"Không phải con đáng ch ết, mà bậc cha mẹ các người không ủng hộ con. Các người mới là người đáng ch ết."
Sau khi hoàn toàn thoát khỏi ba mẹ, đột nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến bất ngờ.
54.
Ngày khám thai cuối cùng cũng đã đến.
Lục Thần lái xe đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi hỏi anh ấy: “Nếu xảy ra tình huống nào đó không giống với anh tưởng tượng, anh sẽ làm gì?”
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Anh xoa đầu tôi: “Em đừng nghĩ lung tung nữa, em nhìn xem, em có thể ăn uống được, ngủ được, bé con nhất định phải khỏe mạnh.”
Tôi hỏi lại: “Nếu hôm đó anh không phát hiện em mang thai ở Haidilao, liệu chúng ta có cơ hội hòa giải nào nữa không?”
Lục Thần thắt dây an toàn cho tôi: "Không. Nhưng anh sẽ..."
Điện thoại di động của tôi reo lên, trùng hợp cắt ngang lời anh nói, khiến tôi chỉ nghe thấy anh ấy nói không.
Thực ra thì, chính sự hiểu lầm và dối trá này đã từng tạm thời gắn kết chúng tôi lại với nhau.
Tôi hiểu.
Lúc ra khỏi phòng siêu âm B, Lục Thần đang đứng bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại, thấy tôi đi ra liền vẫy tay với tôi.
Cuộc điện thoại kéo dài một chút.
Đó là chuyện kinh doanh ở công ty.
55.
Tôi gấp tờ siêu âm B lại.
Anh đưa tay phải ra nắm lấy tay tôi, ra hiệu cho tôi đợi.
Khoảnh khắc từng ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, tôi như bị thôi miên, nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau.
Buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi là đi xem phim.
Trước khi yêu tôi, anh từng có bạn gái, đã từng yêu đương nên hành động cực kỳ khéo léo và tự nhiên.
Còn tôi thì lo lắng đến mức không biết cử động tay chân như thế nào.
Tôi đặt tờ siêu âm B vào tay anh ấy.
"Em đi vệ sinh một lát."
Lục Thần liếc nhìn tôi, tôi rút tay ra.
Đi được hai bước, tôi đột ngột quay lại, kiễng chân hôn anh ấy.