Chương 77: Đại Thoại Tây Du 1: Nguyệt Quang Bảo Hạp
Dưới sự chỉ đạo của Chí Tôn Bảo – Ngộ Không, Nhị Đương Gia – Bát Giới liều mình xông vào “hang ổ” của nhện tinh Xuân Tam Thập Nương – Tử Hà. Nhưng vài giây sau, hắn ta trở ra nằm b·ất t·ỉnh trên nền đất.
Hoá ra, không biết từ khi nào, sư muội của Xuân Tam Thập Nương là Bạch Tinh Tinh – Thanh Hà đã tới đây, thấy Nhị Đương Gia cầm v·ũ k·hí xông vào, nàng liền cho hắn 1 chút cảnh cáo nho nhỏ.
Chí Tôn Bảo chạy tới kiểm tra, phát hiện Nhị Đương Gia không có b·ị t·hương quá nặng, hắn thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, liền quyết định, tự mình xông vào “ổ nhện” trả thù cho huynh đệ.
Chí Tôn Bảo vừa xông vào phòng, ngoài này Nhị Đương Gia đã mở mắt, lồm cồm bò dậy, chạy về phía các huynh đệ trong bang.
Bính Mù – Sa Tăng thấy vậy, ngạc nhiên hỏi:
“Nhị Đương Gia, ngươi giả vờ b·ất t·ỉnh à?”
Nhị Đương Gia rút cây dao cắm ở nách ra nói:
“Ở trong đó không biết từ khi nào lại có thêm 1 con yêu tinh nữa, không giả vờ thì sẽ bị đ·ánh c·hết thật đó!”
“Ái cha! Vậy còn bang chủ thì sao?”
“Bang chủ thần công cái thế, không sao đâu!”
“Nhị Đương Gia, ngươi chảy máu rồi kìa!”
“Đừng lo, chỉ cần ta điểm vào huyệt này sẽ không chảy máu chỗ đó nữa!”
Nhưng Nhị Đương Gia không để ý, v·ết t·hương ở phía trước mặc dù đã được cầm máu, nhưng sau lưng vẫn còn mấy lỗ máu đang phún ra.
Lại nói, Chí Tôn Bảo sau khi xông vào phòng, thấy 2 nữ tử xinh đẹp đều đang nhìn mình, bỗng nhiên bộ não c·hết máy, khí thế của hắn trôi đi đâu mất, khờ khờ gãi đầu hỏi:
“Trời tối rồi, sau 2 cô nương còn chưa ngủ nữa? Ngủ sớm đi, nếu không sẽ bị nổi mụn đó! Tạm biệt!”
Sau đó, hắn đóng cửa phòng lại, vắt chân lên cổ chạy ra ngoài.
Bạch Tinh Tinh thấy cảnh này, cười hi hi nói với Xuân Tam Thập Nương:
“Sư tỷ! Tên này thật thú vị nha!”
Ngoài kia, thấy bang chủ đã chạy ra, các huynh đệ Phủ Đầu bang xúm lại hỏi:
“Bang chủ! Có phải là yêu quái rất lợi hại không?”
“Đúng vậy! Rất lợi hại, đã làm cho trái tim ta nhảy mạnh quá chừng!”
Các huynh đệ Phủ Đầu Bang:…
Ở 1 chỗ khuất không ái thấy, Nhị Đương Gia vẫn đang miệt mài điểm huyệt cầm máu. Chẳng qua là hắn phong bế huyệt đạo chỗ này thì chỗ kia phún máu, hắn phong bế huyệt kia thì chỗ nọ máu tuôn,… nhưng nhờ vậy hắn lại nghe được mật đàm của 2 tỷ muội Xuân Tam Thập Nương.
Thì ra Ngũ Nhạc Sơn – địa bàn của Phủ Đầu Bang hiện tại chính là Ngũ Chỉ Sơn trấn áp Tôn Ngộ Không năm xưa. Sau khi Tôn Ngộ Không luân hồi chuyển thế, Quán Âm Đại Sĩ đã tiên đoán, 500 năm sau hắn sẽ tái sinh thành 1 kẻ dưới chân có 3 nốt ruồi và gặp lại Đường Tam Tạng ở nơi đây. Xuân Tam Thập Nương thì muốn chờ bắt Đường Tam Tạng ăn thịt, còn Bạch Tinh Tinh, coi bộ là có khúc mắc với Tôn Ngộ Không.
Trong lúc 2 tỷ muội hiện chân thân giằng co với nhau, Nhị Đương Gia giật mình tạo ra tiếng động, làm 2 người cảnh giác, dừng tranh đấu, đi ra ngoài xem có chuyện gì.
Thấy Bạch Tinh Tinh cúi người xuống, Xuân Tam Thập Nương hỏi:
“Muội thấy gì sao?”
“Không có, chẳng qua là ta đang buộc dây giày thôi!”
“Hừ! Nếu để thông tin Đường Tam Tạng lộ ra ngoài, đừng trách ta vô tình!”
Trong chuồng trâu gần đó, 1 con trâu đang ăn cỏ thì mở miệng nói tiếng người:
“Ta phải đi thông báo cho Đại Vương biết thôi!”
Sau khi con trâu rời đi, Nhị Đương Gia mới từ trong đống rơm bò ra, hớt ha hớt hãi chạy về hướng phòng của Chí Tôn Bảo.
“Bang chủ! Không xong rồi! Có 1 con 8 chân rất là to! Một bộ khô lâu biết nói! Cả con trâu trong chuồng cũng biết nói luôn! Bọn nó…bọn nó…”
“Ngươi nói cài gì vậy?”
Chí Tôn Bảo gãi gãi đầu hỏi. Trong khi đó Nhị Đương Gia quay qua 1 bên khác, không biết Xuân Tam Thập Nương và Bạch Tinh Tinh đã ngồi ở đó tự khi nào. Bao nhiêu ngôn từ sắp tuôn ra bị Nhị Đương Gia nuốt ngược vào bụng, biến thành lắp ba lắp bắp hỏi:
“Các vị…các vị vẫn chưa ngủ sao?”
Chí Tôn Bảo lúc này tự hào nói:
“Hai vị cô nương đây rất thưởng thức tài thơ văn của ta, nên muốn đến thỉnh giáo ta 1 chút đó mà! À mà lúc nãy ngươi nói cái gì vậy?”
“Ta…ta nói là ta thấy Thường Uy đánh Lai Phúc! Thường Uy thì có 8 cái chân, còn Lai Phúc thì ốm như bộ xương vậy, sau đó con trâu trong chuồng xông ra húc Thường Uy cũng bị Thường Uy đ·ánh c·hết tươi!”
“Ngươi nói lảm nhảm cái gì vậy? Thường Uy là ai? Lai Phúc là ai?”
“Ta cũng không biết nữa! Chắc là ta nằm mơ thôi!”
“Vậy thì đi về ngủ lại đi, để ta đàm đạo văn thơ với 2 vị cô nương đây!”
“Vâng!”
Sau đó, Nhị Đương Gia chạy về phòng trong phút mốt, chỉ để lại 1 tàn ảnh bằng bụi mù như thể chứng minh trước đó hắn vẫn còn ở đây vậy.
“Bang chủ! Trời cũng khuya rồi, bọn ta chắc cũng về phòng thôi! Ngày mai bang chủ nhớ giúp ta tìm người đó đó nha!”
“Được mà, được mà!”
Chí Tôn Bảo nhìn theo bóng lưng của Bạch Tinh Tinh như kẻ mất hồn, sau đó gãi gãi đầu nói:
“C·hết cha! Hay là Tinh Tinh cô nương không thích tạo hình này của ta nhỉ?”
Nói rồi, hắn đi cạo hết bộ râu quai nón mà hắn yêu thích, cùng 1 số chỗ rậm rạp khác. Cạo xong, không biết từ đâu lôi ra 1 cái mũ cánh chuồn, đội lên cũng ra dáng văn nhân lắm, mỗi tội là hắn không có mặc quần.
Phòng Bính Mù nằm kế phòng Chí Tôn Bảo, hắn nghe có tiếng ồn ào nên tỉnh giấc, định qua hỏi có chuyện gì. Kết quả là vừa gặp ngay Chí Tôn Bảo mở cửa bước ra, Bính Mù thấy tạo hình mới của Chí Tôn Bảo liền hoảng sợ hét toáng lên:
“Có yêu quái kìa!”
Bạch Tinh Tinh đang đi nửa dường, nghe tiếng la thất thanh liền nhìu mày, quay trở lại xem sao.
Trên chiếc cầu bắc qua con mương vào cổng sơn trại, 1 bóng lưng anh tuấn mặc bạch y, đầu đội mũ cánh chuồn đứng ngâm thơ:
“Áo anh sứt chỉ đường tà,
Vợ anh chưa có, mẹ già chưa khâu
Quần anh rách đáy đã lâu,
Người thương chưa có, anh khâu 1 mình.”
“Tinh Tinh cô nương, không biết cô nương có thể trở thành người khâu áo, vá quần cho ta chăng?”
Bạch Tinh Tinh 2 má phiếm hồng, tức cười mắng:
“Quần ngươi còn không có thì kêu ta vá cài gì?”
“Cái gì? Ta quên mặc quần sao?”
Chí Tôn Bảo quay người qua vén áo lên, quả nhiên mình chỉ có mặc mỗi 1 cái quần lót, sau đó xấu hổ kéo áo che lại.
Khoảnh khắc Chí Tôn Bảo quay mặt qua, trong đầu Bạch Tinh Tinh hiện lên muôn vàn hình ảnh: hơn 500 năm trước, con khỉ đó nói sau khi hoá hình sẽ cưới nàng về làm vợ, nhưng khi nàng tới nơi thì hắn chỉ nhắn lại 1 câu “Nàng rất tốt, nhưng ta xin lỗi!”
Bạch Tinh Tinh phẫn nộ quá đỗi, dùng Tam Muội Bạch Cốt hoả đánh tới
“Kẻ phụ tình Tôn Ngộ Không! Đi c·hết đi!”
Chí Tôn Bảo đang khúm núm che chắn chỗ hiểm, hoảng hồn dùng tay đỡ lại.
“Oa! Cháy rồi! Cháy cái tay ta rồi!”
“Tôn Ngộ Không! Ngươi đừng giả đò nữa!”
“Tôn Ngộ Không là ai? Tinh Tinh cô nương, ta là Chí Tôn Bảo đây mà! Ai da! Cháy cái tay ta rồi! Dập lửa, d·ập l·ửa đi!”
Thấy Chí Tôn Bảo có vẻ như không phải giả vờ, Bạch Tinh Tinh mới thu hồi thần thông.
“Tại sao cô nương lại lấy lửa đốt tay ta?”
“Tại sao ngươi lại cạo hết râu rồi? Ngươi không biết không có râu là không có cá tính hay sao? Coi cái bộ dạng của ngươi kìa, văn không ra văn, võ không ra võ! Ngươi định làm trạng nguyên sao?”
“Không được sao?”
“Không được! Bặm trợn như sơn tặc mới là tốt!”
“Ta…ta biết rồi! Ta sẽ quay về sửa lại hình tượng ban đầu!”
Bạch Tinh Tinh nhìn theo bóng lưng chật vật của Chí Tôn Bảo không khỏi bật cười, nhưng sau đó lại nhíu mày lầm bầm:
“Giống ai không giống, lại đi giống con khỉ c·hết bầm đó!”