Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 41



Mười giờ sáng chính là thời gian sinh viên từ các khoa tụ lại, cộng thêm địa điểm là cổng sân thi đấu. Căn bản không cần truyền bá đã dẫn đến mấy ngàn sinh viên hứng thú vây xem.

Diệp Chu hoàn toàn không nghĩ tới, vốn tưởng tối nay nhân vật chính của BBS sẽ là Thương Tấn ôm thỏ, không nghĩ tới vì một khúc nhạc đệm đột nhiên xuất hiện lại khiến bản thân trở thành người đầu sóng ngọn gió.

Hoa hồng đỏ rực còn giơ trước mặt, Diệp Chu không nhịn được lui ra sau hai bước, không ngờ lại đụng vào Thương Tấn đứng đằng sau.

Thương Tấn đỡ bả vai Diệp Chu, không nhìn bó hồng đỏ đến chướng mắt này, mặt không thay đổi nói: “Thi đấu sắp bắt đầu, đi thôi.”

Diệp Chu lấy lại tinh thần, ô một tiếng. Đang muốn cẩn thận nhìn gương mặt người tặng hoa một chút, kết quả Thương Tấn lại đổi vị trí với cậu, vừa khéo chặn mất tầm mắt Diệp Chu.

“Đàn anh Diệp Chu!” Nam sinh không cam lòng yếu thế tiến lên lần nữa. “Em…”

Thương Tấn nghiêng đầu không kiên nhẫn nhìn cậu ta một cái, nói: “Cậu cảm thấy đứng trước mặt mọi người, tỏ tình với một nam sinh khác là hành động đáng để tự hào, thích hợp sao?”

Nam sinh nghẹn, hoảng hốt muốn giải thích.

Thương Tấn cũng không cho cậu ta cơ hội, nói tiếp: “Bản thân đã trưởng thành, trước hãy nghĩ kỹ rồi hãy làm.” Sau đó, nhìn quần chúng vây xem một cái, thản nhiên kéo Diệp Chu rời khỏi vòng vây.

Văn Nhân Húc và Lưu Dư Thiên chậm hơn hai người một bước, bị rơi lại phía sau, hai người nhìn nhau một chút, không biết phá vỡ thế bí đột nhiên xuất hiện này thế nào.

Đầu óc Diệp Chu vẫn còn hỗn loạn, trong lòng vẫn luôn luẩn quẩn mấy vấn đề.

Tại sao nam sinh đó lại làm vậy?

Chơi đại mạo hiểm sao?

Từ lúc học đệ vừa rồi xuất hiện cho đến hiện tại, Diệp Chu đều không nói một lời nào, Thương Tấn mở miệng hỏi: “Cậu đang nghĩ gì đấy?”

“A? Không có gì…” Diệp Chu cười khan gãi má nói. “Không nghĩ tới trường học chúng ta lại thoải mái như vậy, lại có thể xuất hiện nam sinh tặng hoa cho… dọa tôi một hồi.”

Thương Tấn liếc cậu một cái nói. “Nhìn cậu sợ. Mỗi lần đều không chịu hành động gì, bản thân mất mặt trước, rõ ràng đầu óc cũng không tệ, sao đến thời điểm quan trọng lại như xe tuột xích.”

Diệp Chu nghiêng đầu, người nọ hạ bàn tay ôm hoa hồng xuống, người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ cậu ta, nhìn có chút đáng thương, nhưng hiện tại cậu cũng không thừa tâm trạng để đi đồng tình người khác, nói cho cùng, bản thân mới là người đáng thương nhất.

Vì để Diệp Chu yên tâm bớt buồn, Lưu Dư Thiên an ủi: “Đây nhất định là ai đó chơi đại mạo hiểm, Chu, cậu đừng để trong lòng.”

“Như Thương Tấn nói, trước mặt mọi người, một nam sinh lại tặng hoa cho một nam sinh khác, hơn nữa còn là trước cổng sân thi đấu nhiều người nhất, nếu cậu ta không ngốc thì cũng siêu cấp ngu ngốc!” Văn Nhân Húc nói đỡ. “Loại chuyện như vậy, chỉ cần là người có đầu óc thì đều sẽ không làm.”

Thương Tấn cười lạnh nói: “Học đệ này cũng biết đội mũ để che giấu một chút.”

Một câu này lần nữa khiến Diệp Chu tâm đắc, độ thiện cảm với nam sinh kia lại tiếp tục giảm xuống. “Thật đúng là! Bản thân cậu ta tự biết mang mũ lại khiến tôi không chút chuẩn bị biến thành bia ngắm.”

Thương Tấn nói: “Lát nữa xem thi đấu xong thì chúng ta về ký túc xá, coi như không thấy là được.”

Diệp Chu gật đầu, vùi đầu vào ngực thỏ, hít một hơi thật sâu nói: “Rốt cuộc là cái quỷ gì chứ…”

Buổi chiều không có người cậu quen thi đấu, Diệp Chu quyết định làm ổ trong ký túc xá không ra khỏi cửa.

Một buổi trưa, chuyện xảy ra sáng nay cũng được post đầy đủ lên diễn đàn trường.

Sau khi ăn xong Diệp Chu theo thói quen lướt diễn đàn một cái, đúng như dự đoán, thấy được một bài post mới.

LZ: Thỏ or hoa hồng, it is not a question!

LZ: Thế vận hội vô cùng nhộn nhịp… hôm qua hai thi thần ôm một bé con đáng yêu dạo quanh sân trường, hôm nay lại diễn ra một sự kiện lớn, hậu bối không sợ hủy cp quốc dân! Trước cửa nhà thi đấu, trước có Thương Tấn tặng thỏ bông, sau đó học đệ dâng hoa hồng kiều diễm. Một bên là chuyện bạn gay nắm tay cùng tiến, một bên là nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim. Là một người xem, tôi chỉ muốn nói, học đệ đứng trước mặt nam thần thật sự quá yếu, chỉ hai câu đã chặn đến không nói được thêm câu nào. Ps. Nam thầm GJ!!! Cuối cùng, là một thành viên của Thương Diệp giáo, tôi chỉ muốn nói: “Học đệ, muốn hủy Thương Diệp, nhóc thật cam đảm!”

1L: Hàng đầu! Ai dám hủy Thương Diệp, tôi là người đầu tiên không thuận theo!

2L: Dũng sĩ… rốt cuộc là ngài còn muốn thông qua kỳ thi cuối không vậy!

3L: Hi vọng tình cảm của hai người Thương Diệp không bị dao động! Chuẩn bị giữa kỳ, nhất định đừng cãi nhau!

4L: Lại tính hủy Thương Diệp ngay trước kỳ thi…

5L: Ra năm xu! Xử cậu ta!

6L: No no no, chúng ta là đứa trẻ ngoan văn minh, tôi cảm thấy việc thông qua kỳ thi có thể cảm hóa cậu ấy! Dù sao thực tế dạy nên người!

7L: Năm ngoái học đệ có chuyện nghỉ học hai tháng, năm nay mới tới cho nên không biết được nhiều chuyện! Mọi người đừng nên quá kích động! Học đệ thật sự vô tội! Hơn nữa nói cho mọi người một tin tốt, cậu ta là một học tra… qua một đợt thi, có lẽ suy nghĩ gì đó cũng đều bỏ đi…

Diệp Chu giật giật khóe miệng, hi vọng học đệ này sẽ không tới quấy rầy cậu nữa.

“Cốc cốc cốc.”

“Bọn họ đều không mang chìa khóa sao?” Diệp Chu đứng lên muốn mở cửa.

Thương Tấn cướp lời cậu: “Để tôi.” Nói xong liền bước mấy bước ra cửa, kéo cửa phòng ra.

“Xin chào! Xin hỏi Diệp Chu…”

Không đợi đối phương nói xong, Thương Tấn đã đóng sầm cửa lại.

Diệp Chu: “???”

Thương Tấn nghiêm túc nói: “Gõ nhầm cửa.”

Tiếng gõ cửa lại nhanh chóng vang lên, kèm theo tiếng gõ cửa là tiếng người không ngừng truyền tới.

“Đàn anh Diệp! Buổi sáng là lỗi của em! Em tới để xin lỗi anh!”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Diệp Chu liền đau đầu. “Mau cho đi vào, nếu gõ thêm một lúc nữa thì cả ký túc xá đều biết!”

Thương Tấn mở khóa cửa, người bên ngoài trực tiếp đẩy vào.

Cậu ta nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn Thương Tấn một cái, đi tới trước mặt Diệp Chu lại như biến thành mèo ngoan. “Đàn anh Diệp, em tên Tạ Thư Hàm, là học sinh năm nhất hệ mỹ thuật, đối với chuyện xảy ra sáng nay, em bày tỏ áy náy sâu sắc.”

Chiều cao của Tạ Thư Hàm cũng không cách hai người là bao, lúc này bả vai rũ xuống, cố gắng co mình lại thành một cục, Diệp Chu lại vì nhìn thấy bài post nên tâm trạng không tốt lắm, chỉ muốn kéo dãn khoảng cách với đối phương, cậu lạnh lùng nói. “Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cậu, cậu có thể đi.”

“Đàn anh Diệp, sáng nay là em hành động lỗ mãng, nhưng em tuyệt đối không ôm tâm trạng tùy tiện nói lời đó! Con người em nhát gan lại không biết ăn nói, chỉ dám cầm hoa hồng bày tỏ tâm tình của em với anh.”

Thương Tấn tựa vào cạnh bàn nhàn nhạt nói: “Cậu tuyệt đối là sinh ra nhận thức sai lầm về bản thân mình, cầm hoa hồng đứng trước quần chúng bày tỏ, đây là điều người nhát gan tuyệt đối không làm được.”

Tạ Thư Hàm làm như không thấy Thương Tấn, tiếp tục nói: “Hôm qua trong màn thi đấu chạy 1000m, anh là đầu tàu gương mẫu, xông về đích! Khoảnh khắc đó in sâu vào lòng em! Lúc anh ôm em gái anh ăn mừng, em như thấy một vòng sáng quanh người anh! Anh…”

“Xin lỗi, tôi muốn chỉnh sửa một lỗi.” Thương Tấn lại xen lời. “Hôm qua, đầu tàu gương mẫu trong thi chạy 1000m là tôi, em gái cũng là của tôi. Có điều, thật ngại quá, tôi không thể tiếp nhận tình cảm của cậu, tôi không thích loại người nhìn qua là biết đầu óc không tốt lắm như cậu, mời trở về đi.”

“Tại sao anh…” Tạ Thư Hàm sửng sốt, có chút không thể tin mở miệng. “Hôm qua người về đích đầu tiên là anh?”

“Người cũng không thấy rõ thì còn gọi gì là thích.” Thương Tấn giễu cợt, nhân lúc đối phương ngẩn ra liền tính ‘mời’ cậu ta ra ngoài.

Ngay lúc cửa sắp đóng lại, Tạ Thư Hàm lại chen vào, trịnh trọng tuyên bố: “Mặc dù người đạt hạng nhất hôm qua không phải là anh, nhưng trong lòng em, người đáng nhận chức vô địch chính là đàn anh Diệp Chu! Đàn anh, hôm qua em vốn không thấy rõ thành tích của anh, là vì trong mắt em chỉ có một mình anh, em…”

Diệp Chu xoa xoa cánh tay nổi da gà nói: “Tôi hiểu rồi, có điều lời Thương Tấn nói cũng là lời của tôi, mời cậu về đi.”

Chính chủ lên tiếng, Tạ Thư Hàm liền như cây cà nhiễm sương ỉu xỉu đi ra ngoài.

“Hôm nay sao cậu lại không lưu tình như vậy?” Mặc dù Thương Tấn không thích Tạ Thư Hàm, nhưng trong ấn tượng của anh, Diệp Chu luôn thân thiện lễ độ với người khác, lúc bị người chọc giận sẽ giơ chân, nổi giận cũng mang bộ dạng bừng bừng lửa giận, trừ đêm giáng sinh vì cãi nhau mà xảy ra chiến tranh lạnh với anh, từ trước tới nay anh chưa từng thấy cậu lạnh lùng với người nào như vậy…

Diệp Chu chậc một tiếng nói: “Nếu là cậu thầm tỏ tình thì còn được, đây lại trước mặt mọi người, ai có thể tiếp nhận, dù tôi có thích đàn ông cũng không muốn nhờ sự kiện này khiến mọi người đều biết!”

Thì ra là để ý điểm này, Thương Tấn do dự nói: “Cái này, thật ra thì cũng không sao mà, bây giờ không phải mọi người cũng ghép hai chúng ta với nhau sao.”

“Cậu thì không giống.” Diệp Chu bĩu môi, hiện tại mọi người ghép hai người lại thành một đôi đa phần là vì cái danh Thi Thần, hơn nữa cậu biết giữa hai người không thể phát triển từ tình bạn thành tình yêu, dù bị người trong lớp hiểu lầm, cậu và Thương Tấn đã giải thích rõ, bản thân cũng thoải mái vô tư. Nhưng Tạ Thư Hàm thì không như thế, rõ ràng là có ý đồ với cậu, còn lấy hành động cậu không thể tiếp nhận nhất để biểu đạt, khiến cậu chỉ muốn cách đối phương thật xa.

Ngược lại là Thương Tấn, sau khi nghe câu này thì chân mày đang nhíu chặt dần dãn ra, an ủi đối phương: “Tôi thấy học đệ này cũng chỉ là tính cách trẻ con, hai ngày nữa sẽ đổi thôi.”

Diệp Chu kỳ quái nói: “Hôm nay cậu đổi tính hả? Sao lại nói nhiều như vậy?”

Thương Tấn quay mặt, ngồi về vị trí của mình nói: “Gần mực thì đen.”

“Nói ai là mực đó!”

“Ai kích động là nói người đó.”

Hôm sau, Diệp Chu có sách muốn xem, một mình đi thư viện, Thương Tấn ngồi lại ký túc xá chơi game.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.

Thương Tấn tháo tai nghe tựa lưng vào ghế, ngửa mặt lên trời thở dài, người này đúng là cố chấp.

Mở cửa phòng, lại lần nữa thấy gương mặt khiến người ta chán ghét của Tạ Thư Hàm.

Thương Tấn không giống Diệp Chu, làm chuyện gì cũng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, anh trực tiếp lộ ra vẻ không vui với Tạ Thư Hàm, ngay cả cửa cũng không tính để đối phương vào. “Diệp Chu không có ở đây.”

Tạ Thư Hàm nghiêng người chui qua khe cửa, lấy trái cây trong tay đưa cho Thương Tấn, thân thiết nói: “Anh Thương Tấn, hôm nay em tới là để tìm anh.”

“Tìm tôi?”