái nắm giữ.

Toàn thân Lô Tiểu Như chợt tê rần làm cho nàng mất đi mọi năng lực hoạt động, ngay cả nói chuyện hay nháy mắt đều không thể làm được.

Tâm tư nàng không ngừng trầm xuống, từ phản ứng mới vừa rồi của đối phương có thể nhận ra, đối phương mặc dù còn trẻ, nhưng có định lực cao. Suy nghĩ kín đáo, đúng là một đối thủ cực kì khó đối phó. Hiện tại nàng thất sách, lúc này chỉ có thể chấp nhận, chờ đợi thời cơ.

Trong lòng lại không sợ hãi giống như vừa rồi. Đối phương không giết chết mình, mình có thể làm được rất nhiều chuyện. Với thân thủ tạp tu của mình cũng là một loại tư nguyên, huống chi mình còn có nhan sắc xuất chúng. Thay đổi phe cánh với nàng giống như cơm bữa. Nàng với Trung Châu tập đoàn chẳng qua chỉ là hợp tác, đương nhiên không cần phải trung thành. Cần phải hy sinh sắc đẹp, nàng cũng không màng, chỉ cần tiếp tục sống sót.

Mặc dù không có cách nào giãy dụa, nhưng sự chú ý của nàng tất cả đều tập trung vào người thiếu niên phía sau. Nàng muốn hiểu rõ đối phương, hiểu rõ càng nhiều, xác suất sinh tồn càng lớn.

Đột nhiên Trần Mộ ngước nhìn, bên trong lồng năng lượng màu da cam tạp tu kia tựa như sắp tỉnh lại.

Chân khẻ động, thân hình như trượt trên mặt băng, đến trước mặt Tiểu Man, hắn vươn ngón trỏ phải, trên ngón trỏ Thoát Vĩ Toa vẫn chuyển động rất nhanh, nhưng không rời khỏi ngón trỏ của hắn. Động tác giống như chuồn chuồn điểm nước, ngón trỏ hắn nhẹ nhàng chạm vào lồng năng lượng.

Lồng năng lượng màu da cam chớp lên kịch liệt, Trần Mộ dùng ngón trỏ nhịp nhàng đánh lên lồng năng lượng, động tác nhanh nhẹ, tiết tấu rõ ràng. Mỗi một lần đánh, lồng năng lượng đều chớp lên.

- Binh!

Liên tục bị đánh vào, lồng năng lượng rốt chịu không được, vỡ thành một chùm ánh sáng da cam.

Vừa lúc này, Tiểu Man mở mắt. nhìn thấy gương mặt tràn ngập hơi thở quỷ dị, nếp nhăn màu đen tầng tầng lan rông đến cổ. Trên mặt phân bố một ít màu đỏ lốm đốm đỏ tươi như máu, chúng nó tạo thành đồ hình kì lạ khiến khuôn mặt nhìn qua càng âm trầm.

Dưới mặt nạ lộ ra cặp mắt bình tĩnh, thản nhiên không chút sợ hãi.

Sau đó, trước mắt chợt tối đen, nàng mất đi tri giác.

Trần Mộ không có thời gian nhìn Tiểu Man ngã xuống, nơi này tràn ngập nguy hiểm, không nên ở lâu. Mà Trần Mộ cũng không thích giết người, mặc dù có khi hắn cũng không có sự lựa chọn nào.

Ngay khi Trần Mộ chuẩn bị mang theo Lô Tiểu Như rời đi, đột nhiên cảm giác được phía sau truyền đến một cỗ năng lượng ba động.

Dưới chân chợt phát lực, cả người đột nhiên trượt về phía sau. Ngay sau đó mũi chân điểm nhẹ, xouay mình biến hướng. Liên tục mấy lần, hắn đã đến trước mặt tạp tu đã tỉnh lại kia. Mà liên tục biến hướng mấy lần khiến cho hắn từ đang quay lưng về phía đối phương, trở thành đối mặt với đối phương.

Cả quá trình diễn ra rất nhanh làm người ta không kịp nhìn, mỗi lần biến hướng đều hết sức phiêu hốt, đối phương căn bản không cách nào nắm bắt được.

Hắn chạm tới ánh mắt hoảng sợ đến bất động của tạp tu kia. Song phương cách nhau chẳng qua có vài thước. Khoảng cách gần như vậy, cận chiến là thực dụng nhất. Lực bộc phát của thân thể ở khoảng cách này có thể phát huy đến mức độ lớn nhất, đây cũng là khoảng cách mà Duy A rất thích.

Lực bộc phát của hắn mặc dù không khoa trương như của Duy A, nhưng sau khi trải qua ma quỷ nữ cùng Duy A huấn luyện, cũng nhanh như tia chớp. Tạp tu kia chưa kịp phản ứng, Trần Mộ với gương mặt tràn ngập quỷ dị đã xuất hiện trước mặt hắn, cơ hồ rất nhanh sát mặt của hắn. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn trên mặt nạ quỷ, từng điểm đỏ tươi.

Một cái siết cổ đơn giản, cánh tay Trần Mộ mềm mại như hai cây roi, gạt chéo khóa yết hầu đối phương. “Răng rắc” tạp tu kia gục đầu xuống, tắt thở. Cả động tác sạch sẽ lưu loát, nhìn không thấy tí nào ngập ngừng.

Tạp tu mềm như bún ngã xuống. Cặp mắt vẫn còn hoảng sợ dù đã mờ đi không còn sinh cơ. Trên tay hắn năng lượng thể vừa mới hình thành bị mất khống chế, thoát đi, lưu lại trên mặt đất một hố lớn.

Không cần xác định, Trần Mộ biết đối phương đã tử vong, bất quá hắn cũng không đắc ý. Hắn vốn không thích giết người, nếu như là Duy A, hắn sẽ hoàn thành hấp dẫn hơn nhiều, hoặc là nói, rất có hiệu suất. Hắn chỉ cần dùng hai ngón tay, mà thời gian đại khái chỉ cần một nửa, cũng đủ để bóp nát yết hầu đối phương.

Có Duy A, vô luận hoàn thành chuyện gì, Trần Mộ đều rất khó có cảm giác hưng phấn. Rõ ràng bản thân mình chưa được hoàn chỉnh, đó cũng là điều đương nhiên.

Lô Tiểu Như vừa vặn chứng kiến một màn này, trong lòng nàng tràn kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Trần Mộ tràn ngập sợ hãi. Nàng không phải chưa từng giết người, Điền Thiên giết người càng tanh máu càng dị thường. Nhưng không đủ để làm nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng thậm chí từng rất hứng thú nhìn Điền Thiên dùng ba nhận hình bướm của hắn hành hạ đối phương đến chết.

Nhưng lần này, nàng cảm thấy sợ hãi. Biểu hiện của đối phương thật sự rất bình tĩnh, giết người trước sau tâm tình không có chút nào ba động. Tựa như là chuyện hề không quan trọng. Nàng cũng từng giết người, giết rất nhiều người. Trước và sau khi giết người, cũng là lúc tâm lý biến hóa lớn nhất. Có người cảm thấy sợ hãi, có người cảm thấy hưng phấn, có người thản nhiên kháng cự, nhưng nàng chưa bao giờ gặp qua người nào bình tĩnh như thế.

Nàng không biết là việc này và kinh nghiệm của Trần Mộ có liên quan. Sống lang thang thuở nhỏ, hắn thấy rất nhiều người chết. Mà từ khi hắn bắt đầu bị đuổi giết, kinh nghiệm sinh tử hắn trải qua càng nhiều. Đặc biệt tại sâm lâm, đối mặt với mỗi ngày đều có người tử vong, càng về sau, không ngừng có tiểu hài tử ở trước mặt hắn chết đi.

Tử vong trong hắn mắt, dần dần biến thành một chuyện rất bình thường.

Hơn nữa, Trần Mộ không biết, khi chiến đấu hắn luôn luôn vô ý bắt chước Duy A loại bình tĩnh hững hờ này.

Trên nóc nhà cao tầng phía xa, một người nhìn chăm chú tới bên này, nếu như Trần Mộ nhìn thấy hắn, sẽ phát hiện ngay hắn chính là Nhất tự mi nam, một trong ba người lần trước tập kích bọn họ.

- Không đúng, chẳng lẽ ta lần trước cảm giác sai?

Hắn có chút thất thần thì thào. Một kích lưu loát mới vừa rồi của Trần Mộ, hắn thấy rất rõ ràng, song không có nửa phần khen ngợi, trái lại, tựa hồ có thể rõ ràng cảm thấy sự thất vọng.

Từ góc độ này của hắn, có thể thấy Trần Mộ dẫn theo Lô Tiểu Như chuẩn bị rời đi. Cách Trần Mộ chừng có sáu, bảy trăm thước, hắn một mực nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Trần Mộ.

Trần Mộ dẫn theo Lô Tiểu Như bắt đầu rời khỏi chiến trường. Từ chỗ cao quan sát, Trần Mộ như một đạo hư ảnh, trong bóng tối xuyên qua rất nhanh. Nếu như không phải hắn tập trung chú ý, cũng rất khó phát hiện, những bóng tối này che chở cho Trần Mộ rất tốt.

Tới lúc mình rời đi rồi, thậm chí hắn không ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái đến cuộc hỗn chiến trên bầu trời.

Đúng lúc này, điềm báo bật lên, hắn vừa định phản ứng thì trên cổ tê rần, cả người thẳng như mũi tên ngã xuống về phía sau.

Thế giới trong mắt hắn nghiêng ngả, trong mắt của hắn chợt hiện một tia kinh hoảng. Lúc nào? Đối phương đến lúc nào? Sao mình không phát hiện chút nào! Hắn muốn nhìn đối phương bộ dáng ra sao, song thân thể cứng ngắc như gỗ, không cách nào nhúc nhích.

Đến cuối cùng hắn còn chưa thấy rõ bộ dáng cao thấp của đối phương, bởi vì hắn bị xách lên, mặt úp xuống đất.

Trần Mộ không quan tâm đến chiến trường, hắn cũng không cảm giác được việc này có quan hệ gì với mình. Liền dẫn theo Lô Tiểu Như lặng yên rời đi. Lô Tiểu Như bị hắn đánh bất tỉnh, sau đó cởi quần áo từ trên người tạp tu bị giết kia mặc vào cho nàng.(* mình chêm vào một chút o biết được o?)

Song, không đợi hắn đi xa thì Duy A xuất hiện. Làm hắn ngạc nhiên là, trên tay Duy A cũng mang theo một người.

- Người này, ngươi phát hiện ở nơi nào?

Trần Mộ nhận ra trên tay Duy A chính là Nhất Tự Mi nam, không khỏi hỏi.

Nếu như không đoán sai, hắn là người của Lôi Văn gia tộc, hơn nữa là thủ hạ của Mạc Tắc. Chẳng lẽ Lôi Văn gia tộc cũng tham gia vào trận đại chiến này? Làm cho Trần Mộ cảm thấy kì quái, đó là Duy A lại đem tên này về đây. Với tính cách Duy A, rất ít người nào làm hắn lưu tâm. Hoặc là hắn nguyện ý trực tiếp giết chết đối phương để giải quyết vấn đề, mà không phải đánh bất tỉnh đối phương rồi mang về.

Duy A nói ngắn gọn:

- Đi theo ta.

Nói xong, liền đi trước dẫn đường.

Nơi này vẫn thuộc về phạm vi chiến trường, hai người trên tay đều mang theo người, nếu bị người phát hiện, lâm vào hỗn chiến có thể không ổn. Trần Mộ lập tức theo sát Duy A.

Nếu như nói Trần Mộ đi tới trước là phiêu hốt quỷ dị, vậy Duy A đi tới trước lại làm cho người ta một loại cảm giác nhanh nhẹn dũng mãnh, tràn ngập sức bật, giống như săn báo. Biên độ mỗi một bước của hắn cũng không lớn, nhưng mỗi một bước đều tựa như lực lượng ở dưới chân nổ mạnh, cả người tựa như pháo đạn bắn ra từ nóng súng, tràn đầy lực trùng kích.

Trần Mộ phải kiệt lực mới có thể đuổi theo Duy A, đại khái chỉ có dị thường như Duy A, mới có thể đơn thuần bằng vào lực lượng của bản thân đạt tới tình trạng này sao. Nê Thu tạp mặc dù tốc độ không tăng, nhưng dù sao cũng là khí lưu tạp. Hơn nữa Trần Mộ vẫn biết, Duy A chưa đem hết toàn lực sử dụng.

Duy A mang theo một người, không cần mượn bất cứ công cụ gì, thần thái thong dong, tay không bò lên tầng hai mươi hai. Đi theo phía sau hắn, Trần Mộ cho dù sử dụng khí lưu tạp cũng phải cố hết sức mới theo kịp.

- Nơi này!

Duy A ngắn gọn, tiện tay đem Nhất Tự Mi nam ném xuống đất, phảng phất hắn ném chính là thứ đồ vật nào đó, chứ không phải một con người.

So với sự dã man của Duy A, Trần Mộ văn minh hơn nhiều, biết trên tay chính là thứ dễ vỡ, phải nhẹ nhàng tay chân.

Đánh giá chung quanh một chút, Trần Mộ tò mò hỏi:

- Ngươi làm sao tìm được nơi này?

Ở chỗ này, có thể chứng kiến cả chiến trường phi thường rõ ràng, nhưng tương đối an toàn. Hơn nữa thủy tinh một chiều có thể không cho bên ngoài nhìn thấy bên trong. Trừ phi xui xẻo, tỉ như đạo ánh sáng do nam nhân mang mặt nạ phóng thích ban đầu oanh kích căn phòng này, nếu không năng lượng bình thường công kích rất khó tạo thành thương tổn.

Hơn nữa trong căn phòng này còn xếp đặt rất nhiều dùng thứ để quan sát, tỉ như Viễn Vọng nghi. Viễn Vọng nghi là một loại dụng cụ tạp phiến đặc thù, nó có thể quan sát rất xa, hơn nữa ba động của nó phi thường nhỏ nên rất khó bị phát hiện.

Chỉ là thứ này giá rất cao, muốn mua được cũng không dễ dàng. Thật ra trong quân đội cũng có, nhưng là quân phẩm nên bị quản lý nghiêm ngặc, người bình thường muốn có không phải là chuyện dễ dàng.

Trần Mộ hứng thú mở Viễn Vọng nghi ra, lần đầu tiên hắn nhìn thấy vật dụng này. Viễn Vọng nghi phi thường khéo léo, nhìn qua so với kính mắt bình thường không có gì khác nhau, nhưng khi đeo vào lại có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật ở xa. Rất nhanh, hắn liền thích thứ này, nó thật sự tiện lợi.

Đeo Viễn Vọng nghi vào, hướng mắt về chiến trường, vừa nhìn, hắn lập tức bị hấp dẫn.
— QUẢNG CÁO —