Lục Thần là một người thừa kế, trước khi đến với tôi là một kẻ thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Khi anh ở bên tôi, mọi người đều nói anh ấy là Neptune lên bờ.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Chúng tôi ở bên nhau vào năm thứ hai.
Yêu nhau 3 năm, chúng tôi chia tay 7 lần, lần nào anh cũng muốn làm hòa, lần cuối cùng tôi quyết định chia tay.
Bạn của anh đã chở anh đến đây.
Nửa đêm, tôi đi dép tông xuống lầu, chưa kịp ra cửa đã bị kéo vào cầu thang một cách thô bạo.
Không một ánh sáng.
Nhưng khoảnh khắc đối phương hôn tôi, tôi biết đó là Lục Thần.
Anh hôn tôi một cách giận dữ và thô bạo, gần như dùng nụ hôn mãnh liệt chặn tôi vào trong góc.
Hôn nhau mãnh liệt: "Trần Tinh, đừng nhắc đến chuyện chia tay nữa, kết hôn đi."
"Đời này đừng bao giờ nghĩ đến việc chia tay với tôi."
Nước mắt tôi lập tức rơi xuống.
Khi ôm anh lần nữa, tâm trí tôi choáng ngợp trước sự cầu hôn không cần lý trí của anh.
Anh nên là người tôi yêu thích, phải không?
Nên là...
Vài ngày sau, tôi nói với ba mẹ về lời cầu hôn của Lục Thần.