Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp

Chương 59: Vạn nhân mê (14)



Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)

Trước khi Thẩm Nghi Hoàn phá cửa xông vào, Tạ Quan Sư gian nan nâng tay chân đưa xích sắt trở lại vị trí ban đầu.

Còn Ám Linh rũ đầu quỳ gối trước giường băng, giờ đã là một khối thi thể chỉ còn một nửa, cánh tay còn lại vẫn giữ động tác duỗi về phía Tạ Quan Sư, muốn cởi bỏ xiềng xích giúp y, vô cùng trung thành và tận tâm.

Cửa nổ bay thành bốn năm mảnh, khí tức lạnh lẽo ập vào.

Thẩm Nghi Hoàn mới vừa ra khỏi hồ băng, người vẫn còn ướt, tóc dài và quần áo dán chặt vào cơ thể. Hắn giận đến mức gương mặt không còn cảm xúc, làm người sợ hãi.

"Ca, thế mà ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định, dám trốn đi dưới mí mắt của ta?" Âm thanh lạnh lẽo vẫn chưa truyền đến mà người đã xuất hiện trước giường, dùng sức túm chặt đoạn dây xích trên cổ Tạ Quan Sư.


Tạ Quan Sư suýt tắt thở, nói: "Nếu ta thật sự muốn trốn thì đã đi từ lúc nãy rồi, còn ở lại đây chờ ngươi đến hay sao?"

"Vậy nó là cái gì?! Tiến vào khi nào!" Thẩm Nghi Hoàn phẫn nộ vô cùng, một tay nâng nửa thi thể Ám Linh lên.

Thi thể của Ám Linh mà Tạ Quan Sư vẫn chưa nhìn rõ mặt kia loạng choạng trên không trung, cốt nhục trên người rơi xuống từng chút một, kết cục vô cùng thảm thiết.

Thẩm Nghi Hoàn phẫn nộ nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, ép y tận mắt nhìn thấy cảnh thuộc hạ mình bị nghiền xương thành tro: "Một người hai người đều trung thành với ngươi như vậy, thấy chết không sờn, ngay cả mạng sống cũng từ bỏ!"

Hắn đã đề phòng đến vậy, nhưng thế mà vẫn có Ám Linh hèn hạ dám thừa dịp hắn bị thương để lẻn vào qua khe hở của kết giới, quả thực là tìm chết!


Còn người này —— nếu y chạy trốn, có lẽ hắn sẽ cùng y đồng quy vu tận.

Nghe thấy tiếng răng rắc từ xương cốt của Ám Linh, Tạ Quan Sư không đành lòng nhìn, cố nén nói: "Đúng thật là hắn tới cứu ta, nhưng như ngươi chứng kiến, ta không đi cùng hắn."

Thẩm Nghi Hoàn chậm rãi chà xát tro cốt Ám Linh trong tay, gương mặt âm lãnh cực độ, tỏ vẻ không hề tin nửa chữ mà Tạ Quan Sư nói.

"Nếu không, ngươi cho rằng tại sao hắn lại chết, nếu ta phối hợp, Ám Linh tu vi cường đại không thể đến mức ngay cả loại xiềng xích này cũng không giải được?" Tạ Quan Sư nói, y nhìn Thẩm Nghi Hoàn, đôi mắt chứa chút nôn nóng, dường như là không mong Thẩm Nghi Hoàn hiểu lầm mình.

Đúng thật là Ám Linh có thể liều chết để thử cởi bỏ cấm thuật trên dây xích, chỉ cần tập trung cao độ rót linh lực vào. Giờ Ám Linh này giải thuật thất bại, chỉ có thể giải thích đó là do hắn phân tâm. Nếu không phải Tạ Quan Sư cự tuyệt đào tẩu cùng hắn thì tại sao hắn lại phân tâm?


Thẩm Nghi Hoàn biết rõ, lời này của Tạ Quan Sư chỉ để lừa hắn là điều vô cùng có khả năng, nhưng sắc mặt vẫn hơi hoà hoãn lại.

Hắn lạnh lùng thả lỏng tay, buông dây xích trên cổ Tạ Quan Sư ra.

Cả người Tạ Quan Sư ngã lại lên giường, cảm thấy sống lưng bị đập vào rất đau, nơi bị xích ở cổ cũng nóng rát từng đợt.

Nếu không phải hiện giờ y không có tu vi, thân thể cũng không khoẻ, thật sự y rất muốn hành hung Thẩm Nghi Hoàn một trận, bắt hắn cũng phải chịu ngược!

Nhưng muốn cũng chỉ là muốn, đương nhiên Tạ Quan Sư biết bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.

Y ho khan một lúc lâu, mặt tái nhợt, sau đó nhìn quần áo vẫn còn nhỏ nước của Thẩm Nghi Hoàn, muốn nói lại thôi.

"Lại muốn nói gì, nói!" Thẩm Nghi Hoàn phất áo ngồi bên người Tạ Quan Sư, nhìn y lạnh lùng nói.
"A Hoàn......"

Nghe một tiếng này, cả người Thẩm Nghi Hoàn đờ ra.

Trước đây hai người sống nương tựa lẫn nhau như thế nào, thì nay đoạn thân tình này đã đi đến hồi kết.

Dường như Tạ Quan Sư cũng nghĩ đến chuyện này, lòng thương cảm, thở dài, nói giọng khàn khàn: "Ngươi đi thay quần áo trước đi, đừng...... đừng đổ bệnh." Nói xong lại ho khan kịch liệt.

"Ngươi cho rằng ngươi làm bộ làm tịch như vậy là ta sẽ tha cho ngươi sao?" Mặt Thẩm Nghi Hoàn lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, nhìn như muốn đâm thủng một lỗ trên mặt y.

Tạ Quan Sư lắc đầu, nói đứt quãng: "Nếu ta đã nói muốn để ngươi trả thù thì ta sẽ không đào tẩu, nếu là ca ca thiếu ngươi, ngươi muốn thế nào cũng được...... Chỉ là phỏng chừng ngươi cũng bị nội thương khá nặng, nếu không sao lại tịnh dưỡng ở hồ băng sau núi hai ngày liền, ngươi phải, phải an tâm dưỡng thương mới được......"
Dừng một chút, Tạ Quan Sư lại thở phì phò nói: "Nhanh thay y phục ướt ra đi, đứa nhỏ này, thể chất dễ phát sốt từ nhỏ......"

Từ sau khi Thẩm Nghi Đăng thành niên, y hiếm khi dùng giọng điệu ôn nhu như vậy để nói chuyện với Thẩm Nghi Hoàn. Giờ Tạ Quan Sư dùng đôi mắt bao dung đa tình nhìn Thẩm Nghi Hoàn, lời nói cũng tình thâm ý thiết, tình ý miên man, quả thực làm lòng Thẩm Nghi Hoàn hoảng hốt, cho rằng mình đã quay trở lại quãng thời gian sống nương tựa nhau trong quá khứ.

Nhưng sao hắn có thể nhận sai được, Thẩm Nghi Đăng bây giờ đã không phải là ca ca của quá khứ. Năm đó, người này vì mạng sống mà không chút do dự vứt bỏ hắn, vi phạm lời hứa! Giờ lại nói lời hay như vậy cũng chỉ là âm hiểm xảo trá, muốn mềm hoá hắn, cầu một con đường sống!

"Đừng nói nữa." Thẩm Nghi Hoàn cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi lừa sao? Buồn cười!"
Tạ Quan Sư nhìn lên tấm màn trên đỉnh đầu, nhẹ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ là lo lắng cho thân thể của ngươi, muốn ngươi thay quần áo."

"Yên tâm, ca ca tốt, chắc chắn ta sẽ sống lâu hơn ngươi, ngươi sẽ chết nhưng ta thì không." Thẩm Nghi Hoàn lạnh lạnh nói.

Nghe xong lời này, lông mi Tạ Quan Sư run rẩy, dường như thấy hơi thương tâm khổ sở, nhắm hai mắt lại.

Thấy y không nhìn mình nữa, lòng Thẩm Nghi Hoàn lại có một cổ lệ khí dâng lên, hắn nhẫn nhịn đè nén cổ lệ khí này xuống.

......

Vốn dĩ Tạ Quan Sư cho rằng sau khi Thẩm Nghi Hoàn xác nhận y vẫn còn ở đây sẽ quay lại hồ băng chữa thương tiếp, nhưng không ngờ Thẩm Nghi Hoàn lại ở lại, mang một thân khí tràng lành lạnh tĩnh tọa bên cạnh, thoạt nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tạ Quan Sư cũng không nói gì, đánh giá hắn.
Thẩm Nghi Hoàn trẻ hơn Thẩm Nghi Đăng vài tuổi, bộ dạng có vài phần tương tự, hồng văn yêu dã quỷ dị giữa mày có màu sắc rất đậm, không biết đã tu luyện ma công đến bậc nào rồi. Nếu nói là khá giống Thẩm Nghi Đăng, vậy tất nhiên là bề ngoài của hắn cũng tuyệt đỉnh, chẳng qua lệ khí kinh người làm người ta không dám chú ý đến dung mạo hắn nhiều mà thôi.

Lúc này hắn vẫn đang giả dạng Tần Dung, y phục đen dần được chân khí trong cơ thể hong khô, tóc dài phía sau cũng toả sương mù. Tuy nhiên, dù cùng một bộ y phục nhưng lại có khí tràng hoàn toàn khác biệt.

Lại nói tiếp, thật ra Tạ Quan Sư thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng Thẩm Nghi Hoàn và Thẩm Nghi Đăng không có quan hệ huyết thống gì, nhưng tại sao diện mạo lại giống nhau vậy chứ.

Chẳng lẽ là trùng hợp sao?

Thẩm Nghi Hoàn khoanh chân ngồi trên giường băng, đầu tiên là làm dịu cơn tức giận cực độ khi nghe thấy cấm thuật trên xích sắt bị đả động, sau khi phun ra một ngụm trọc khí, hắn mở mắt, hạ tầm mắt âm lãnh xuống người Tạ Quan Sư. Nếu vừa rồi Ám Linh kia không thể cởi bỏ cấm thuật, vậy thì Thẩm Nghi Đăng cũng phải chịu một ít phản phệ mới đúng.
Muốn chữa thương cho y sao? Thôi bỏ đi, dù sao sớm muộn gì cũng vứt y cho chó, còn chữa thương cái gì, chỉ cần có thể nửa chết nửa sống kéo dài hơi tàn là được.

Thẩm Nghi Hoàn không nhìn thì thôi, vừa thấy đã ngẩn ra —— giờ Tạ Quan Sư chỉ có thể hơi động phần cổ, lúc này đang nhìn hắn vô cùng chăm chú, trong ánh mắt kia không có âm mưu quỷ kế hay phản bội thù hận gì, mà chỉ có bình tĩnh và ôn hòa. Dường như trở lại nhiều năm trước, ca ca vuốt đầu hắn, nói với hắn rằng cần phải nỗ lực tu luyện nhiều hơn mới có thể chạy đi.

Thẩm Nghi Hoàn nhăn mi: "Ngươi đang nhìn gì?"

Tạ Quan Sư lập tức thu hồi tầm mắt, nói: "Mấy năm không gặp, ngươi trưởng thành rồi."

"Nói mấy lời vô nghĩa này có ích gì sao?" Thẩm Nghi Hoàn uy hiếp: "Sở dĩ bây giờ ta không lấy mạng chó của ngươi là vì giữ ngươi lại để làm nhục mà thôi, hy vọng ngươi hiểu rõ."
"Ta biết." Tạ Quan Sư nhìn những cây khô đồ sộ do nhiều năm không cắt tỉa ngoài cửa sổ, lông mi run run, dường như đang phân vân có nên nói ra hay không, sau một lúc lâu vẫn quyết định không nói, chỉ bình tĩnh nói: "Ta biết ta không còn nhiều thời gian lắm, cho nên muốn nhìn ngươi thêm vài lần."

Trên mặt y là những cảm xúc không rõ lẳng lặng chảy xuôi, làm Thẩm Nghi Hoàn không thể phân biệt được rằng y lúc này đang hối hận vì sự phản bội năm đó, hay là có tình cảm khắc sâu nào đang trào dâng.

Thẩm Nghi Hoàn đột nhiên thấy khó thở. Giờ muốn nhìn thêm vài lần, vậy trước giờ ngươi làm gì?!

Người này luôn như vậy, tỏ vẻ như rất yêu thương hắn, nhưng trên thực tế lại có thể dứt khoát vứt bỏ hắn. Việc làm hắn thống hận nhất không chỉ là sự phản bội của Thẩm Nghi Đăng ngày ấy, mà là, rõ ràng biết hắn còn ở trên ngọn núi này chờ, nhưng lại không về tìm hắn một lần nào.
Trở về tìm hắn rất khó sao? Chẳng lẽ còn phải vượt năm ải, chém sáu tướng, nên núi đao xuống biển lửa mới có thể về tìm hắn sao? Tất cả đều không cần ——

Thậm chí mấy năm nay hắn không hề lập kết giới cho ngọn núi này, chỉ cần Thẩm Nghi Đăng trở về là sẽ có thể nhìn thấy hắn vẫn còn ở đây.

Nhưng Thẩm Nghi Đăng chưa từng trở về.

"Nếu ngươi nói thêm một câu hư tình giả ý nữa, ta sẽ cắt đứt miệng ngươi ngay lập tức." Thẩm Nghi Hoàn nhịn rồi lại nhịn, cố gắng lắm mới có thể dùng thanh âm không có gì khác thường để nói ra những lời này.

Tạ Quan Sư thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng đáp: "Nếu làm ngươi tức giận thì sau này không nói nữa là được." Y ngước mắt nhìn Thẩm Nghi Hoàn, ánh mắt dịu dàng khác thường, sự dịu dàng có thể bao dung hết thảy, trong đó còn ẩn chứa một ít tình cảm yêu thương hỗn loạn.
Thẩm Nghi Hoàn: "......"

502:【Giờ làm sao đây, hắn không cho cậu nói lời cợt nhả, hơn nữa độ hảo cảm lại không tăng lên, giá trị hắc hóa cũng không giảm xuống.】

Tạ Quan Sư sâu kín mà nói:【A Hoàn thật là nghiêm khắc ghê, nội tâm cũng đã gợn sóng phập phồng, vậy mà còn cố nén không để độ hảo cảm tăng lên, vậy chỉ có thể tiếp tục kíƈɦ ŧɦíƈɦ thôi.】

502:【......】

Thấy Thẩm Nghi Hoàn không nói lời nào, Tạ Quan Sư lại thấp giọng nói: "Sau này ngươi ở lại tu luyện bên cạnh ta, đừng về hồ băng sau núi được không?"

"Ngươi muốn làm gì?" Mặt Thẩm Nghi Hoàn lạnh băng, biểu tình lại phức tạp khác thường.

Hắn hơi không hiểu người trước mắt này, hắn cầm tù y ở đây, lúc nào cũng muốn gϊếŧ y, lập trường hoàn toàn đối địch với y, nhưng sao y lại đối xử dịu dàng với hắn như vậy? Nếu là nói vì muốn mềm hoá hắn, nhưng vậy cũng hơi quá mức rồi, quá không biết xấu hổ. Trong trí nhớ, tuy rằng Thẩm Nghi Đăng đối xử với hắn rất dịu dàng tinh tế, nhưng y là người kiêu ngạo trì độn, tuyệt đối không phải như thế này.
Nhưng mà, năm đó hắn chưa từng nhìn thấu Thẩm Nghi Đăng, lại từ biệt mấy năm, giờ sao có thể nhìn thấu đây?

Chẳng lẽ thật sự là bởi vì cảm thấy mình không còn sống được bao lâu, cho nên cảm thấy áy náy với người đệ đệ này, muốn dùng thời gian còn lại bồi thường cho hắn?

"Ta không muốn làm gì hết, chỉ là mấy năm nay ta có học được cách làm mấy món đồ ăn, nhân lúc chưa chết để ca ca làm cho ngươi nếm thử." Tạ Quan Sư nhàn nhạt nói, biểu tình thong dong, thoạt nhìn không hề có ý bỏ trốn nào, lúc nhắc đến từ "chết" cũng vô cùng bình tĩnh.

Thẩm Nghi Hoàn nói: "Chết tâm đi, ta không ăn."

"Vậy thật đáng tiếc......" Bên trong Tạ Quan Sư như bị kiến gặm, suýt xoa nhẹ một tiếng, như đang cố gắng chịu đau, nói: "Lúc ấy ta cảm thấy hương vị cũng không tệ nên mới đi học, lòng còn nghĩ nếu có thể trở về núi, tìm được đệ đệ......"
Không nói hết lời, y thở dài khe khẽ, trong tiếng thở dài còn có chút cảm xúc đen tối đang lay động.

Tay Thẩm Nghi Hoàn đặt trên đầu gối dần siết chặt lại, gân xanh nổi lên. Hắn không thể phân biệt được những lời ca ca nói là thật hay giả, nhưng nếu nấu cơm cho hắn ăn, chuyện này......

"Đi, làm ngay bây giờ! Nhưng ngươi đừng tưởng rằng làm như vậy sẽ có thể nhân cơ hội đào tẩu." Hắn lạnh lùng nói, duỗi tay mở dây xích trên người Tạ Quan Sư ra, gương mặt vẫn treo biểu cảm lạnh nhạt.

Ý cười chợt lóe lên trong mắt Tạ Quan Sư, sau khi hai tay được tự do, y dang tay ra với Thẩm Nghi Hoàn, nói giọng khàn khàn: "Nhưng ta bị trọng thương, hai chân không thể nhúc nhích."

Thẩm Nghi Hoàn lạnh lùng nhìn y, yết hầu lại vô thức trượt lên xuống. Sau đó hắn cúi xuống, một bàn tay đặt ở eo, một bàn tay khác đỡ cổ y, bế y lên đi đến phòng bếp.
Theo những động tác này, y phục trên người Tạ Quan Sư hoàn toàn rơi xuống bên hông, đầu vai trắng nõn bóng loáng rúc trong lồng ngực Thẩm Nghi Hoàn, xúc cảm tinh tế khô ráo cũng truyền đến đầu ngón tay hắn, làm hắn phải nhíu mày, đồng thời da đầu cũng tê rần.