Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 147: Chương 147




 
Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
 
Lâm Diêu khá hiểu thói hư tật xấu của Tư Đồ, trong lòng người này lúc nào cũng có một chút giả dối và xấu xa, đổi thành lúc mới quen, nếu Lâm Diêu phát hiện chuyện này, hắn sẽ nổi trận lôi đình, nhưng bây giờ thì đã quen rồi.
Đến khoảng bảy giờ tối, dựa theo sắp xếp của Tư Đồ, để tổ trưởng Mạc Bân mang trong đầu n dấu chấm hỏi, ngồi trước mặt nhìn chằm chằm mình.
Trong mắt Mạc Bân, Lâm Diêu vững như núi Thái Sơn, tay cầm ly trà, thỉnh thoảng nói chuyện với đồng nghiệp, dáng vẻ như mình nằm ngoài câu chuyện.
Mạc Bân này không giống Cát Đông Minh có sức co dãn, nhưng có một chỗ, đều là cấp trên dũng cảm thận trọng.

Chỉ là khi nghe hắn được điều tới tổ trọng án, anh em trong tổ gần như kinh hoảng chạy trốn, nhưng hắn mang theo một lòng nhiệt huyết, không mất bao lâu đã giải quyết được đám cấp dưới cứng đầu không phục mình này.

Nhưng bây giờ hắn nhận ra, đám cứng đầu này đem ra so sánh với Lâm Diêu, vẫn là anh em tốt.

Lâm Diêu, hắn không hiểu nổi trong đầu người này suy nghĩ cái gì, muốn làm gì.

Kết quả, Mạc Bân không có cách nào đối phó với Lâm Diêu được đồn đãi rộng rãi khắp cảnh cục này, nói chính xác là hắn không biết ra tay từ đâu mới tốt.

Hắn cố tình ho khan vài tiếng, ý bảo những người khác ra ngoài, sau đó hỏi, “Tiểu Lâm, cậu với Tư Đồ rốt cuộc muốn làm gì?”
“Không có gì.” Lâm Diêu cười, “Đợi lát nữa mời xem cuộc vui.”
“Xem cuộc vui gì?”
“Đợi lát nữa sẽ biết.

Trước tiên kêu cô cảnh sát nhiệt huyết vào đi.”
Cô cảnh sát nhiệt huyết? Mạc Bân suy nghĩ một chút, đoán Lâm Diêu nói cái vị làm Tư Đồ im lặng ở cửa sau.

Liền gọi người, hất đầu về phía Lâm Diêu, “Lâm cảnh quan tìm cô.”
Lâm Diêu vốn định nói mấy câu khách sáo, nhưng người ta lại lập tức cúi chào, khiến cho hắn thấy cô có chút rụt rè.

Nhếch miệng cười cười, “Xin chào, tôi là Lâm Diêu.”
“Tôi là Tưởng Hâm Vân, đã sớm nghe tới Lâm cảnh quan.

Tìm tôi có chuyện gì?”
“Vợ của Lưu Nghị đến đây đều là do cô đón tiếp?”
“Đúng vậy.” Tưởng Hâm Vân nghiêm túc nói, “Tôi vẫn luôn theo sát cô ta, cô ta là một người xinh đẹp, 27 tuổi, có chồng, chưa có con, cao 165cm, nặng…”
“Được rồi, thông tin cơ bản tôi đều đã biết.


Cám ơn cô.” Lâm Diêu vội vàng cắt ngang cô báo cáo.

Quay đầu nhìn Mạc Bân, thấy vị tổ trưởng đang vùi đầu vào công việc, hình như đánh chết cũng không ngẩng đầu lên.

Trong lòng Lâm Diêu nghĩ, Tưởng Hâm Vân này làm sao vào được tổ trọng án? Sao giống như dân quân vậy?
Trong lòng oán thầm một chút, Lâm Diêu nghiêm mặt nói, “Tôi biết cô ta đang ở trong phòng nghỉ, tôi tìm cô là muốn nói cho cô một tin tức.

Theo chúng tôi điều tra, Vương Tú và Lỗ Thần có quan hệ tình nhân lén lút, mà Lỗ Thần…”
“Cái gì? Tình nhân lén lút? Vương Tú và Lỗ Thần?”
Tưởng Hâm Vân hô to, hoàn toàn bị tin tức hắn đem tới làm kinh ngạc, Lâm Diêu cảm thấy bất lực, cười cười để cô bình tĩnh lại, nói tiếp, “Đợi lát nữa cô thử vợ Lưu Nghị xem, coi cô ta có biết chuyện này không.

Nếu như cô ta không biết, thì hỏi cô ta biết về Vương Tú bao nhiêu; nếu như cô ta biết, hỏi tại sao không nói từ đầu, chỗ này cô phải…”
“Có phải cô ta giết Lỗ Thần không?” Không đợi Lâm Diêu nói xong, Tưởng Hâm Vân đã bắt đầu suy luận.

Cô cau mày, vuốt cằm, tư thế mười phần! Lâm Diêu cũng không cắt ngang, nói, “Làm phiền cô.”
Thận trọng gật đầu, Tưởng Hâm Vân vừa nói có khả năng vợ mưu sát chồng không, vừa đi khỏi phòng làm việc.
Cửa phòng vừa đóng, Lâm Diêu nhịn không được bật cười.

Mạc Bân ở bên kia vùi đầu vào công việc cũng khổ não, nhỏ giọng nói, “Nếu như cậu không muốn cố ý để cô ta nghĩ như vậy thì ra ngoài căn dặn đi, cái cô tiểu thư này…” Khinh thường bật cười, “Có thể biến đen thành trắng.”
“Đừng lo, như vậy là tốt rồi.”
Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc bị đẩy vào, Tư Đồ đi vào trong, ngồi xuống cùng Lâm Diêu uống trà.

Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của hai vị, Mạc Bân quyết định nghe theo Cát Đông Minh — Giao tiếp với bọn họ, phải thời khắc ghi nhớ, sống phải tĩnh lặng.
Hắn dừng lại, hắn không hỏi, nhưng không có nghĩa là hắn không nổi giận.

Cứ thế ngồi uống nửa chén trà, mắt thấy thời gian bị bào mòn, chợt nghe bên ngoài có tiếng sư tử rống!
“Con đàn bà không biết xấu hổ! Dám dụ dỗ chồng tao! Đê tiện, mày không chết tử tế được đâu! Là mày hại chết chồng tao!”
“Con đàn bà đanh đá! Cô có bằng chứng gì nói tôi và Lỗ Thần là quan hệ đó? Cô là cái thá gì dám nói với tôi như vậy?”
“Cảnh sát nói cho tao biết! Là mày với anh ta, mày với anh ta, đồ hồ ly tinh!”
Tư Đồ ngồi trong phòng làm việc nhếch mép cười, “Đánh nhau rồi.”
“Ừ.” Lâm Diêu cũng uống xong ngụm trà, “Nghe tiếng động thì đầu tiên là tát vào miệng, sau đó là kéo tóc.”
Ngoài cửa vang lên tiếng hét, “A —!”
“Ra tay rất hiểm ác, tám trên mười là cào lên cánh tay.” Tư Đồ cười nói.
Mạc Bân trừng mắt nhìn hai người ngồi tường thuật, vội vàng chạy ra ngoài.

Lâm Diêu miễn cưỡng tựa vào người Tư Đồ, hỏi, “Không ra à?”

“Bây giờ chưa, để Mạc Bân kéo hai người ra đã.”
Quả nhiên giọng của Mạc Bân lớn như tiếng chuông báo động, tiếng đánh nhau dừng lại, nhưng tiếng chửi rủa vẫn không dứt.

Lâm Diêu đứng dậy đi tới trước cửa nhìn ra phòng họp, không bất ngờ nhìn thấy một đám người đang ngăn ở cửa.

Chị Diễm Bình ở phía ngoài đẩy mấy đồng nghiệp đang vây xem, sức rất lớn, cửa phòng bị đẩy vào, tiếng mắng chửi càng rõ hơn.
Má của vợ Lỗ Thần đỏ lên, tóc tai Vương Tú bù xù.

Mạc Bân và Tưởng Hâm Vân kéo hai người ra, chỉ như vậy cũng không cản được hai cái miệng chửi nhau.

Vợ của Lỗ Thần đang đau thương chịu tang chồng, lại đột nhiên nghe chồng mình ngoại tình, trạng thái tinh thần nhất định là rất hỗn loạn.

Cô tiện tay cầm ly trà ra sức ném vào người Vương Tú, chỉ vào cô nói, “Mày chính là một chiếc taxi, đàn ông nào cũng có thể leo lên! Con đào hát vô liêm sỉ, đ ĩ đi3m, ra đường sẽ bị xe đâm chết!”
“Con mẹ điên! Là Lỗ Thần theo đuổi tôi, cúi đầu khom lưng như nô tài, nửa con mắt tôi còn không thèm nhìn! Tôi nói cho cô biết, tôi và chồng cũ tình cảm rất tốt, chúng tôi sắp tái hôn rồi!”
Lâm Diêu xem cuộc chiến, mắt sáng lên, “Tư Đồ, trò hay sắp bắt đầu rồi.”
Ngay lúc Tư Đồ đứng lên, trong nhóm quần chúng vây xem có một người vọt vào, cầm gạt tàn thuốc trên bàn hung hăng đập xuống đất! Tiếng động này trấn được hai người đang chửi nhau, Mạc Bân ngăn Vương Tú đột nhiên thấy một cô gái chạy vào, chỉ Vương Tú nói, “Tôi sẽ không nghe người ta đồn giữa cô với A Nghị có chuyện gì, nhưng cô dám vu khống anh ấy trộm đồ của cô, tôi sẽ không bỏ qua đâu! Cô nhớ cho kỹ, chúng ta gặp nhau trên tòa!”
“Bị điên hết rồi à?!” Vương Tú gào thét, “Tôi nói hắn trộm đồ của tôi lúc nào?!”
“Sợi dây chuyền!”
“Nói láo!” Vương Tú cũng không giữ hình ảnh nữa, giậm chân, “Sợi dây chuyền không phải do hắn trộm!”
“Cô có gan vu khống anh ấy, lại không có gan cùng tôi lên tòa à? Vương Tú, cô nhớ cho kỹ, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt!” Nói xong, cô gái trừng mắt, xoay người bỏ đi.
Lâm Diêu nhỏ giọng cười trộm, xoay đầu hỏi người đàn ông nhà mình, “Anh nói với cô ta chuyện sợi dây chuyền? Tôi còn tưởng anh sẽ kể chuyện tái hôn chứ.”
Chàng thám tử thiếu đạo đức nói, “Nói chuyện không có bằng chứng rất khó làm người ta tin tưởng, sợi dây chuyền Vương Tú có báo cảnh sát, bằng chứng rõ ràng rất dễ thuyết phục.”
Lâm Diêu cười nói, “Cô cảnh sát nhiệt huyết kia cũng rất phối hợp, đoán chừng sau khi nghe tôi hướng dẫn, cô ta sẽ chẳng có thái độ gì tốt với vợ Lỗ Thần.

Hai cô này cũng đủ làm Vương Tú điên lên.”
Hai cô gái kia theo lý thuyết đều là con gái biết kiềm chế.

Nhưng khi rơi vào nỗi đau mất người yêu, mà còn biết ai vu hãm người mình yêu nhất, cho dù là ai cũng sẽ bộc phát.

Huống chi đầu sỏ gây nên còn là người thứ ba làm bẩn mối tình của họ.
Tư Đồ nắm được tâm lý của hai cô, dẫn phát cuộc chiến hoang đường này.

Thiếu đạo đức? Đúng là rất thiếu đạo đức, chí ít là Lâm Diêu thấy chiêu này của Tư Đồ rất thất đức.


Nhưng Tư Đồ có đầy đủ lý do, động cơ rõ ràng.

Huống chi hắn thấy Vương Tú cũng chẳng tốt lành gì, đơn giản để Tư Đồ thiếu đạo đức lần này.
Lúc này, Mạc Bân kéo vợ của Lỗ Thần ra khỏi phòng họp, trong phòng chỉ còn Tưởng Hâm Vân và Vương Tú thua trận.

Cô đau đớn xoa bụng, kêu khóc muốn kiện con đàn bà điên kia.

Thời cơ đã đến, Tư Đồ bưng chậu nước tới, Lâm Diêu đứng ở cửa ngoắc tay, bảo Tưởng Hâm Vân ra ngoài.
Vương Tú vừa kinh ngạc vừa lúng túng nhìn Tư Đồ, cúi đầu hốt hoảng.

Rất nhanh một chiếc khăn lông được nhúng nước nóng đưa tới trên tay, nước mắt của cô rơi xuống.
“Lau đi.” Tư Đồ nói, “Tôi là thám tử của cô, để điều tra chân tướng cô phải thành thật với tôi.

Nhưng mà hình như tín nhiệm giữa chúng ta vẫn chưa rõ ràng, nói ví dụ chuyện sợi dây chuyền, tại sao cô nói cô chưa hề làm mất nó?”
Vương Tú kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tư Đồ, “Tôi nói mình không làm mất sao?”
“Có nói, mười mấy người bên ngoài đều nghe thấy.

Muốn tìm bọn họ xác minh không?”
“Không, không, không.”
Lúc Vương Tú hốt hoảng, Lâm Diêu và Mạc Bân trốn trong phòng nghe trộm.

Mạc Bân nghi ngờ hỏi, “Sao tôi không nhớ Vương Tú có nói là không làm mất?”
“Lúc anh đánh mắng người khác thì có nhớ mình từng nói cái gì không?”
“Không nhớ.”
Lâm Diêu cười cười, “Cô ta cũng thế.”
Quá thất đức! Mạc Bân nói trong lòng.
Tư Đồ không vội vàng hỏi Vương Tú nhiều vấn đề, chờ cô khóc xong, cũng lau mặt xong mới lên tiếng hỏi, “Hôm qua tôi nhận được điện thoại của tổ trọng án nói chuyện của cô với Lỗ Thần, liền chạy tới nhà cô tìm.

Sau đó nghe nói cô bị đưa tới đây.

Chuyện của hai người liên quan tới vụ án, nếu như cô nói với tôi sớm hơn, tôi cũng sẽ không để cô tới đây một mình.”
Nghe vậy, nước mắt Vương Tú rơi xuống, nghẹn ngào nói, “Tôi, tôi không muốn…”
“Không muốn cái gì?”
“Có một số việc, tôi không muốn nói cho người khác biết.”
Vẻ mặt chuyên tâm khiến Tư Đồ trông có chút đáng sợ, hắn biết Vương Tú sợ hãi né tránh ánh mắt của mình, cô gái này rất giống một con thú nhỏ bị cô lập giả vờ đáng thương.

Thương hại hay thông cảm, Tư Đồ cũng chẳng dư mà cho cô.

Bởi vì hắn không muốn sau khi lợi dụng hai cô gái đáng thương kia rồi chẳng lấy được gì, càng không muốn mưu kế của mình mất đi hiệu lực, như vậy thì cửa ải vợ mình càng không thể bước qua.

Hắn cố ý thở dài ra tiếng, “Đáng tiếc, cô phải nói.


Cho dù không nói với tôi, thì cũng phải nói với cảnh sát.” Dứt lời, hắn thở dài lần hai, “Tình huống của cô không xong đâu, tìm luật sư là vừa.

Quan hệ thuê mướn giữa chúng ta chấm dứt tại đây.”
“Chờ chút!” Vương Tú bắt lấy Tư Đồ, tội nghiệp nhìn hắn, “Tôi, tôi không muốn bị hiểu lầm.

Tôi nói cho cậu biết, tôi xin cậu, Tư Đồ tiên sinh, cậu nhất định phải nghĩ cách giúp tôi, không thể để bọn họ kiện tôi được.

Chúng, chúng tôi sợ nhất là loại chuyện này.”
Trong lòng Tư Đồ vui vẻ, nhưng bên ngoài thì lạnh lùng, “Chẳng phải càng nhiều scandal thì càng tốt sao?”
“Không phải! Cậu không hiểu, chuyện này rất, ý tôi là, tôi không muốn dùng scandal đánh bóng tên tuổi.

Tôi vẫn luôn không muốn.”
“Vậy thì nói sự thật cho tôi biết.”
Tư Đồ ngồi xuống bên cạnh Vương Tú, thấy vẻ mặt của cô vừa hoảng loạn vừa căng thẳng, đoán chừng cô rất sợ bị kiện ra tòa.

Vậy cũng tốt, bớt nói nhiều lời.
“Đầu tiên tôi xin lỗi cậu.” Vương Tú nghẹn ngào nói, “Vào bữa tiệc tối đó, sợi dây chuyền không có bị mất, mà là bị tôi giấu đi.

Nhưng báo cảnh sát là thật.

Trên thực tế, tôi và Lỗ Thần là quan hệ tình nhân, bởi vì anh ta có vợ, chúng tôi không dám công khai.

Ban đầu, ý tôi là, lúc tình cảm chúng tôi đang tốt đẹp, anh ta nói sẽ ly hôn, vì chuyện này tôi cố tình mua một phần bảo hiểm, người hưởng lợi là anh ta.

Nhưng mà qua một năm, tôi thấy anh ta chẳng có ý định ly hôn trong đầu, tôi nói nếu trong vòng ba tháng, không ly hôn thì chúng tôi chia tay.

Sau lần đó, tôi để ý anh ta luôn hỏi tới chuyện sợi dây chuyền, tôi biết, anh ta định trộm sợi dây rồi nói chia tay tôi.

Tôi rất lo, cho nên, cho nên cố tình ra ngoài uống rượu, nói sợi dây chuyền đã bị mất, để anh ta bỏ đi suy nghĩ ăn cắp.

Thật ra, nó vẫn luôn kẹp ở ngăn trong của túi xách.”
Lần giải thích này vẫn như cũ trăm ngàn chỗ hở, nhưng Tư Đồ không vạch trần, mà là hỏi, “Cô và Lỗ Thần quen nhau bao lâu?”
“Hơn hai năm.”
“Nói chính xác là, cô vừa ly hôn Lưu Nghị đã đi quen Lỗ Thần?”
Vương Tú cắn môi, chậm rãi gật đầu.
“Tại sao lại nói có khả năng tái hôn với Lưu Nghị? Cái này là giả đúng không?”
Đầu cô cúi thấp hơn, Vương Tú gần như không có cách nào nhìn mặt Tư Đồ.
Hết chương 14.
 
------oOo------