Tín Đồ Thẻ Bài

Chương 322: Vì nó



- Điếm chủ nhận mua là một trăm lẻ ba âu địch, nói cách khác, mỗi tấm năng lượng tạp, hắn có thể thu được năm âu địch lợi nhuận. Điếm chủ mỗi ngày nhận mua hai mươi lăm tấm. Nói cách khác, hắn mỗi ngày có thể kiếm được một trăm hai mươi lăm âu địch tiền lời. Nhưng lại có một điều kiện tiên quyết.

Vẻ mặt Dụ Long cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên:

- Điều kiện tiên quyết là, hắn không được thất bại khi làm ra tạp phiến. Nếu như thất bại một tấm tạp phiến, như vậy tiền lời của hắn cơ bản bốc hơi, mà thất bại hai tấm, hắn mỗi ngày phải lỗ bảy mươi mốt âu địch. Bởi vậy có thể thấy được, hắn chế tạp xác xuất thành công cực kì kinh người. Làm ta bội phục nhất là, cuộc sống như vậy mà hắn kiên trì đến bốn năm.

Ánh mắt Thanh Thanh đạm định cũng không khỏi lộ ra vẻ bội phục.

- Những thông tin này nhìn qua không có quá lớn ý nghĩa. Bất quá, ta càng cảm thấy hứng thú chính là bản thân vị Trần Mộ này. Những kinh nghiệm này có thể trợ giúp chúng ta hiểu rõ thêm người này. Việc Trần Mộ chế tạo nhất tinh năng lượng tạp kiếm sống khi điếm chủ qua đời liền chấm dứt. Sau đó, hắn liền cùng bạn cộng tác -- Lôi Tử, bắt đầu chế tạo tạp ảnh. Chúng ta tìm được tác phẩm đầu tiên của bọn họ là (Không hẹn mà gặp), phát hiện trong đó cũng dùng kỹ thuật này. Phải nói, thời gian hắn có được nó, hẳn là trước lúc chế tạo (Không hẹn mà gặp) không bao lâu. Nhưng chúng ta không tìm được bất cứ đầu mối nào liên quan.

- Cũng thời gian này, Trần Mộ gia nhập câu lạc bộ hạ cấp huyễn tạp của Đông thương vệ thành. Đây cũng hình ảnh duy nhất chúng ta có thể tìm được về Trần Mộ. Mà hắn tại hạ cấp huyễn tạp câu lạc bộ biểu hiện làm người khác khiếp sợ, tại lĩnh vực hạ cấp huyễn tạp, hắn là một vị thiên tài.

- Sau đó, Trần Mộ với Tả gia giao chiến, bị Tả gia đuổi giết, nhưng Tả gia không lâu sau bị Đông hành Trữ gia tiêu diệt.

Thanh Thanh đã hoàn toàn nghe nhập thần. Không nhịn được hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Tả gia bị diệt. Nhưng chúng ta thông qua Đông hành Trữ gia, vẫn tìm được một ít tin tức hữu dụng. Tạp tu đuổi giết Trần Mộ ngược lại bị hắn giết chết, mà trước, đó hắn chưa bao giờ biểu hiện ra bất cứ năng lực công kích gì. Tả gia cũng không đuổi giết thành công, Trần Mộ cũng không thấy bóng dáng.

Dụ Long nói đến đây, không tự kìm hãm được lộ ra vẻ kích động:

- Vốn chúng ta tưởng rằng, cuối cùng đầu mối đã bị chặt đứt. Nhưng không ngờ rằng hai tháng trước đây, tại thiên đông lý khu đột nhiên xuất hiện một nhóm người. Bởi vì giấy thông hành của bọn họ là của kinh đô cấp. Cũng là thời gian mà Đường Hàm Phái nhiệt náo hung hăng nhất, trong tạp tu phụ trách cửa khẩu có người của chúng ta, liền đem tin tức này thượng báo. Chúng ta đầu tiên nghĩ đến phải chăng Đường Hàm Phái đang làm trò quỷ gì, liền âm thầm điều tra chuyện này, không ngờ, chúng ta đã có thu hoạch ngoài ý muốn.

- Thủ lĩnh đội ngũ này, cực kỳ giống như Trần Mộ!

Dụ Long nói nhanh. Thần thái phấn khởi:

- Việc này lập tức khiến cho chúng ta chú ý cao độ. Bởi vì hình ảnh có chút mơ hồ, chúng ta vẫn không cách trăm phần trăm khẳng định.

Dụ Long lại chuyển giọng mang theo vài phần tiếc nuối:

- Đáng tiếc, tin tức này xảy ra một tháng trước. Chờ khi chúng ta muốn đi điều tra tung tích của bọn họ, thì đã thất tung. Sau đó, chúng ta phát động cơ hồ tất cả lực lượng tại thiên đông lý khu. Mới tra được, bọn họ cuối cùng xuất hiện tại địa phương là tượng thụ trấn, nghe nói bọn họ từng nghỉ ngơi chỉnh đốn tại một trạm dừng chân. Chúng ta đoán, bọn họ đã tiến vào băng tuyết khu.

Nghe thế, Thanh Thanh đã hiểu được đại khái. Nàng quay đầu đi, cặp mắt vô ưu hướng hiệu trưởng:

- Ý của sư phụ là?

- Ngươi hai năm nay vẫn ở trong trường học. Cũng nên đi ra ngoài đi một chút.

Ánh mắt lão nhân trở nên nghiêm túc:

- Chuyện này hết sức trọng yếu. Nếu như chúng ta ước lượng là thật, trên người hắn bất kể là đồ vật gì, dù là thế nào, ta muốn dùng mọi biện pháp để có được. Nó không chỉ là tiếc nuối lớn nhất trong cả đời Hải Nạp tiên sinh, cũng là chuyện đủ để thay đổi vận mệnh liên bang, để cho Tinh Viện của chúng tiến thêm một bước quý giá.

Dụ Long ở một bên tiếp lời:

- Cho tới bây giờ. Còn không có ai biết bí mật này. Nó chỉ có trong nhật ký của Hải Nạp tiên sinh mà đề cập rất mịt mờ. Mà ngay cả chúng ta, cũng không biết nó đến tột cùng là cái gì. Chúng ta còn có lợi là. Sương Nguyệt Hàn Châu đang cùng Mạc Doanh đánh nhau tối tăm mặt mũi, bọn họ thân mình lo chưa xong hơn nữa thân phận của Thanh Thanh, người biết rất ít, lúc này tiến vào thiên đông lý khu vừa đúng lúc.

Dụ Long đột nhiên cúi đầu, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu:

- Ta tương đối lo lắng chính là Đường Hàm Phái.

- Đường Hàm Phái?

Thanh Thanh nghi hoặc, trên gương mặt tao nhã, có nét hơi hơi khó hiểu, hết sức diễm lệ.

- Tất nhiên, chúng ta tốn hao rất lớn, mới truy ra giấy thông hành của bọn Trần Mộ, là Đường Hàm Phái làm cho bọn hắn.

Dụ Long trả lời làm người khác giật mình.

Thanh Thanh không quá giật mình, chỉ là lộ ra vẻ đăm chiêu. Một hồi lâu, nàng đột nhiên mở miệng:

- Hiệu trưởng, tin tức Bách Uyên Phủ và Trung Đạt Thư Phủ hợp tác có đúng không?

Thấy Thanh Thanh hiếm khi có vẻ mặt chăm chú, lão nhân và Dụ Long liếc nhau.

Lão nhân gật đầu:

- Đúng vậy. Trung Đạt Thư Phủ lần này là rước hổ vào nhà, hừ, Bách Uyên Phủ thường tàn nhẫn, mơ ước thống trị liên bang đã lâu, lần này nhất định sẽ không có gì hảo tâm.

Dụ Long liên tục gật đầu. Bách Uyên Phủ là nơi hoang dã, nghe nói nơi đó bốn mùa hắc ám như đêm, giống như u minh. Hoàn cảnh ác liệt, thổ địa cằn cỗi, rất khó sinh tồn. Cái gọi là Bách Uyên, là chỉ nơi đó vực sâu huyệt động rất nhiều. Những huyệt động này là nơi người Bách Uyên Phủ sinh tồn, chúng nó bên trong cực lớn, thường thường tương thông.

Trên mặt đất hàng năm thổi mạnh bão cát, cát chạy đá bay, là vùng không thể sống, chỉ có nhu khách cường đại nhất mới có có thể sinh tồn trên mặt đất.

Bách Uyên Phủ, tên này làm cho Thanh Thanh nhớ tới nữ tử xấu xí vô cùng kia.

Thanh Thanh đứng dậy, hướng lão nhân hành lễ, nhẹ nhàng rời đi.

………….

Bên trong sơn cốc mỗi ngày đều không ngừng biến hóa, Bố Nạp hiệu suất cực kì kinh người. Nhiệt tình kiến thiết tràng diện luôn luôn làm cho người ta dễ dàng nhiệt huyết sôi trào. Đám tạp tu cũng đặc biệt cố gắng huấn luyện. Thật sự tiến vào thiên đông lý khu, khiến cho bọn họ rất nhiều người cảm giác phảng phất đang nằm mơ.

Trần Mộ thì lôi kéo Khương Lương, không ngừng tiến hành điều chỉnh. cảm giác Khương Lương đã khôi phục trình độ bằng tám lần trước kia, điều này làm hắn mừng rỡ, mà Trần Mộ cũng vui lây.

Bất quá vì càng an toàn, Trần Mộ liền đơn giản lấy Khương Lương ra tham khảo, không ngừng cải thiện phương án của mình.

Trong mọi người, khổ cực nhất là Hề Bình. Cách sơn cốc gần đây có một tòa thành là thành Sắc Lặc, khoảng cách cũng có một ngàn hai trăm km, người lái toa xe phái mất một ngày một đêm mới có thể đến nơi.

Kiến thiết sơn cốc cần rất nhiều vật tư, mà Hề Bình thì phụ trách mua sắm các loại vất tư cần đến. Mỗi ngày, đều có một đội toa xe chuyên môn vận chuyển rất nhiều vật tư đến tuyết tia trùng cốc. Mà Hề Bình, cũng được đám thương gia nghênh đón như thượng khách.

Tội nghiệp Tiếu Ba biến thành đại đội trưởng đại đội vận chuyển, mỗi ngày đều bôn ba ngược xuôi từ sơn cốc đến thành sắc lặc.

Ngồi ở đình toa xe, hắn phóng thích “Vỏ trứng gà”, trước mắt là thế trời mênh mông gió lạnh gào thét hỗn loạn vô số hoa tuyết lớn vuốt trên mặt giống như đao cắt. toa xe xóc nảy đối với hắn không có bất cứ gì ảnh hưởng, tùy ý ngồi ở đình xe hắn tựa như trét xi măng trên mặt, không chút sứt mẻ.

Đột nhiên, ánh mắt Tiếu Ba loá lên một đạo hàn quang giống như đao phong, khí thế mạnh mẽ cơ hồ đánh bay tất cả hoa tuyết.

Tiếu Ba thản nhiên đứng dậy, tóc dài như phiêu bồng trong gió, giây buộc tóc đỏ tươi trong hoa tuyết bắt mắt vô cùng. tạp tu trong xe cũng rất cơ trí, vội vàng dừng xe. Các toa xe khác rất nhanh phát hiện ra khác thường đều dừng xe.

- Lúc này, chó mào cũng biết chạy ra làm thổ phỉ sao?

Thanh âm Tiếu Ba lười nhác nói.

- Một tạp tu cảm giác ngay cả cấp sáu còn chưa đến, mà khẩu khí cũng dám lớn như vậy?

Một thanh âm lạnh lùng vang lên trong gió như ẩn như hiện.

Ngón tay thon dài trắng nõn sửa sang lại chéo áo, lúc này Tiếu Ba như một vị thân sĩ sắp dự tiệc, ưu nhã mà tiêu sái.

- Ra đi, năm tiểu tử kia, đừng ẩn nấp hoài.

Hắn đột nhiên híp mắt ngẩng đầu:

- Ngươi ở trên trời bay hoài, không lạnh sao?

- Nhãn lực các hạ quả nhiên cao minh!

Thanh âm lạnh lùng xuyên qua gió tuyết, rõ ràng truyền vào trong tai Tiếu Ba. Cùng lúc đó, trong đống tuyết kế bên đội xe lập tức truyền đến thanh âm lắc rắc, năm tên tạp tu mang mặt nạ từ trong tuyết chui ra, như hổ rình mồi nhìn đội xe.

Ngáon tay Tiếu Ba nhẹ nhàng vuốt môi, gương mặt tuấn dật nhợt nhạt mỉm cười, ánh mắt yêu dị nói không nên lời.

Ngón tay vừa vuốt môi, thon dài trắng nõn giống như nữ tử lơ đãng nhẹ nhàng bắn ra.

Một ánh chớp nhỏ như sơi tóc màu hổ phách, trong chớp mắt chui vào đám tuyết.

- Cẩn thận!

Trên bầu trời vị tạp tu kia đột nhiên chợt quát.

Đáng tiếc đã chậm, cổ họng năm tên tạp tu hiện lên một điểm máu như mũi kim. Năm tên tạp tu thần sắc run giật, không kịp phản ứng. Điểm đỏ nhanh chóng nhỏ ra từng giọt máu đỏ sẫm, song, trong nháy mắt, một đường máu dài nhỏ giống như suối phun ra từ điểm đỏ.

Năm tên tạp tu lúc này mới phản ứng, hoảng sợ bưng yết hầu, trong miệng phát ra vài tiếng ôi hà, rồi chậm rãi ngã xuống. Bọn họ thống khổ vặn vẹo trên mặt đất.

- Ngươi dám đánh lén!

Trên bầu trời tạp tu kia vừa sợ vừa giận.

- Đại thúc, chẳng lẽ ta nên xin phép trước sao?

Vẻ mặt Tiếu Ba quỷ dị toát ra sự quyến rũ, lời còn chưa dứt, vài đạo ánh sáng hổ phách hướng lên bóng dáng mơ hồ trên không trung bắn đi.

- Ta sẽ giết ngươi!

Tạp tu trên bầu trời thịnh nộ, toàn lực ra tay. Chỉ thấy vô số giống năng lượng thể thật nhỏ như hoa tuyết phóng ra, đón nhận vài đạo ánh sáng hổ phách của Tiếu Ba.

Hai người lập tức đánh nhau không kiêng nể.

Song, một màn cực kì quỷ dị xuất hiện.
— QUẢNG CÁO —