Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 181: Chương 181




 
Trận chiến cuối cùng
 
16:30
Chiếc Santana màu trắng băng qua thành phố đâm thẳng ra ngoại ô phía bắc.
16:30
Tư Đồ mở GPS trong chiếc xe mà bác sĩ đã chuẩn bị, đi về phía nam.
18:10 — Thành nam.
Tư Đồ dừng xe trước một viện dưỡng lão bỏ hoang ở thành nam.

Hai người xuống xe, đẩy cửa sắt đi vào.

Sân nhà hoang vu vắng vẻ, ánh nắng chiều cùng gió hiu hiu thổi qua tòa nhà, nhìn lại trông rất giống một căn nhà ma.

Tư Đồ cười cười, nắm tay Lâm Diêu đi vào trong.
Vào lầu một, đứng trong hành lang lắng tai nghe, trên lầu hai có âm thanh vang lên nhưng khá nhỏ, Lâm Diêu nắm chặt tay Tư Đồ, hai người men theo cầu thang đi lên lầu.
Tới bậc thang cuối cùng, có thể thấy một phòng khách mô hình nhỏ vô cùng lộn xộn.

Bàn ghế đều ngã, ghế sô pha bị mốc, một nửa ngoài sáng một nửa trong tối, phòng khách không tính là rộng rãi, bên trong không có một chút hơi người.

Tư Đồ thả tay Lâm Diêu, theo thói quen đốt điếu thuốc, hít một hơi nhả khói ra, khói không đổi màu, chứng minh trong này không có chất khả nghi, hắn híp mắt hút vào một hơi, “Đi ra đi.”
18:15 — Thành bắc.
“Ra đi, cậu, cậu ở đâu?” Người này bước vào trong biệt thự số ba, rón rén bước đi, trong nhà không có một chút tiếng động, chỉ có tiếng tim đập là cực kỳ rõ ràng.

Sau khi gọi mấy tiếng, một căn phòng trong nhà sáng đèn lên, chiếu thẳng vào mắt người này.

Người này theo bản năng che mắt lại, trong mơ hồ thấy cách đó không xa có hai chiếc ghế, trên ghế có hai người ngồi gục đầu xuống.

Một trong đó hình như là nữ, tóc dài có thể chứng minh điều đó.

Người này không dám lỗ m ãng, lui về sau hai bước tránh ánh sáng mạnh, lúc này có một người thân hình cao lớn đi ra sau hai chiếc ghế, chỉ để lộ nửa người dưới.
“Mang đồ tới chưa?” Người kia hỏi.
Cùng lúc đó — Thành nam.
“Cầm danh sách tới chưa?” Bác sĩ ngồi ở cửa sổ, nắng chiều phủ xuống sau lưng hắn, nhìn không rõ sắc mặt hắn thế nào.


Dưới chân hắn là Miêu Kỳ Kỳ đang nằm bất động, tay chân đều bị trói lại.
Tư Đồ lấy tờ danh sách trong túi quần ra, giơ cánh tay đưa về phía bác sĩ.

Phía trên trần nhà bác sĩ có lắp camera, ống kinh xoay xoay mấy cái, trong tai nghe truyền tới tin tức, đó chắc chắn là bản danh sách hắn cần.

Bác sĩ hài lòng cười cười, dùng chân đá nhẹ Miêu Kỳ Kỳ, để Tư Đồ có thể thấy rõ mặt cô bé.
Lâm Diêu có thể thấy lồ ng ngực Miêu Kỳ Kỳ còn phập phồng, chắc chắn là còn sống.

Vì thế nói, “Bắt đầu đổi đi.”
“Lâm Diêu, trông cậu còn xinh hơn ngày xưa đấy.” Bác sĩ cười, vươn tay chống quai hàm, “Nếu tôi thích đàn ông, nhất định sẽ sống chết tranh cậu với Tư Đồ.”
Tư Đồ kéo Lâm Diêu vào lòng, cánh tay khoác lên vai đối phương, vẻ mặt không nhịn được nói, “Chúng ta bớt nói nhảm đi.

Anh cài thiết bị chặn sóng ở đây cũng không dễ dàng, chúng ta nên làm gì thì làm nhanh đi.”
“Được.

Nhưng mà trước khi đổi, tôi còn phải cám ơn cậu, đã giải quyết đống phế vật không chịu khuất phục kia, đỡ cho tôi phải tự ra tay.”
“Không dám.” Tư Đồ cười nói, “Nhân tiện phải diệt trừ thì diệt cho sạch, để anh vào tù dưỡng già.”
Nghe vậy, bác sĩ hơi sửng sốt, sau đó haha cười lớn, “Tôi nói này Tư Đồ, nếu tôi bị bắt thật thì chắc chắn sẽ bị tử hình, còn chỗ nào để dưỡng già nữa?”
“Tôi sẽ hết sức tranh thủ cho anh, người như anh chết rất tiếc, làm nhục hợp với anh hơn.”
Lâm Diêu không có tâm trạng đâu nghe bọn họ cãi vã, không nặng không nhẹ đánh Tư Đồ một cái, bước một bước về phía bác sĩ, “Bác sĩ, Miêu Kỳ Kỳ với anh có quan hệ gì?”
“Chẳng có quan hệ gì.” Bác sĩ nhún vai, “Năm đó Đồng phu nhân vứt bỏ con gái là bất đắc dĩ, đưa cho người khác nuôi bị mắc tội.

Phu nhân trời sinh là người đi phạm tội, cháu ngoại của bà ta thừa kế cái tính này.

Bà ta chỉ là mở chìa khóa trong lòng Miêu Kỳ Kỳ, để nó tự tay giết cậu đã ngược đãi mẹ nó thôi.

Với bà ta và tôi, con nhóc này chỉ là một món đồ chơi.”
Một chút động tĩnh bất thường ở dưới đất thu hút sự chú ý của Lâm Diêu, hắn tỉnh bơ, nói tiếp, “Triệu Thụy có phải do anh giết không?”
“Cậu nói xem?”
“Trương Bác Bảo có phải anh giết không?”
“Cậu nói xem?”
“Tưởng Hân Bình và lão Mã đang ở đâu?”
“Chờ chúng ta đổi xong tôi sẽ nói với cậu, dĩ nhiên, đó là chuyện sau khi tôi đã đi.

Bây giờ, Tư Đồ, phiền cậu và Lâm Diêu cùng tới, đặt tờ danh sách lên ghế xếp màu đen.”

Hai người nhìn nhau, Tư Đồ đi tới bên cạnh Lâm Diêu, bọn họ từng bước tới gần chiếc ghế, Tư Đồ nhẹ nhàng đặt tờ danh sách lên.

Lâm Diêu vẫn nhìn chằm chằm bác sĩ, “Giao người ra.”
“Dĩ nhiên.”
Bác sĩ còn chưa nói xong, Tư Đồ đã hô lên, “Tiểu Diêu, tránh ra!”
Không đợi Lâm Diêu phản ứng kịp, mặt đất dưới chân bỗng rung lên, tấm ván nứt ra, hai người mất thăng bằng cùng rơi xuống, bên dưới là một chiếc lưới lớn.

Cùng lúc đó, Lâm Diêu vội cắt sợi chỉ rất khó nhìn quấn bên cổ tay.

Sợi chỉ kéo từ trong lưới tới đáy xe ngoài sân.

Trái bóng xanh không còn ai giữ, từ từ bay lên trời.
Trên sân thượng của tòa nhà cao nhất trong thành phố, Đường Sóc cầm đầu hai mươi mấy người, đang dùng ống nhòm nhìn lên bầu trời, tìm kiếm vật lơ lửng màu xanh.

Nhưng thời gian trôi qua, nó vẫn mãi chưa xuất hiện, khiến Đường Sóc lòng như lửa đốt.
18:30 — Thành bắc.
“Tại sao không ra gặp mặt?” Người này vẫn còn không ngừng hỏi.
“Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt làm tôi chán ghét.

Nói thật đi, Triệu Thụy và Trương Bác Bảo là do ông giết đúng không?”
“Cậu đừng nghĩ bậy! Sao có thể là tôi?!”
“Tại sao không?” Người núp trong bóng tối cười lạnh, nói, “Vào hôm xảy ra vụ án, Triệu Thụy gạt tất cả mọi người ra gặp ông, trên đường Hoa Vân thì gặp Trương Bác Bảo do ông thuê, sau khi ông trinh sát hoàn cảnh rồi, nói với Trương Bác Bảo làm sao dụ Triệu Thụy xuất hiện ở khu vực camera, làm sao dựa vào camera để nói dối giá họa cho người khác.

Cho tới nay tôi vẫn nghĩ là Trương Bác Bảo cấu kết với Tưởng Hân Bình, nhưng sau đó tôi phát hiện, năm đó tham gia vào vụ án và nhận hối lộ, không chỉ có một mình Triệu Thụy!
Triệu Thụy đã từng tới cục thành phố hỏi về hồ sơ gốc, đó là hai mươi ngày trước, làm phiền ông nhớ lại, hai mươi ngày trước cũng là lúc tôi vừa đến đây.

Khi đó tôi còn chưa để mắt tới Triệu Thụy, tại sao ông ta lại chủ động tới cục thành phố hỏi về hồ sơ gốc? Cẩn thận suy nghĩ lại là biết, là ông gặp tôi xong thấy sợ, chủ động tìm Triệu Thụy năm đó cùng nhận hối lộ với ông! Đây là một trong những lý do tôi nghi ngờ ông.
Thứ hai, khi hồ sơ gốc bị mất, khoan bàn tới chúng tôi tra cỡ nào cũng không ra kẻ tình nghi, manh mối duy nhất là vào sáng hôm mất hồ sơ gốc, Tưởng Hân Bình có ra ngoài một khoảng thời gian.

Nhưng bà ta làm sao biết cạy khóa? Điểm này thật đúng là làm người ta thấy không tưởng tượng nổi, cho nên tôi đã sớm bỏ khả năng gây án của bà ta.

Vậy thì trong số đông đảo những người liên quan, chỉ còn lại ông là có thời gian, có động cơ, có điều kiện gây án! Ông giả vờ gọi điện tới cục thành phố, biết vị trí cụ thể của nó, lấy kinh nghiệm nhiều năm trong nghề của ông, lấy trộm phần hồ sơ này phải nói là dễ như trở bàn tay.


Ông trộm hồ sơ rồi, tới chiều mới liên lạc với chúng tôi, để chúng tôi lầm tưởng còn người khác để ý tới nó.

Nói tới đây, ông làm sao giải thích với tôi? Lương Vinh?”
Sắc mặt Lương Vinh trắng bệch, vẻ mặt tức giận nhưng vẫn bình tĩnh.

Ông hít một hơi thật sâu, mở miệng nói, “Cậu hiểu lầm tôi rồi.

Nói đi, tôi lấy hồ sơ đó để làm gì?”
“Bởi vì bác sĩ.

Bác sĩ đang tìm bằng chứng của vụ án đó, không thể nghi ngờ, bằng chứng nằm trong hồ sơ gốc của vụ án Tư Đồ Văn Đào.

Bác sĩ uy hiếp ông trộm hồ sơ gốc ra cho hắn, nếu không sẽ tố giác ông năm xưa ăn hối lộ với Triệu Thụy.

Ông tuy sợ chuyện năm đó bị tố giác, nhưng chưa từng muốn hợp tác với bác sĩ, cho nên ông ra tay giết Triệu Thụy trước, trộm hồ sơ gốc.

Tôi có thể khẳng định ông còn chưa hủy nó đi, đó là lá bài bảo vệ cái mạng của ông, chưa tới cuối cùng chắc chắn sẽ không hủy đi.”
“Cậu bị điên rồi sao?” Lương Vinh khinh thường cười lạnh, “Bác sĩ nào? Tôi làm gì biết bác sĩ nào?”
Trong bóng tối phát ra tiếng cười lạnh lùng, làm người ta phát run.
Thành nam.
“Thế nào, thoải mái không?” Bác sĩ đứng dậy, đi tới bên cạnh chiếc lưới, nhìn Tư Đồ và Lâm Diêu ở dưới.

Hắn ngoắc ngoắc về phía bên ngoài.

Lưới từ từ được kéo lên cao, vì sức nặng của hai người nên chiếc lưỡi lõm xuống dưới, Tư Đồ chỉ có thể ôm chặt Lâm Diêu, dùng tư thế vô cùng không thoải mái bị đè ở dưới.
Rất nhanh chiếc lưới được kéo lên không trung, bác sĩ hơi ngẩng đầu, mỉm cười nói, “Thật đáng tiếc, tôi vẫn không nỡ giết Lâm Diêu.

Tư Đồ, cậu thì miễn đi, cậu chết sớm phút nào tôi yên tâm phút đó.

Còn Lâm Diêu thì tôi phải tiễn một đoạn đường đã.” Dứt lời hắn lấy bộ đàm trong túi ra, “Bắn thuốc mê Lâm Diêu, giết Tư Đồ.”
“Chờ đã!” Lâm Diêu quát lên, “Bác sĩ, anh cảm thấy chúng tôi dễ dàng bị anh bắt là một chuyện tốt à?”
Bác sĩ nhún vai, nói, “Tôi dĩ nhiên không ngu đến mức cho là hai người sẽ ngoan ngoãn chịu trói.

Trái bóng của hai người đã bị người của tôi bắn bể rồi, miễn cho đêm dài lắm mộng, giết trước một tên để ổn thỏa đã.”
Tư Đồ ở trong lưới ôm Lâm Diêu, cười xấu xa nói, “Bác sĩ, anh nghĩ tờ danh sách này là toàn bộ?”
Bác sĩ ngẩn ra, sau đó thờ ơ nhìn Tư Đồ, cười nói, “Mục đích của tôi chỉ là dẫn hai người ra đây, tờ danh sách có đầy đủ hay không cũng không quan trọng.

Đủ rồi, nói nhiều vô ích, giết Tư Đồ!”
Khi tiếng đạn bị giảm thanh b ắn ra, Lâm Diêu đổ mồ hôi lạnh ôm chặt Tư Đồ.

Sau tiếng súng nặng nề vang lên, người bên ngoài lảo đảo lui ra sau hai bước, ngã ngồi xuống đất, “Sao thế, có chuyện gì?”

Tư Đồ quay mặt nhìn bác sĩ bị đạn bắn trúng bụng, cười nói, “Bên chúng tôi cũng có người mà.”
“Không, không thể nào! Diệp Từ đi rồi, hòa thượng đang ở trong thành phố mai, mai phục, Đường, Đường Sóc tới đồn cảnh sát.

Chỉ có, có Hoắc Lượng, không thể nào giết được tay súng bắn tỉa của tôi!”
Lời nghi ngờ còn chưa dứt, đã có con dao găm từ bên ngoài phóng vào, chuẩn xác cắt đứt dây thừng.

Tư Đồ ôm Lâm Diêu vững vàng rơi xuống đất.

Đứng dậy nhìn ra ngoài, bác sĩ nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy trên cây đại thụ có người vác súng đứng trên cây.

Áo ba lỗ màu đen, quần jean màu xanh da trời, đội mũ bóng chày.

Bác sĩ theo bản năng thốt lên, “Hoắc Lượng?”
Tư Đồ bước nhanh tới, đá vào bụng bác sĩ! Người này té xuống phun máu, nhưng lại cười haha, “Các người thua rồi.”
Nghe vậy, Lâm Diêu đang định đỡ Miêu Kỳ Kỳ dậy thì kinh ngạc, xoay người đi tới trước mặt bác sĩ nhìn chằm chằm hắn.

Tư Đồ ở bên cạnh cũng nhận ra điều khác thường, đè đầu bác sĩ xuống, hung hăng xoa mặt đối phương.

Một lớp da mỏng tróc ra, Lâm Diêu nhìn một cái, lửa giận bốc ngút trời, “Cái đm anh không phải bác sĩ!”

Thành bắc.
Người đứng trong bóng tối thở dài một hơi, “Chúng ta tốt nhất đừng nói nhảm nữa.

Ông đưa hồ sơ gốc cho tôi, tôi trả con gái lại cho ông.”
“Tôi không có!” Lương Vinh nổi nóng, “Tôi nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới tin? Hồ sơ gốc không nằm trong tay tôi.”
“Làm sao, phải cầm bằng chứng chứng minh ông giết người ra thì ông mới chịu thừa nhận?”
“Cậu, cậu đừng có nói bậy! Đưa Tiểu Huệ cho tôi.”
Người trong bóng tối giơ súng lên, chỉa vào ót cô gái.

Lương Vinh sợ tới cắt không còn hột máu, vội vàng lớn tiếng quát, “Đừng giết nó, tôi xin cậu!”
“Xin tôi?”
Ống hãm thanh được gắn vào, bắn vào cơ thể phát ra tiếng nặng nề.
Chân của Lương Vinh bị trúng đạn, cố nhịn đau vịn vào tường.

Mồ hôi lạnh chảy xuống, ánh mắt lạnh lẽo, “Không nghĩ tới, con, con lại nổ súng với chú! Con đúng là điên rồi, đúng là điên rồi, Tư Đồ Thiên Dạ, con điên rồi!”
Hết chương 14.
Ying: Xưng hô của tiếng Việt bị phức tạp nên mình để tôi cậu cho giữ được bí mật danh tính tới cuối.
 
------oOo------


— QUẢNG CÁO —