Tín Đồ Thẻ Bài

Chương 561: Tao ngộ ngoài ý muốn



Thành Đông Thương Vệ.

Khương Lương nhìn báo cáo trên tay, không nhịn được nhíu mày. Xuất phát từ chuyện an toàn, Mộc Tự Doanh cùng Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn đã tiếp quản thành Đông Thương Vệ. Các thế lực khác tại thành Đông Thương Vệ tại thời điểm này cực kỳ nhất trí, bọn họ thập phần chủ động phối hợp. Bọn họ rất rõ ràng, đội ngũ mới tới này thực lực thực sự quá mạnh mẽ, không phải là bọn họ có thể kháng cự. Nhưng mà, mới gần đây trong thành Đông Thương Vệ bỗng nhiên xuất hiện nhiều sự kiện vô tạp lưu đả thương người, điều này gợi nên sự cảnh giác của Khương Lương. Trong trận chiến đấu phá vòng vây ở Tuyết Lăng cốc, bọn họ đã gặp rất nhiều vô tạp lưu, hắn rất hoài nghi, những vô tạp lưu này phải chăng là theo đuôi truy tới.

Nghĩ ngợi một chút, hắn quyết định đem những tin tình báo này báo cáo lên trên.

@#$%^&

Trong rừng ngoài thành thành Đông Thương Vệ.

Vài đạo nhân ảnh lấy tốc độ kinh người chạy đi, tốc độ của bọn họ rất nhanh, cùng một màu áo vải chân trần. Tốc độ bôn hành của bọn họ không kém tạp tu phi hành, hơn nữa so ra còn linh hoạt hơn một vài dã thú. Cành cây rậm rạp trên chạm lên người bọn họ, bọn họ như không thấy. Sau một lát, bọn họ tới một chỗ đất trống trải, chỗ này rải rác mấy trăm người. Những người này cũng áo vải chân trần, bọn họ hoặc nửa nằm, hoặc treo ngược trên cành cây, nhìn như tùy tiện nhưng trong mắt mỗi người đều lóe quang mang cảnh giác. Đó là người của Ban Trạch.

“Làm được đến đâu rồi?” Ban Trạch trầm giọng hỏi.

“Đã hoàn thành. Cả nhóm tùy tiện giết mười người, đều lưu lại dấu vết rõ ràng.” Một nam tử trong đám vội vàng trả lời. Hắn có chút lo lắng hỏi: “Ban Trạch, như vậy thật có thể dụ hắn ra sao?”

Ban Trạch đã định liệu trước: “Chỉ cần hắn biết chúng ta ở đây, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hừ, lần trước đuổi giết, Vương cho rằng hắn đã chết, không nghĩ tới hắn vẫn còn sống. Lần này vô luận thế nào chúng ta cũng không thể cho hắn thoát được.”

Hắn lập tức nhìn mọi người chung quanh lên tiếng nói: “Ở trong rừng, tạp tu căn bản không có ưu thế. Dù là hắn có mạnh hơn nữa, chúng ta tập trung sức mạnh thì hắn phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ cần lần này có thể giết hắn, Vương nhất định sẽ trọng thưởng. Ta tại đây hứa, ai có thể giết chết hắn, bộ tộc người đó sẽ đạt được tối thiểu ba tòa đại sơn!”

Lời vừa nói ra, mọi người bốn phía ánh mắt lập tức nóng lên, thần sắc sợ hãi lúc trước biến mất không thấy đâu.

Có trọng thưởng, tất có kẻ liều mạng!

Ban Trạch vừa lòng nhìn những người này, ý chí dâng trào như vậy mới chính là điều hắn cần. Người kia, thật sự quá đáng sợ! Không hứa trọng thưởng, có vài người thậm chí dũng khí cùng hắn đối địch cũng không có.

@#$%^&

Lý Độ Hồng mang theo đội ngũ trong rừng tiến lên phía trước, tưởng tượng đến lập tức có thể gặp Tiên sinh và Duy A, tâm tình của hắn luôn không kìm được kích động dâng lên. Phía sau hắn là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Vạn Sĩ tộc lúc này. Mấy năm nay vị thiếu niên tộc trưởng này lấy thân làm mẫu, tộc nhân sống sót sau tai nạn cũng không ai không bộc lộ ý chí tiến thủ.

Trước khi gặp được Trần Mộ, Mặc Sĩ tộc các đời đã sinh hoạt trong rừng, bọn họ chân chính là vua của rừng. Hơn nữa thêm các kiểu vũ khí mới do A Phương Tác nghiên cứu chế tạo ra, vài năm nay, thực lực của bọn họ càng ngày càng mạnh.

Hai tay mỗi người bọn họ mang theo bao tay mào lam nhạt. Những chiếc bao tay hoàn toàn do kim loại chế tạo thành này, từ ngón tay bao tới khuỷu tay bên ngoài tán phát ra quang mang màu lam nhạt. Dù là ban ngày, thứ quang mang nhàn nhạt này cũng mơ hồ có thể thấy được. Mà ở trên mặt mỗi người đeo mặt nạ hình chữ điền, thứ này khiến bọn họ nhìn qua quái dị và cứng nhắc. Nhãn tình trên mặt nạ cũng nhiễm quang mang màu lam nhạt, từ xa nhìn tới, tựa như khảm hai miếng bảo thạch. Chính là cái mặt nạ trông cứng nhắc này, cùng với găng tay màu lam là hai trang bị trọng yếu nhất của Vạn Sĩ tộc.

Đột nhiên Lý Độ Hồng dừng cước bộ, cả đội ngũ lập tức yên lĩnh lại. Quang mang màu lam nhạt trong ánh mắt trên mặt nạ mỗi người đại trướng.

“Phía trước 5km có người, số lượng năm trăm hai mươi mốt người.” Tộc nhân bên cạnh Lý Độ Hồng nhẹ giọng báo số lượng, cả chi đội ngũ tựa như dây đàn đột nhiên kéo căng, tùy lúc có thể bật lên đả thương người.

“Nơi này cách Đông Thương Vệ bao xa?” Lý Độ Hồng đột nhiên hỏi.

“Căn cứ bản đồ Tiên sinh cấp cho, ước chừng còn chưa tới 30km.”

Lý Độ Hồng hung quang trong mắt chợt lóe, khóe miệng nhấc lên một tia cười lạnh lẽo: “Tiên sinh hiện tại khống chế thành Đông Thương Vệ. Hừ hừ, giờ có người ẩn núp tại phụ cận đây, khẳng định là không có hảo ý.”

“Có thể sai lầm không?” Một tộc nhân bên cạnh hắn có chút do dự hỏi.

Lý Độ Hồng chậm rãi nghiêng mặt lại, mặt nạ hình vuông lam quang lấp lóe khiến người ta có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, vị tộc nhân này lập tức im tiếng.

Thu hồi ánh mắt của mình, Lý Độ Hồng tựa như dã thú xảo quyệt trong rừng, vô tình mà lạnh lùng: "Thà rằng tính sai, còn hơn bỏ sót."

Nói xong hắn nhấc tay phải lên, ở trên không nhẹ nhàng chém một cái, tất cả mọi người trong đội ngũ rùng mình. Tư thế này của Lý Độ Hồng chỉ có một ý tứ, đó chính là chuẩn bị chiến đấu, giết cho bằng sạch! Nhưng mọi người cũng tịnh không có bất ngờ gì, bọn họ tựa như một đàn dã thú hung mãnh, chỉ nóng lòng muốn thử nghiệm.

Hạ Thành ở sâu trong rừng, bọn họ có rất ít cơ hội cùng người khác giao thủ, đối thủ trước kia bất quá là dã thú hung mãnh, lần đầu tiên thấy người khác, hơn nữa từ tốc độ di chuyển của đối phương mà xem, rõ ràng thực lực không yếu. Hơn nữa, bọn họ đối với lời của tộc trưởng tin tưởng sâu sắc. Vạn Sĩ tộc vẫn luôn sinh trưởng trong rừng, tín thờ vốn là pháp tắc của rừng rậm, không phải pháp tắc của xã hội loài người. Ở trong rừng rậm, chỉ có mạnh yếu sinh tử, không có nói chuyện sai đúng. Bọn họ bắt đầu lặng lẽ hướng đám người này mò tới, không khác gì với săn thú.

@#$%^&

“Hắn thật sự sẽ tới sao?” Có người thiếu kiên nhẫn hỏi.

Ban Trạch vô thức nhíu mày, trầm giọng nói: “Yên tâm, dấu vết chúng ta lưu lại hắn nhất định sẽ nhận ra. Chỉ cần hắn nhận ra, tuyệt đối sẽ tìm chúng ta. Hắn và bọn ta có huyết hải thâm cừu.” Hắn nhìn người chung quanh, lạnh nhạt nói: “Mười tòa đại sơn kia, hiện tại đều là bộ tộc các ngươi phân chia sạch sẽ, chẳng lẽ các vị còn có thể nôn ra? Cho dù nguyện ý nôn ra, người đã chết cũng có thể sống lại sao?”

Lời này vừa nói ra, có vài người thần sắc trên mặt biến ảo, trắng xanh lẫn lộn.

“Bọn tại hạ cũng không phải trong lòng chùn bước, chỉ là lâu như vậy còn chưa thấy hắn, chúng ta có nên nghĩ biện pháp khác hay không? Hoặc là thời cơ khác?” Trong đám người có người miễn cưỡng tự giải thích. Một vài người nhao nhao phụ họa.

Ban Trạch khinh miệt nhìn những người này, những tên ngu xuẩn, chẳng lẽ đến lúc này rồi, bọn họ trong lòng còn tâm lý cầu may sao? Mà mặt khác, hắn lại vì sức chấn nhiếp của Duy A mà cảm thấy kinh ngạc. Từ lần đuổi giết trước đến nay, vài năm đã qua, không nghĩ tới chỉ có đơn độc một mình Duy A vẫn còn có thể khiến những người này sợ hãi như thế. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn khẽ run sợ, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái giá thương vong phải trả của lần truy sát trước. Con số khiến kẻ khác phải sợ hãi đó, đến bây giờ mỗi một lần nghĩ đến đều khiến hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Mạnh mẽ chấn định tâm thần, nhìn một chút đám người đang xao động, hắn có chút tức giận.

Y đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Các vị cần phải hiểu rõ. Nếu biết được các vị chưa đánh đã bỏ chạy, theo tính tình của Vương, bộ tộc của các vị khó có thể tránh..”

Lần này tất cả thanh âm liền tắt tiếng.

Bỗng nhiên Ban Trạch giật mình, kinh hỉ đề tỉnh: “Cẩn thận, hắn đã tới.”

Những người khác lúc này đều phát hiện, nhưng mà bọn họ lại phát hiện, tựa hồ chỗ có động tĩnh ngược hướng với phía thành Đông Thương Vệ. Ánh mắt mọi người tập trung trên mặt của Ban Trạch.

“Ôm cây đợi thỏ!” Ban Trạch nhẹ nhàng phát ra bốn chữ.

Dựa theo thực lực khủng bố của Duy A, nếu một khi hãm nhập vào du chiến, cho dù phía mình có nhiều người, Ban Trạch vẫn không có nửa điểm tin tưởng. Hắn quyết định áp dụng trận địa chiến, một khi Duy A lâm vào vòng vây của bọn họ, nhất định có thể từ từ quần công giết hắn!

@#$%^&

Đoàn người Lý Độ Hồng đang lặng lẽ đi tới rất nhanh phát hiện sự dị động của đối phương.

“Đám người này quả nhiên không bình thường.” Lý Độ Hồng nheo mắt lại, trong thanh âm không có một tia dao động, hai tay hắn hơi hướng hai bên huy động. Tộc nhân hai bên hắn lập tức phân ra thành hai đường vòng cung chuyển động ra hai bên.

Trong ý nghĩ của Lý Độ Hồng rất đơn giản, vây lấy bọn họ. Hắn đối với tộc nhân của mình tràn đầy tin tưởng, bọn họ liệp sát qua vô số dã thú hung mãnh, đến ngay cả những đàn thú như thủy triều, ở trước mặt đội ngũ của những tinh duệ trong tộc bọn họ này cũng cực kỳ yếu ớt.

@#$%^&

Ban Trạch rất nhanh phát hiện mình bị bao vây! Điều này làm cho sắc mặt hắn có chút khó coi, nhân số của đối phương vượt quá tưởng tượng của hắn. Hơn nữa đối phương tựa như một tên thợ săn cao minh, cùng bọn họ trước sau vẫn bảo trì cự ly cực kỳ vi diệu.

Cái cự ly này khiến bọn họ rất khó chịu, vừa cách bọn họ không xa, mà lại ở ngoài phạm vi công kích của bọn họ.

Nhưng mà Ban Trạch không hề mất tinh thần, thứ mà Duy A có thể nhờ vả, chỉ có Mộc Tự Doanh và Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn. Bọn họ chỉ có tạp tu! Đến Liên bang lâu như vậy, bọn họ đối với nhược điểm của tạp tu rõ như lòng bàn tay. Đối với tạp tu dựa vào khí lưu tạp phi hành mà nói, địa hình phức tạp như vậy không thích hợp cho bọn họ phát huy. Mà những kẻ bên cạnh hắn đây, tất cả đều là tinh nhuệ được chọn lựa tỉ mỉ kỹ càng từ các bộ lạc.

Hắn không nghĩ tới, Duy A thế mà lại nhờ người khác trợ giúp. Điều này khiến hắn cảm thấy phấn chấn, cái tên nam nhân được gọi là vô địch kia cũng có lúc cảm thấy bất lực. Ban Trạch quyết định điều chỉnh. Tạp tu mặc dù không tiện tác chiến trong rừng, nhưng hỏa lực cường đại của bọn họ vẫn khiến hắn thập phần kiêng kị. Mười ngón của hắn mở ra, hướng phía trước vẽ một cái!

Đám người xung quanh lập tức hiểu rõ, trong chốc lát, giống như núi tuyết vỡ băng, đám người vừa tụ thành một đoàn lập tức tỏa ra hơn mười tốp, hướng bên ngoài phóng tới! Bọn họ tốp năm tốp ba, ở trong rừng cây nhanh nhẹn mà linh hoạt tiến về trước. Sự sợ hãi và nặng nề lúc trước đã không cánh mà bay, bọn họ là chiến sĩ ưu tú, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu sẽ chuyên chú vô cùng. Mặc dù tốc độ của bọn họ giống nhau nhưng lại khiến người khác cảm thấy khác biệt. Có người nhẹ nhàng phiêu hốt, ở giữa các cành cây giống như loài khỉ nhảy về phía trước, linh hoạt khiến người khác thấy khó có thể tin. Có vài người sức nặng vạn quân, mỗi một cước đạp trên mặt đất, mặt đất bị dẫm lên đều sẽ đột nhiên nổ tung, bùn đất bắn lên, hắn liền tựa như đạn pháo bay về phía trước.

Ban Trạch lại cùng những người khác hoàn toàn bất đồng, hắn chắp tay mà đi, thong dong bình tĩnh. Hắn liên tục biến mất, xuất hiện ở phía trước, lại biến mất, lại xuất hiện ở phía trước.

@#$%^&

Ánh mắt màu lam trên mặt nạ hình chữ điền của Lý Độ Hồng quang mang đại thịnh, hơi cúi đầu, bao tay màu lam bằng kim loại trên tay hắn lại giống như đột nhiên từ trong ngủ say bừng tỉnh, sống động trở lại! Rất nhanh, hai tay được bao bọc trong một quầng quang mang màu lam.

Dưới mặt nạ, sát ý nguyên thủy tung hoành.
— QUẢNG CÁO —