Yến Vũ thức dậy sớm, trước tiên là mở máy tính lấy tài liệu, kế đó là kéo rèm cửa, để ánh ban mai ấm áp tràn vào phòng.
Anh lểnh mểnh ra ngoài dắt Tiểu Tư đi dạo, rồi thả cu cậu chơi đùa trong sân. Thấy thời gian còn dư dả, bèn pha ấm cà phê, làm một cái bánh sandwich đơn giản. Không lâu sau thì có tiếng tủ lạnh sau lưng mở ra, anh không ngoảnh đầu lại, chỉ tập trung giải quyết bữa sáng. Sandwich trong tay vừa cắn một miếng, đã bị người sau lưng cướp lấy.
Tóc Văn Diên ươn ướt, miệng nhai sandwich anh làm, nhe răng cười với anh, cặp mắt sáng hấp háy, một giấc ngủ đủ đầy giúp Văn Diên không còn lờ đờ sau cơn say. Yến Vũ khoanh tay lại, dựa người ra sau, ngó con người thần thái sáng láng kia hỏi, “Không nói tiếng cám ơn à?”
Văn Diên nói cám ơn siêu lẹ, thậm chí còn làm một hành động mờ ám khiến anh không kịp trở tay, để lại một nụ hôn còn vương mùi salad bên mép anh. Anh thè lưỡi ra, liếm liếm khóe miệng, thoáng nghi hoặc. Salad mới nãy có ngọt như vậy đâu, vị vẩn vơ quanh đầu lưỡi, xua đi không được.
Yến Vũ cầm ly nước trên bàn, chỉ còn một nửa, rõ là vừa bị Văn Diên uống mất, anh cũng không để bụng, uống cạn ly. Nhìn đồng hồ trên tay, anh vỗ vỗ tay, đá động sự chú ý của người còn lại trong phòng rồi nói, “Anh về được rồi đó, đến giờ tôi đi làm rồi.”
Văn Diên gật đầu, hệt như vô tình, liếm mẩu vụn trên ngón tay, hạ giọng nói, “Tối nay gặp.”
Anh phẩy phẩy tay, đợi người đi rồi mới thay đồ, thu dọn bản vẽ, rồi ra khỏi cửa. Thấy Văn Diên đang ngồi trên trảng cỏ cách đấy không xa, ôm Tiểu Tư, nắm chân trước của nó, nói nói gì đó, rồi phá ra cười một mình. Yến Vũ lặng yên đứng dưới hàng hiên, nhìn người và chó một hồi, mới cất giọng gọi cậu chàng về. Tiểu Tư vui vẻ chạy tới, ngó lại Văn Diên, đối phương biếng nhác ngả người trên bãi cỏ, gối đầu lên những lá rụng hoa nẫu, nhàn nhã tự tại.
Yến Vũ lên xe, khởi động một hồi, mới nhận ra là lên ga cỡ nào cũng không chạy, cuối cùng đành phải bỏ cuộc. Anh rút di động, định bụng kêu taxi, thì nghe tiếng cửa sắt mở ra, Văn Diên cưỡi chiếc mô tô đen chạy ra, dừng bên xe anh gõ lên cửa sổ, “Xe hư à?”
Yến Vũ ngồi bên trong gật đầu, cũng chẳng hỏi nhiều, anh leo lên xe Văn Diên, đội mũ bảo hiểm, gió dọc đường vù vù rít gào, tốc độ bàn thờ khiến anh chỉ có thể ôm cứng eo Văn Diên, ngửi được mùi thảng có thảng không trên người Văn Diên, len lỏi vượt ra khỏi mũ bảo hiểm. Thứ mùi tựa như rượu, lại như hương hoa vò nhẹ, pha với nicôtin, lành lạnh rét buốt, lại ngậm thấm dịu dàng.
Trên đường đi, không hiểu sao anh lại nghĩ rất lung, đến lúc dừng xe rồi, câu đầu tiên anh nói chính là, “Anh dùng nước hoa gì vậy?”
Văn Diên thoáng kinh ngạc nhìn anh, ngẫm nghĩ một hồi mới đáp, “Nước hoa handmade người khác tặng, mùi khá hay, anh muốn dùng à?”
Yến Vũ lắc đầu, anh nói cảm ơn xong, đang định đi thì ngờ đâu Văn Diên lại hỏi hết giờ làm có muốn tới đón không. Chuyện này quả thực kì quặc, bọn họ đâu phải quan hệ thân thiết như vậy, mặc dầu cũng chẳng phải xa cách. Chỉ là hàng xóm, hàng xóm từng có tình một đêm. Nhưng thực sự chưa đến mức tan tầm đưa đón, cũng chẳng cần thiết phải vậy. Vẻ mặt anh nói lên tất cả, Văn Diên nhìn phát hiểu ngay, cũng không gượng ép.
Chiều chiều, cậu trợ thủ Tiểu Lý hỏi anh phía trường học có cần phải đi thêm chuyến nữa không, anh bảo Tiểu Lý một mình qua đi, cứ dựa theo phương pháp lần trước kiểm tra lại một lần nữa. Trong tình hình hiện nay, anh với Tuyên Triết ít chạm mặt vẫn tốt hơn.
Đang giải quyết công việc, anh nhận được một tin nhắn, đính kèm một tấm ảnh. Một tấm ảnh được cắt ra, không biết là ai đăng lên trong vòng bạn bè, người trong hình là anh và Văn Diên. Hẳn là chụp cái đợt sinh nhật trước, trán bên trán, người sát bên người, ngủ rất chi ngon lành. Người nhắn tin là Trình Sở, lại còn sợ thiên hạ không loạn mà bình rằng: Các em trong giới đang bùng cháy, người nào nên biết đều đã biết rồi.
Yến Vũ ngẩn tò te, nhắc vụ này để làm chi, chẳng phải ai nấy đều đã biết từ lâu rồi sao? Nào ngờ tin nhắn kế tiếp của Trình Sở khiến mặt anh hoàn toàn biến sắc.
Trình Sở: nghe nói mấy hôm trước Khương Bái xuất viện rồi.
Yến Vũ siết di động, cuối cùng quyết định gọi điện hỏi cho ra nhẽ.
Khương Bái từng là bạn tình của Yến Vũ, nếu Yến Vũ biết tâm thần Khương Bái có vấn đề, anh tuyệt đối đã chẳng đụng vào. Mới đầu còn bình thường, sau đó Yến Vũ phát hiện ra Khương Bái tự nhận với mọi người rằng mình là bạn trai anh. Yến Vũ từng nói chuyện rất nghiêm túc với cậu ta. Vốn dĩ chỉ là bạn tình thôi, cần gì phải làm kì cục như vậy.
Thế nhưng sau đấy chuyện diễn biến khó lường, Khương Bái theo dõi anh, lẻn vào nhà anh, thậm chí còn trốn dưới gầm giường, lúc anh dẫn cậu nhóc mới quen về nhà, cậu ta cầm dao bò ra khỏi gầm giường.
Chuyện xảy ra thực khiến Yến Vũ kinh hãi, anh nhìn thấy ánh mắt cuồng loạn của Khương Bái, tay cầm dao, nói năng lung tung, không ngừng chửi rủa cậu nhóc kia, buổi tối hôm ấy, tình hình vô cùng hỗn loạn, khi cảnh sát tới thì Yến Vũ đã hứng thay cậu nhóc kia một dao, ăn một đường dài trên lưng từ vai xuống eo.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao anh không còn dẫn người về ở qua đêm nữa, đồng thời, cũng là lí do vì sao anh lại có hình xăm lớn như vậy trên lưng. Vì chuyện ấy mà Khương Bái vào đồn cảnh sát, nhưng vì tâm thần có vấn đề nên không bị xử phạt, mà chuyển vô bệnh viện. Giờ Trình Sở cho anh hay, Khương Bái xuất viện rồi, quả là chẳng phải tin tức tốt lành gì cho cam.
Anh không thể tập trung vô công việc được nữa, cầm di động ra khỏi phòng, trốn vào phòng trà nước, bấm số gọi cho Trình Sở. Bên kia bắt máy ngay lập tức, hệt như đã liệu được là anh sẽ gọi, vừa mở miệng đã nói rằng, “Anh đừng lo lắng quá, dầu gì chuyện cũng đã hai năm rồi, chắc Khương Bái không bám theo anh nữa đâu.”
Trình Sở đáp, “Nghe bảo là tháng trước, gần đây anh không gặp chuyện gì bất thường chứ.”
Yến Vũ thầm thở hắt ra, quả thực là không xảy ra chuyện gì. Có lẽ anh thật sự nghĩ nhiều rồi, biết đâu Khương Bái đã khỏi hẳn, bằng không sao được cho xuất viện. Áng chừng qua hai năm, Khương Bái cũng đã quên anh từ lâu rồi. Trình Sở bên kia nhắc anh nhớ chú ý xong, rồi hỏi, “Tối nay anh đi chung với Văn Diên à?”
Cậu ta không nhắc, Yến Vũ cũng chẳng nhớ ra vụ này. Mấy hôm trước anh và Văn Diên có hẹn tối nay cùng đến quán bar mới khai trương. Thảo nào sáng nay Văn Diên lại hỏi có cần tan tầm tới đón anh không, hóa ra ý người ta không phải là đón anh về nhà. Mà là nghĩ xe anh hỏng rồi, tới rước anh đến quán bar luôn. Kết quả là Yến Vũ quên bẵng vụ đó đi, còn nghĩ là Văn Diên vượt quá giới hạn. Nghĩ thông suốt tiền nhân hậu quả rồi, mặt Yến Vũ thoáng chốc tối sầm, hai gò má nóng rần rần.
Rời khỏi phòng trà nước, anh những muốn nói với Văn Diên mấy câu, nhưng lại không biết phải nói làm sao. Nói gì bây giờ? Nói hết giờ làm cùng đến bar nhé? Sáng hôm nay tôi không phải có ý đó đâu, tôi chỉ là quên chúng ta có hẹn? Có phải anh cảm thấy sáng nay tôi giống như một thằng ngu ăn dưa bở không?
Yến Vũ đỡ trán, cảm thấy có chút thất bại đánh một hơi dài sượt, cuối cùng nhắn tin wechat cho Văn Diên: tối nay còn đi bar chung nữa không?
Anh không dùng điện thoại nữa để qua một bên, bật máy tính lên kiểm tra bản thiết kế trợ lý gửi qua. Không lâu sau, di động rung lên. Văn Diên nhắn ngắn gọn: đi.
Một chốc sau, tin nhắn lại tới thêm một cái nữa. Không biết có phải Văn Diên cảm thấy nhắn có một chữ thì khô khan quá không, bèn gửi thêm một cái nhãn dán qua, cún cún ôm trái tim, mặt con chó cọ cọ vào trái tim, nhìn ngu hết biết nói, nhưng lại làm Yến Vũ kìm không được bật cười.
Ôm tâm trạng khá tốt, hết giờ làm anh bắt xe về nhà, tắm rửa thay quần áo. Ra khỏi nhà tắm, anh ngồi bên thành giường, lấy khăn lau tóc. Quái lạ thay, anh lại ngửi thấy mùi đất, không nhàn nhạt như hồi mới dọn vô căn nhà này, mà mùi rất nồng, rất rõ.
Bất chợt anh thấy lạnh cả người, thảng thốt nhận ra rằng, Tiểu Tư hôm nay… không chạy ra đón anh!
~*~
Can: …bỗng dưng có cảm giác chuyển qua truyện kênh dệ!