Tiếu Ba luôn thích làm ra mấy thứ lạ lùng gì đó, có vẻ hắn có thiên phú hơn xa người thường ở phương diện này. Trần Mộ là chế tạp sư cũng không nghĩ được cái vòng tròn này làm ra như thế nào. Cái vòng này không chỉ sặc sỡ mà hắn có thể cảm nhận được ba động kỳ quái mà nó tản ra.
“Hắc hắn, đẹp trai không, ta tốn rất nhiều thời gian mới tạo được nó.” Tiếu Ba cười hì hì nói: “Ta gọi nó là Tự ba luân, mọi người đều nói trông nó rất phong cách, hài, ngài Ba Cách Nội Nhĩ thèm thuồng nó lâu rồi.”
“Tự ba luân …” Trần Mộ cẩn thận suy nghĩ về nó. Luồng ba động này rất nhỏ, Trần Mộ cũng chỉ có thể cảm thấy được một tia mơ hồ.
“Đi thôi, chọn cho ngươi một cái mặt nạ đã.” Trần Mộ nói.
“Mặt nạ? Lão bản, ta đẹp trai như thế này thì cần đeo mặt nạ làm gì?” Tiếu Ba kinh ngạc hỏi lại.
Thân là một trong những người tạo nên phong trào mặt nạ, Trần Mộ cũng có chút ngạc nhiên với việc hiện giờ các hàng mặt nạ mọc lên như nấm sau mưa. Tiếu Ba mặt đầy bất mãn chọn một chiếc mặt nạ đầy bạch cúc, phối hợp với mái tóc dài màu trắng của hắn tạo nên cảm giác, ách, có chút quái dị, ít nhất Trần Mộ cho rằng như thế.
Trần Mộ lại thay một chiếc mặt nạ chữ thập đỏ, Tiếu Ba thấy vậy mắt chữ O mồm chữ A: “Lão bản, đến cả mặt nạ mà ngươi cũng mang theo người hai cái?”
Không để ý tới hắn, đôi khi Tiếu Ba luôn khiến kẻ khác bất đắc dĩ như vậy …
********
Cửa hàng tạp…
“A!” Trân Ni Đặc vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi nhìn thấy Trần Mộ, nàng đi thẳng đến cạnh Trần Mộ: “Không ngờ ngài lại đến đây, khó trách tâm tình của ta hôm nay tốt một cách đặc biệt như vậy. Thật sự là cao hứng khi có thể nhìn thấy ngài!”
Các tiểu thư bán tạp khác giật mình nhìn người quản lý của mình, các nàng rất ít khi thấy quản lý tiếp đãi khách hàng như vậy.
Tiếu Ba cười khành khạch nhìn Trần Mộ, trong mắt đầy vẻ dâm tiện, âm thầm nháy mắt với Trần Mộ. Nhưng nếu có người đến gần sẽ nghe thấy hắn lẩm bẩm: “Chọn lựa thật sự là quá kém, kém xa Tô Lưu tiểu thư …”
Trong mắt các tiểu thư bán tạp khác, Tiếu Ba có phong phạm của cao thủ hàng thật giá thật! Nhìn lưu quang sau lưng chậm rãi đảo qua đảo lại như đồng hồ quả lắc. Mặc dù các nàng không hiểu nhưng thứ hoa lệ như vậy nhìn thế nào cũng không giống đồ mà tạp tu bình thường có thể lấy ra được. Không cần tổng quản ra lệnh, vài vị tiểu thư bán tạp vội vàng đi đến, cực kỳ nhiệt tình bưng trà rót nước. Tiếu Ba lập tức ngừng lầm bầm, chuyển sự chú ý sang người mấy vị tiểu thư bán tạp thanh xuân xinh đẹp này, ánh mắt lộ vẻ hưởng thụ.
“Đại sư, lần này ngài đến đây có cần gì không?” Trân Ni Đặc cung kính hỏi. Trong lòng nàng cảm thấy tràn đầy may mắn, tấm kim tạp lần trước quả nhiên không lãng phí.
“Ừ, ta cần một ít tài liệu chế tạp và tài liệu của tạp giới” Trần Mộ đưa một nhất tinh huyễn tạp có chứa danh sách tài liệu cần thiết ra.
Tài liệu tạp giới? Khóe mắt Trân Ni Đặc có chút giật giật.
Tạp giới chỉ mới phổ biến có mấy năm mà nổi tiếng nhất trong số đó là xe chiến đấu của Pháp Á. Chẳng lẽ hắn còn tinh thông tạp giới?
Nàng cầm huyễn tạp bằng cả hai tay rồi lập tức tra danh sách tài liệu trong huyễn tạp.
Nhìn lướt qua danh sách tài liệu trên quang mạc, nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “A! Không ngờ đại sư còn tinh thông cả tạp giới!”
Trần Mộ nhìn vào hai mắt của Trân Ni Đặc có chút bất ngờ, trong âm thanh của nàng tràn đầy sự vui mừng lẫn kinh ngạc, hắn thấy có chút bất thường. Mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng hắn vẫn gật đầu trả lời: “Ừ, biết một chút.”
“Xin đại sư chờ một chút.” Trân Ni Đặc không kịp nói xong đã quay người chạy đi. Nhìn lưng nàng, Trần Mộ càng buồn bực. Trong trí nhớ của hắn thì Trân Ni Đặc là một nữ nhân cực kỳ chú ý đến sự lễ phép, chắc chắn sẽ không làm ra hành vi thất thố như vậy.
Hắn nghĩ thầm nhưng cũng không tìm được câu trả lời.
Một lát sau, Trân Ni Đặc vội vàng trở lại. Phía sau nàng có một giọng nói đầy bất mãn: “Trân Ni Đặc tiểu thư, ta cực kỳ kháng nghị việc cô quấy rầy công việc của tôi! Tôi đang rất gấp, xin cô không nên lãng phí thời gian của tôi.”
“Tháp Phổ Tư Đặc tiên sinh. Ngài nghiên cứu lâu như vậy mà không có chút đột phá nào cả nên ta có ý kiến cá nhân về việc thay người xử lý hạng mục này.” Trân Ni Đặc nói mà không thèm quay đầu lại với Tháp Phổ Tư Đặc, cũng không quên lộ cho Trần Mộ thấy một khuôn mặt tươi cười.
“Trân Ni Đặc tiểu thư. Ta thừa nhận năng lực của ta không đủ nhưng ta không nghĩ rằng ở Đông Thụy thị này có ai có thể vượt qua ta trong phương diện này.” Tháp Phổ Tư Đặc đỏ mặt nhưng trong ngôn ngữ vẫn chứa vài phần tự ngạo.
Nhưng khi Tháp Phổ Tư Đặc nhìn thấy Trần Mộ đang đứng phía trước thì âm thanh đột nhiên ngừng lại.
Ngay sau đó trong mặt tiền của cửa hàng chỉ còn âm thanh the thé đầy kích động của hắn.
“A! Trời ạ! Đại sư, hóa ra là ngài! Không ngờ ta có thể gặp lại ngày! Trời ạ, chẳng lẽ thần đã nghe được lời cầu nguyện của ta sao? Bạo đạn của ngài lần trước đã khiến Tháp Phổ Tư Đặc ta cảm nhận được rung động lớn nhất trong cuộc đời này …”
Hắn vẻ mặt đầy kích động, nói năng lộn xộn, liến thoắng rồi bỗng quay sang gào lên với Trân Ni Đặc: “Trân Ni Đặc tiểu thư, ta sẽ báo cáo với cấp trên về hành động của cô. Vị khách quan trọng như vậy đến đây mà nước trà cũng không có, sai lầm này không thể tha thứ được!”
Trân Ni Đặc sửng sốt, trong lòng thầm kêu hỏng bét, vừa rồi nàng cũng quá kích động nên quên mất việc này. Các tiểu thư bán tạp khác thấy quản lý tự mình tiếp khách nên cũng đều đem sự chú ý đặt trên người Tiếu Ba nên càng làm cho tình hình càng thêm xấu hổ như vậy.
Trần Mộ phất tay: “Ta không đến để uống trà. Xin đem tài liệu của ta chuẩn bị tốt, có chuyện gì thì nói đi.”
Trân Ni Đặc cảm kích liếc nhìn Trần Mộ rồi vội quát một vị bán tạp tiểu thư: “Lập tức đi chuẩn bị tốt tài liệu mà đại sư cần.” Vị tiểu thư kia vội vàng tiếp nhận nhất tinh huyễn tạp trên tay Trân Ni Đặc rồi chạy đi chuẩn bị tài liệu.
Ra lệnh xong, Trân Ni Đặc quay lại đối mặt với Trần Mộ, trịnh trọng đưa cho Trần Mộ một huyễn tạp: “Đại sư, xin ngài xem qua nó.” Tháp Phổ Tư Đặc do dự một chút rồi nhịn xuống, không nói gì cả.
Vừa đề cập đến vấn đề chuyên nghiệp, hắn liền nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo. Mặc dù kỹ thuật trung tâm của cả tạp tu lẫn tạp giới đều là tạp phiến nhưng hai bên không ở cùng một lĩnh vực. Gần như toàn bộ chế tạp sư chỉ học về tạp tu. Đặc biệt là những chế tạp đại sư có thành tựu phi phàm, họ luôn xem thường chế tạp sư trong lĩnh vực tạp giới, cho rằng tạp giới chỉ là một loại nhánh rẽ vớ vẩn.
Trần Mộ hoài nghi nhìn hai người rồi tiếp nhận huyễn tạp.
Tiếu Ba đang uể oải nằm trên sô pha bỗng khóe mắt lóe lên dư quang nhìn lướt qua Trần Mộ, ngẩn ra rồi ngồi thẳng lên. Hai mắt Trần Mộ nhìn số liệu trên quang mạc cực kỳ nhập thần.
Đẩy mấy vị tiểu thư đang ân cần đưa điểm tâm đến, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Trần Mộ.
“Đây là cái gì?” Hắn nhỏ giọng hỏi Trần Mộ. Có thể làm lão bản xem cẩn thận và nghiêm túc như vậy chắc là cái gì đó khá lợi hại.
“Một loại tạp giới.” Trần Mộ chăm chú nhìn quang mạc không chuyển mắt.
“Tạp giới?” Tiếu Ba sửng rốt.
“Ừ, tạp giới để chiến đấu.” Trần Mộ thản nhiên nói, trong lời nói có chút không đúng.
“Chiến đấu tạp giới?” Tiếu Ba giật mình: “Giống toa xe chiến đấu của Pháp Á?”
Qua trận chiến với Liên bang Tổng hợp học phủ, biểu hiện kinh khủng của toa xe chiến đấu do Pháp Á chế tạo đã hấp dẫn ánh mắt của toàn liên bang. Mọi người bắt đầu thay đổi cách nhìn về tạp giới.
- Không phải!
Trần Mộ lắc đầu rồi nói thêm một câu:
- So với chiến đấu toa xe thì cao cấp hơn rất nhiều!
Ánh mắt của Tiếu Ba khẽ ngừng lại rồi đột ngột sắc bén lên. Sự khủng bố của chiến đấu toa xe thì không cần hắn phải nói nữa. Nếu không nhờ vào uy lực của tạp giới cơ quan mà Hertha mai phục trước đấy, trận chiến với liên minh Xuyên Hạ ai thắng ai thua cũng rất khó nói.
Toa xe chiến đấu là chiến đấu tạp giới cường đại nhất tính đến thời điểm này, bây giờ lãi bản lại nói dây là một loại chiến đấu tạp cao cấp hơn toa xe chiến đấu rất nhiều thì hắn không hoảng sợ mới là lạ.
Chiến đấu tạp giới là đại sát khí có thể thay đổi tình hình ở liên bang a!
Trong lòng Trần Mộ cũng cực kỳ khiếp sợ! Tấm huyễn tạp này cũng không phải nguyên bản mà đã được vẽ lại một lần. bên trong nó có chứa một lượng lớn số liệu được liệt kê một cách kỳ quái cùng sơ đồ của rất nhiều linh kiện.
Cách thức này nhìn qua hỗn loạn không chịu nổi, khó có thể suy nghĩ. Hơn nữa số liệu dày đặc như mây mò càng làm kẻ khác choáng váng. Nhưng tạp giới cao thủ lại có thể cảm giác được quy luật ẩn chứa trong này.
“Đại sư quả nhiên là đại sư! Ngài chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra được nó là cái gì. Nó tên là bao tay năng lượng, ta dùng hết khí lực cũng không hiểu được những số liệu này có ý nghĩa gì.” Hiện tại Tháp Phổ Tư Đặc đã phục Trần Mộ sát đất, từ lúc nhìn tấm huyễn tạp này đến giờ, hắn chỉ biết được số liệu trong nó có tác dụng gì mà người ta chỉ liếc mắt là có thể thấy được, qua điều này không thể không nhìn thấy sự chênh lệch.
“Bao tay năng lượng …” Trần Mộ thì thào.
Dưới lớp mặt nạ vè mặt của hắn giống như bị dọa sợ. Người khác xem số liệu cùng công thức trên này cũng không hiểu nó là cái gì nhưng hắn lại rất quen với chúng.
Số liệu và công thức tương tự hắn đã gặp rất nhiều lần ở Hạ thành!
Từ lúc hắn đến đến lúc hắn rời khỏi, Hạ thành vẫn chưa từng cởi lớp mạng che mặt thần bí của nó. Ai tạo ra nó? Vì sao nó tồn tại? Hắn thậm chí không thể tìm thấy dấu hiệu gì về nó trong lịch sử. Sự khác nhau về kỹ thuật giữa nó và liên bang cả đời này hắn cũng không quên được. Phần lớn kiến thức về tạp giới hắn học được từ nó.
Nhưng, kỹ thuật cần thiết để chế tạo bao tay năng lượng so với kỹ thuật hắn học được ở Hạ thành còn cao cấp hơn nhiều.
Thời gian hắn ở Hạ thành không dài nên rất nhiều kỹ thuật hắn vẫn không học được. Nhưng hắn có thể khẳng định số liệu trong tấm huyễn tạp này là thật.
Nó từ bên trong Hạ thành truyền ra!
Chẳng lẽ nhóm A Phương Tác có chuyện gì? Trần Mộ bất ngờ hoảng sợ. Mặc dù Hạ thành rất có lợi trong phòng thủ nhưng bây giờ không thể nghi ngờ là thời điểm yếu ớt nhất của Mặc Sĩ tộc.
“Thứ này từ đâu đến?” Trần Mộ bỗng hỏi Trân Ni Đặc.
Tiếu Ba bỗng dựng tóc gáy! Tính cách của lão bản hắn rất quen thuộc, hắn có thể thấy được hương vị nguy hiểm ẩn chứa trong câu nói bình tĩnh của lão bản! Điều này chỉ cần là người quen thuộc với lão bản như Ba Cách Nội Nhĩ, Hề Bình, Khương Luơng đều có thể làm được.