Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
---
Lý Thanh Nhã cảm giác linh lực bàng bạc chứa trong cây trâm Phượng Hoàng này có uy lực rất khủng khiếp. Nhưng đáng cười là, loại linh bảo có thể so với Tiên Thiên này sao lại có thể tùy tiện nhặt được trên đường.
Nhưng thấy vẻ mặt vui mừng, dáng vẻ đáng yêu của Lý Thanh Tuyền, Lý Thanh Nhã lại ngậm miệng lại không nói nữa. Có vật hộ thân này, muội muội cũng sẽ an toàn hơn!
Lý Thanh Tuyền đưa một cây trâm cài Phượng Hoàng tới trước mặt Lý Thanh Nhã vui vẻ nói: "Tỷ, chúng ta mỗi người một cái."
Lý Thanh Nhã lắc đầu: "Tỷ không cần, muội cứ giữ đi!"
Cái miệng nhỏ của Lý Thanh Tuyền nhất quyết nói: "Chúng ta mỗi người một cái mới được!"
"Oa oa…" trong phòng truyền ra âm thanh trẻ con khóc lóc, Lý Thanh Nhã cuống quít chạy vội vào trong.
Lý Thanh tuyền cười nói: "Tiểu Nha Nha, dì của con tới đây.” Nói xong cũng nhanh chóng chạy vào phòng.
Trương Minh Hiên tiếp đãi vài người khách xong, nhàn nhã ngồi trên ghế dựa vui sướng.
"Ha ha! Trương công tử, hôm nay ta lại tới rồi đây!" Một giọng nói kèm theo tiếng cười lớn truyền từ ngoài cửa vào.
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy ba tên công tử Trình gia mang theo một đám người đi vào.
Trương Minh Hiên xoay người, tức giận nói: "Còn không phải do ngươi sao! Ta đây không tin ngươi không biết lão nhân kia chính là lão sư của Vương gia. Suýt chút nữa là ta không về nổi nhà ngươi biết không?"
Trình Xử Bật hoài nghi nói: "Không thể nào! Ngươi là người của Thanh Dương công chúa, Ngụy vương sao lại làm khó ngươi được chứ!"
Trương Minh Hiên không vui nói: "Quả nhiên là ngươi biết!"
Trình Xử Lượng đi lên, vươn tay qua quầy vỗ lên bả bai Trương Minh Hiên cười nói: "Trương công tử đừng nhỏ mọn như vậy! Nói như thế nào thì cũng là Tiểu Tam đã giúp đỡ ngươi a!"
TrìnhXử Mặc cười ha ha nói: "Trương công tử ngươi còn không biết đâu! Chuyện Phương tiên sinh chắn trước cửa lớn nhà người khác, rồi bị kéo vào phủ nha đã lan truyền khắp thư viện."
Trương Minh Hiên nghi hoặc: "Hình như lão cũng đâu phải bị kéo đi!"
Trình Xử Mặc cười gian: "Chúng ta nói lão bị kéo đi thì chính là bị kéo đi."
Trương Minh Hiên không nói gì chỉ mỉm cười nhìn ba người. Quả nhiên ta nhìn lầm các ngươi rồi, còn tưởng rằng các ngươi chỉ là loại người lỗ mãng, không ngờ rằng trong lòng đều là kẻ tiểu nhân. Nhưng, ta thích!
Trình Xử Bật nóng lòng khó dằn nổi nói: " Trương công tử, mau đưa cuốn Tru Tiên mới ra đây."
Trình Xử Lượng và Trình Xử Mặc cũng gật đầu liên tục nói: " Phải, phải, nhanh lên! Trương Tiểu Phàm và Bích Dao rốt cuộc ra sao rồi?"
Trương Minh Hiên nhe răng cười nói: "Muốn biết kết quả, mời trả tiền trước đã!"
"Trương công tử, cũng mang cho chúng ta một bản!" Ba tên công tử tuấn tú mang theo một đám người lại tiến vào trong điếm.
Đỗ Hà cười ha ha chắp tay với Trương Minh Hiên, hiển nhiên người vừa rồi nói chuyện chính là hắn.
Trình Xử Mặc liếc mắt khinh khỉnh nói: "Ba tên ẻo lả!"
Một nho sinh trong đó cũng không vừa trả lời: "Ba kẻ mãng phu!"
Đỗ Hà liếc nhìn ba người Trình gia sau đó lại quay sang cười nói vớiTrương Minh Hiên: "Xin giới thiệu với Trương công tử, vị này chính là Phòng Di Ái, vị này chính là Phòng Di Tắc."
Trương Minh Hiên dò xét nhìn Phòng Di Ái, lại là một vị phò mã! Hình như còn là một kẻ bị mọc sừng!
Trình Xử Lượng vỗ bàn nói: "Ông chủ! Nhanh lấy sách ra đi."
Trương Minh Hiên đưa sách lấy tiền. Đám người này so với đám người hồi sáng trật tự hơn rất nhiều. Đầu tiên là ba tên ma vương Trình gia, ba người Đỗ Hà, những người sau đó đều tự động xếp hàng theo trình tự địa vị, rất yên lặng quỷ củ.
Chỉ chốc lát,Trương Minh Hiên đã đem sách đặt vào tay bọn họ, Trình Xử Mặc nhếch miệng cười nói: "Chúng ta đi!"
Vung tay lên, mang theo một đám người chậm rãi ra ngoài, ai không biết còn tưởng hắn là đại vương!
Đỗ Hà nhìn bọn họ rời đi, tươi cười với Trương Minh Hiên nói: "Ông chủ Trương có biết, đã có người bắt chước kiểu sáng tác này của ngươi, hơn nữa còn bán ở thư điếm Quỳnh Lâm, còn là đăng liên tiếp nhiều kỳ."
Trương Minh Hiên kinh ngạc, hắn nghĩ rằng sẽ bị bắt chước, chỉ không nghĩ tới lại nhanh như vậy!
Trương Minh Hiên hỏi: "Hắn viết cái gì vậy?"
Đỗ Hà nhìn thoáng qua một người đứng sau.
Người nọ lập tức lấy từ trong ngực ra một cuốn sách đưa cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà đem sách đưa cho Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên cầm lấy lật qua vài tờ, xem vẫn là không hiểu!
Nhưng bề ngoài gật gật đầu làm như đã rõ, khép sách lại nói với Đỗ Hà: "Ngươi cảm thấy cuốn sách này thế nào?"
Phòng Di Ái đứng bên cạnh bĩu môi: "Chó sao có thể so với hổ, quả thực chính là đồ bỏ đi, ngay cả chuyện xưa truyền kỳ cũng không bằng."
Đỗ Hà gật đầu đồng ý.
Trương Minh Hiên đem sách trả cho Đỗ Hà, biểu hiện một bộ dạng ta đây là người quảng đại: "Có người học tập là chuyện tốt, đó chính là tiến bộ. Nếu như không ai học theo, vậy chứng minh rằng con đường này đi sai rồi."
Đỗ Hà đồng ý nói: "Công tử nói có lý, thật là một tấm lòng vàng!"
Phòng Di Ái vuốt cuốn sách trong tay nói: "Đỗ huynh, chúng ta phải đi rồi."
Đỗ Hà ôm quyền nói: "Ông chủ dừng bước, chúng ta cáo từ."
Trương Minh Hiên nhìn bọn họ rời đi, nhìn theo nói: "Vậy ta không tiễn!"
Trương Minh Hiên ngồi lên ghế, chép miệng nói: "Lại là thư điếm Quỳnh Lâm sao? Ngươi có thể học được, ta gọi ngươi là ông nội!"
"Ngươi phải kêu ai là ông nội?" Một tiểu cô nương dễ thương đi ra từ sau cánh cửa.
Ánh mắt Trương Minh Hiên sáng lên, thật là dễ thương!
Con ngươi Trương Minh Hiên lóe lên tia sáng, cười ha ha hỏi: "Tiểu muội muội, có chuyện gì không?"
Thanh Tuyền hé miệng nói: "Ta không phải là tiểu muội muội, ta so với ngươi còn lớn hơn nhiều! Hừ, lớn hơn lớn hơn rất nhiều. Tỷ gọi ngươi xuống ăn cơm."
Ăn cơm! Trương Minh Hiên bật dậy từ trên ghế lên, đóng cửa lại sau đó nhanh chóng chạy xuống hậu viện. Chờ hắn đi vào đại sảnh, một luồng không khí mát lành đập vào mặt, Trương Minh Hiên thốt ra lời: "Điều hòa!"
Hai nữ nhân khó hiểu nhìn Trương Minh Hiên, điều hòa là cái gì vậy?
Lý Thanh Nhã giải thích: “Đây là thủy mạch linh châu, có thể điều tiết nhiệt độ, nóng lạnh vừa đủ."
Hóa ra là thủy mạch linh châu! Còn tưởng rằng điều hòa đã được phát mình từ thời Đại Đường rồi chứ!
Trương Minh Hiên ngồi đối diện với hai người, chép chép miệng. Quả nhiên là muội muội tới chơi, món ăn hôm nay thật là phong phú! Gà quay, vịt nướng, tương heo, thịt khô, trứng muối bao tử, thập cẩm đầy bàn.
Lý Thanh Nhã cười nói: "Ăn cơm đi!"
Vừa dứt lời, một tia sáng xanh cắt qua hư không mà tới, bắn vào trong đại sảnh, dừng lại phía trên bàn ăn.
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn một khối Ngọc Thạch đang nằm trên bàn ăn, lại nhìn lên không trung, đây là đồ gì vậy?
Lý Thanh nhã nhìn Ngọc Thạch cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó liếc nhìn Thanh Tuyền một cái, cầm lấy Ngọc Thạch trong tay, dùng pháp lực mở ra, một hình ảnh mờ ảo được mở ra từ bên trong Ngọc Thạch.
Một lão thái bà tuổi già sức yếu, răng cũng không còn đầy đủ ngồi trên một cái ghế mộc đàn, trong tay nắm một cây trượng.
Lão thái bà cười nói: "Ta chỉ đoán một chút là biết A Tuyền chạy tới chỗ con mà. Như vậy cũng tốt, tỷ muội các con lâu ngày gặp mặt, để nó ở nhà con một đoạn thời gian đi! Khi nào rảnh mang theo A Tuyền và cháu gái cùng về nhà để ta nhìn xem. Ta rất là nhớ cháu gái!"
"Can mẫu!" bên trong hình ảnh mờ ảo truyền ra một tiếng kêu.
Lão thái bà lập tức cười nói: "Ta không nói nhiều với con nữa, mấy đệ đệ con đang chờ sốt ruột rồi đó." Nói xong, hình ảnh kia lại lui vào bên trong Ngọc Thạch.
Lý Thanh Tuyền bất mãn kéo tay Lý Thanh Nhã nói: "Tỷ, ngươi nhìn đi! Con gái của mình không quan tâm, chỉ quan tâm tới hai tên nhóc kia mà thôi."
Lý Thanh Tuyền quệt mồm vẻ mặt khó chịu.