Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 159: Chương 159




 
Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
 
Đây là lần thứ ba hắn tới thăm dò hiện trường, xách cây thang cồng kềnh lên sân khấu, cởi áo khoác ra linh hoạt trèo lên.

Chỉ là không ai giúp hắn giữ chân, Lâm Diêu không thể làm gì khác hơn là cẩn thận leo lên thanh sắt đan chéo, kiểm tra vị trí sắt phối trọng rơi xuống.
Xem ra, sắt phối trọng vốn được buộc chặt bên dưới tấm sắt, sau đó lợi dụng thanh sắt cố định treo đạo cụ lên, khi đạo cụ đưa lên thả xuống sẽ được sắt phối trọng giúp cân bằng.

Nhớ lại sắt phối trọng có vài dấu trầy, mà sợi dây chuyền được bỏ vào cái túi nhỏ dùng thanh sắt y như vậy cột lên bên dưới tấm sắt.

Chẳng lẽ Lưu Nghị khi đem giấu sợi dây chuyền, đã dùng thanh sắt phía trước sắt phối trọng cột lên, nên mới tạo tình huống bị sắt phối trọng đập chết mình?
Không đúng…
Nhưng nếu lý luận hoang đường này thành lập, vậy thì đằng sau hành vi tự sát của Lưu Nghị có lực thúc đẩy của một người khác.

Vương Tú từng nói sợi dây chuyền này vẫn luôn giấu trong xe, phân tích theo mặt thời gian, vào ngày vụ án xảy ra Vương Tú lái xe một mình tới nhà hát vào lúc 14:00, Lưu Nghị ngồi xe đoàn từ khách sạn tới nhà hát là 14:30, hai bên cách nhau ba mươi phút.
Nhưng xe của Vương Tú đậu trong bãi đậu xe trả phí, còn Lưu Nghị ngồi xe đoàn, đậu ở bãi đất trống phía sau nhà hát.

Hai nơi đi bộ cũng cần năm phút, cộng thêm đường đi phức tạp, vòng tới vòng lui rất dễ bị lạc.
Giả thiết, Lưu Nghị xuống xe lúc 14:30, tách khỏi mọi người tới bãi đậu xe tìm xe của Vương Tú lấy đi sợi dây chuyền, vậy thì hắn cần tìm một chỗ bí mật để giấu tang vật.

Nhưng trong khoảng thời gian này không thể nào không có ai phát hiện ra hắn, mà camera trong nhà hát cũng không quay trúng hắn, nói cách khác giả thiết không thành lập.
Vậy thì sợi dây chuyền có phải do Lưu Nghị trộm hay không, chỉ cần điều tra camera ở bãi đậu xe và xe của Vương Tú là biết.
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu chú ý tới vị trí sắt phối trọng rơi xuống.

Hắn nhìn thế nào cũng không phát hiện manh mối gì mới.

Thanh sắt cột sắt phối trọng, thanh sắt bị cắt ngang, tấm sắt bị mất một lá sắt, Lâm Diêu nhận định lại trong ba điểm này, khoảng mười phút sau hắn mỉm cười leo xuống cầu thang.
Hai chân đứng vững trên sàn nhà, hắn bước nhanh tới chỗ gây nhiễu, cũng chính là cái bàn đạo cụ bị Lưu Nghị đập bể khi sắt phối trọng rơi xuống.


Căn cứ theo lời của nhân viên đoàn kịch, giấy huỳnh quang dùng để xác định vị trí đạo cụ không thể bị dán sai, nhưng theo kết quả nhiều lần thực nghiệm cho thấy, giấy huỳnh quang này dán lệch ra chừng 10cm.

10cm, so với một vụ án mưu sát có thể nói là vô cùng quan trọng.
Lâm Diêu đã từng hỏi nhân viên dán giấy huỳnh quang, đối phương dùng hai mươi năm kinh nghiệm đảm bảo không hề dán sai, hơn nữa tuyệt đối không có chuyện đổi vị trí lần hai.

Sau đó nói với Lâm Diêu, những người khác cũng sẽ không đụng vào giấy huỳnh quang trên sân khấu.

Đây là thường thức của đại đa số mọi người.

Bởi vì nếu vật này xảy ra vấn đề, chắc chắn sẽ gây cười.

Nói ví dụ như có một lần, người mới dán sai vị trí giấy huỳnh quang, nhân viên đạo cụ đặt sai vị trí, khi đèn mở sáng, diễn viên đặt mông ngồi thì té xuống sàn, dẫn tới khán giả cười vang.
Lúc nghe chuyện này Lâm Diêu còn mỉm cười, nhưng hắn rất rõ, nhân viên trên sân khấu rất coi trọng những chi tiết nhỏ này.

Cho nên nhất định đã có người âm mưu dán lại vị trí của giấy huỳnh quang.
Là ai? Có khả năng nhất là nhân viên của tổ múa, nhưng thông qua điều tra cũng không có ai liên quan tới vụ án, cũng chẳng có ai tiếp xúc quá thân mật với người liên quan tới vụ án.

Xem ra, vẫn cần phải xem lại băng ghi hình vở kịch.
Tạm thời đặt chuyện trên sân khấu qua một bên, Lâm Diêu đi vào phòng nghỉ của Vương Tú khi đó bị khóa trái.

Tất cả đều được giữ nguyên như lúc vụ án xảy ra, nhìn thanh gỗ, thùng nước, cánh cửa bị đạp hỏng cùng với vết cháy đen trên tường, hắn không giống như ngày trước, thí nghiệm quá trình sự việc xảy ra.

Dựa vào bồn rửa mặt nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh Vương Tú đi vào toilet cho tới phút cuối cùng.
Bất tri bất giác, quá trình gặp nạn của Vương Tú lại trùng hợp với quá trình tử vong của Lưu Nghị, hắn khẽ nhíu mày bị hình ảnh hỗn loạn trong đầu khiến cho tâm trạng bực dọc.

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị đẩy vào, có chút bất ngờ nhìn người tới, oán trách nói, “Anh đang nhớ Tư Đồ hay sao vậy, gọi lớn tiếng như vậy cũng chẳng nghe.”
Lâm Diêu thật sự kinh ngạc, “Lượng tử? Chẳng phải cậu đi điều tra Miêu Kỳ Kỳ sao? Sao lại về rồi?”
Người tới chính là Hoắc Lượng, trông hắn như vừa xuống máy bay, lưng đeo balo, mỉm cười nói, “Vừa mới về, xuống máy bay thì nói chuyện với Tư Đồ mới biết hắn đi rồi.

Tôi cũng chỉ có thể tới tìm anh.”

“Sao cậu biết tôi ở đây?”
“Hai người các anh có đôi chim liền cánh không phải à? Tư Đồ nói địa điểm cho tôi nghe.” Hoắc Lượng đi vào toilet quan sát, “Rối dữ vậy.”
Lâm Diêu đẩy Hoắc Lượng ra ngoài, hỏi, “Sao cậu về nhanh vậy?”
“Tra được chút manh mối nên vội vàng về xác nhận.” Hoắc Lượng mở balo, lấy ra một tấm hình, “Tôi tốn năm trăm tệ mua lại từ một thằng nhóc bạn cũ kiêm hàng xóm của Miêu Kỳ Kỳ.”
Cái gì mà lộn xộn vậy? Lâm Diêu bật cười, nhận lấy tấm ảnh xem kỹ.

Trong ảnh chụp có một già một trẻ, đều là nữ, ngồi trong một quán nước.

Người phụ nữ trông chừng 50 tuổi chắc chắn là Đồng phu nhân, một tay gắp đá bỏ vào ly, một tay cầm muỗng, ngồi bên cạnh là một cô bé.

Tuy không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng vẫn có thể xác định là Miêu Kỳ Kỳ.
“Tấm ảnh này là do bạn học cũ của Miêu Kỳ Kỳ tình cờ chụp được, thằng nhóc này dậy thì sớm, học tiểu học đã thích thầm Miêu Kỳ Kỳ, bình thường hay chụp hình cô bé.

Lúc Miêu Kỳ Kỳ vào sở quản giáo, thằng nhóc cũng biết quay đầu, tiêu hủy số lượng lớn ảnh chụp, còn lại vài tấm thì nhét trong sách.

Đây là do tôi với cậu ta lục hai ngày mới tìm ra.

Theo tôi đánh giá, tấm hình này chụp Miêu Kỳ Kỳ lúc 14 tuổi, mùa hè năm đó tiếp xúc với Đồng phu nhân, năm 15 tuổi mang tội giết người bị đưa vào sở quản giáo.

Cho nên tôi nghĩ, chuyện cô bé phạm tội có liên quan tới Đồng phu nhân.”
Thằng nhóc này càng ngày càng giỏi, mới đi có mấy ngày đã đem về được manh mối quan trọng.

Đột nhiên Lâm Diêu cũng muốn nhận đồ đệ, đi PK với Hoắc Lượng.

Sau đó hắn cười hỏi, “Vậy cậu về đây định xác nhận cái gì?”
“Tôi nghi ngờ, Miêu Kỳ Kỳ tiếp xúc với chúng ta không hề đơn giản.

Năm đó Đồng phu nhân từ bỏ mẹ của cô bé, tại sao mấy chục năm sau lại đi tiếp xúc với cháu mình? Tôi nghĩ ở mặt này còn có vấn đề khác, cho nên tôi muốn điều tra phạm vi hoạt động của Đồng phu nhân ở đây trong mấy năm nay cùng với vài vấn đề khác, nói không chừng có thể tìm ra mục đích thật sự của Miêu Kỳ Kỳ và địa điểm ẩn thân.”

Hầy! Đúng là ghen tị mà, sao Tư Đồ có thể kiếm được một đồ đệ giỏi như vậy chứ?
Lâm Diêu ở trong lòng quyết định cũng phải kiếm một thằng đồ đệ, hắn nhìn đồng hồ hỏi, “Ăn cơm chưa?”
“Có ăn một chút trên máy bay, không có no.” Hoắc Lượng cười nói, “Mời tôi ăn bít tết đi.”
“Đi, tới Moulin Rouge.”
“Trời, chỗ đó bán đồ Tây nổi tiếng đắt đỏ, anh không sợ bị kiểm tra tài chính chứ?”
“Lấy tiền của sư phụ cậu trả.”
Hoắc Lượng rất tán thành đề nghị của Lâm Diêu, hai người rời khỏi phòng nghỉ đi ra sân khấu.

Hai bữa nay Hoắc Lượng chỉ ăn mì gói, giờ nghĩ tới thịt bò bít tết bụng liền kêu lên.

Xoay đầu nhìn vẻ mặt Lâm Diêu thoải mái, thầm nghĩ: Xem ra đã vượt qua con sóng rồi.

Thuận miệng hỏi, “Mà nè, anh ở trỏng làm cái gì vậy? Tôi kêu muốn khản cổ mà anh cũng không nghe.”
“Suy nghĩ vụ án, vụ án này kéo quá dài, tôi phải sớm phá án.”
“Chẳng phải Tư Đồ nói không nên gấp gáp sao?”
“Hắn nói không thể gấp gáp, nhưng không phải không cần gấp.

Cảnh sát không giống thám tử, đằng sau tôi còn tổ chuyên án, sao có thể như hắn muốn làm gì thì làm.”
“Cũng đúng.” Hoắc Lượng lè lưỡi, “Cho nên, tôi làm thám tử vẫn có lời hơn, làm cảnh sát trói buộc quá.

Sao, phát hiện manh mối gì mới?”
Lâm Diêu cười hài lòng, “Đương nhiên, nhờ phúc của cậu.”
Nhờ phúc của cậu, trong câu này có ẩn ý, Hoắc Lượng vốn định truy hỏi, nhưng phát hiện nụ cười của Lâm Diêu có ý ngầm, cảm giác mình không nên hỏi nhiều.
Trong nhà hàng, Hoắc Lượng há miệng ăn từng miếng lớn, Lâm Diêu nghĩ sức ăn của tên nhóc này cũng cỡ Tư Đồ.

Nếu như Hoắc Lượng có thể học toàn bộ bản lĩnh của Tư Đồ, sau này sẽ là một nhân vật làm mưa làm gió.

Chỉ tiếc cho mối tình giữa Hoắc Lượng và Tập Đông Bình, không biết là do Tập Đông Bình bỏ lỡ mối tốt hay là Hoắc Lượng không nắm bắt cơ hội nữa.
Suy nghĩ một chút, Lâm Diêu đặt thìa xuống, hỏi, “Lượng tử, chuyện của Đông Bình, cậu không định làm gì nữa à?”
Hoắc Lượng lắc đầu, không biểu hiện ra cái gì khác thường, chỉ nói, “Tôi tôn trọng cậu ấy, muốn chia tay thì chia tay thôi.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Hoắc Lượng ngẩng đầu, “Tôi thương cậu ấy, nhưng chỉ yêu thôi thì có làm được gì đâu? Ý của cậu ấy là để nhà họ Tập giúp tôi học nghiên cứu sinh cho xong, sau đó cả hai cùng ra nước ngoài du học.

Tôi không nói tới ba của cậu ấy có chấp nhận chúng tôi hay không, chỉ là tôi không thể nào chấp nhận cách này được.


Với lại kẻ giết ba mẹ tôi chỉ là một con cờ, hiệp hội mới là kẻ đầu sỏ, tôi sống với tôn chỉ ‘Mày tát tao một cái, tao sẽ đánh mày liệt nửa người’.”
Lâm Diêu dở khóc dở cười lắc đầu, lại hỏi, “Chỉ vì cái này thôi? Sau khi hiệp hội bị chúng ta tiêu diệt thì sao?”
“Tiếp tục đi theo Tư Đồ học hỏi.” Lau miệng một cái, Hoắc Lượng cười hì hì, “Nói thật, cuộc sống này còn nghiện hơn m@ túy nữa.”
Được, thằng nhóc này trời sinh đã hiếu chiến.

Lâm Diêu liếc nhìn hắn, thuận miệng nói, “Nói vậy, cậu định buông tha cho Đông Bình?”
Nghe vậy Hoắc Lượng cúi đầu nhìn dĩa thịt bò, buồn buồn nói, “Có thể đừng nhắc tới cậu ấy được không?”
Haiz… Thằng bé này, trong lòng vẫn đau khổ lắm.
Ăn cơm xong, Lâm Diêu đưa Hoắc Lượng về tổ chuyên án, nhờ Cát Đông Minh sắp xếp hai người giúp Hoắc Lượng điều tra chuyện của Đồng phu nhân.

Mà Lâm Diêu thì vào phòng Dương Lỗi lấy đ ĩa DVD đi về, Cát Đông Minh ở phía sau rống lên, “Đi đâu vậy?!”
“Về nhà coi.” Lâm Diêu xem như là chuyện đương nhiên.
“Bộ không thể coi trong phòng làm việc được hả?”
Dương Lỗi đứng bên cạnh Cát Đông Minh gật đầu, thật ra hắn cũng muốn xem cùng Lâm Diêu.

Lâm Diêu đã bước một chân ra ngoài cửa, chớp mắt nói, “Ở nhà thoải mái hơn.”
Tức á! Cát Đông Minh bước vội tới, chỉ tay, “Phòng làm việc của cậu không thoải mái?! Ghế massage, sô pha cao cấp, màn hình 27 inch, cậu còn ngại không thoải mái?!”
Dương Lỗi tiếp tục gật đầu.
“Tổ trưởng.” Lâm Diêu hỏi, “Anh bận không?”
Người nào đó sờ cằm, “Tổ chuyên án bận chứ, không có ai giúp hết.”
Phụt! Lâm Diêu nhịn không được bật cười, nói, “Tổ trưởng, nếu anh định kêu tôi thay ca cho Đàm Ninh thì bỏ đi, tôi còn việc khác.

À, anh tới rạp hát xin tất cả băng ghi hình của camera giám sát, đem về xem thử, có phát hiện gì thì liên lạc với tôi, gặp lại sau.”
Lâm Diêu bỏ đi rất tiêu sái.

Dương Lỗi thông cảm vỗ vai Cát Đông Minh, im lặng an ủi trái tim tổn thương của hắn.

Tổ trưởng Cát không nói gì, mắt liếc sang Dương Lỗi, đối phương cảnh giác, ho khan, “Tôi cũng bận lắm.”
Má! Chẳng lẽ không ai có thể thay thế Đàm Ninh là thật à?
Hết chương 26.
 
------oOo------