Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
---
Trương Minh Hiên viết tới nửa đêm, lười biếng duỗi eo, xoa tay lẩm bẩm: “Cũng đủ rồi, hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.”
Đứng dậy cởi quần áo ra, lấy kiếm Thanh Bình xuống rồi cung kính bái nói: “Lão đại ngủ ngon!” Rồi đặt trên bàn.
Trương Minh Hiên lại chắp tay hướng lên trời bái một cái rồi nói: “Sư phụ, đệ tử có việc nhờ người chỉ bảo, mong người hiển linh!”
Trương Minh Hiên nằm trên giường, một lát sau đã ngủ mất.
Trong lúc ngủ Trương Minh Hiên mơ màng trôi trôi lơ lửng!
Lúc tỉnh táo lại, phát hiện mình đang đứng trong một gian điện lớn, một người phát ra ánh sáng bảy màu đang ngồi ở vân sàng trên cao đại điện.
Phía dưới đặt vài bồ đoàn, nhưng lại không có người ngồi.
Trương Minh Hiên nhìn người bóng người sáng rực, lập tức vui sướng nói: “Sư phụ, con rất nhớ người!”
“Thật sao? Có việc mới nhớ tới ta chứ gì!”
Trương Minh Hiên cười hì hì nói: “Sao có thể chứ! Bình thường cũng rất nhớ người, mỗi ngày đều gọi thầm tên người ba trăm lần.”
“Ha ha…”
“Nói đi! Chuyện gì?”
Trương Minh Hiên chờ mong nhìn sư phụ: “Sư phụ, người hiểu về lưu ảnh thạch chứ?”
“Ừm!” Người phát sáng gật nhẹ đầu.
Trương Minh Hiên hăng hái quơ tay nói: “Người có thể thay đổi trận pháp trong lưu ảnh thạch một chút không, để có thể lấy hình ảnh âm thanh ra, ghép nối lại.”
Luồng sáng cười một tiếng nói: “Lúc cố gắng tu luyện thành thiên tiên, thần thức mạnh mẽ, có thể tự xâm nhập vào lưu ảnh thạch, tùy ý sửa đổi.”
Thiên tiên! Trương Minh Hên hơi nhụt chí, cần rất lâu đấy!
“Thay đổi cũng không khó!”
“A!” Trương Minh Hiên ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn sư phụ.
Bóng người màu sắc rực rỡ bắn ra một tia sáng vào đầu Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên lập tức cảm giác được một phù văn mới tinh xuất hiện trong đầu, gần giống với lưu ảnh thạch, lại đơn giản hơn nhiều.
Trương Minh Hiên vừa thấy phù văn này liền biết đã thành công, hắn tin tưởng trăm phần trăm vào thầy mình!
Lập tức cảm ơn nói: “Đệ tử cảm ơn sư phụ.”
Bóng người sáng rực gật đầu, nói: “Con tu luyện hình như có chút sự cố.”
Trương Minh Hiên chờ mong hỏi: “Sư phụ, người có cách gì sao?”
Bóng người sáng rực nói: “Trường hợp của con ta chưa từng thấy, sau này thế nào rất khó đoán trước, nhưng trước mắt cũng không phải quá xấu, không biết có ảnh hưởng tới sau này không! Tu luyện cho tốt đi!”
Bóng người sáng rực vung tay lên, Trương Minh Hiên lập tức ngủ say mơ màng.
Nếu cảnh này bị đám đệ tử Tiệt giáo trên Thiên Đình biết được, chắc chắn sẽ ghen tỵ đỏ mắt! Thầy có lúc nào hiền lành hòa ái như vậy chứ?
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.
Tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, Trương Minh Hiên cào tóc đứng dậy, cảm giác toàn bộ phòng trọ đều đang rung lên.
Không hài lòng hét lên: “Ai vậy?”
“Ngu ngốc, dậy đi!” Ngoài cửa phát ra giọng nói trong veo không chút khách sáo.
Trương Minh Hiên ngã mạnh lại vào giường, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc nhìn lên trần nhà, ta lười quá!!
Qua một lúc lâu, Trương Minh Hiên mới lề mề ra ngoài phòng, hai mắt nhập nhèm, tóc giống như ổ gà, vẻ mặt suy sút.
Trương Minh Hiên rửa mặt xong, lúc vào phòng khách, Lý Thanh Tuyền, Lý Thanh Nhã đã đợi trên bàn cơm từ lâu.
Trương Minh Hiên vẫy tay cười nói: “Chào buổi sáng!”
Lý Thanh Tuyền cười chế nhạo: “ Á à, đã thức dậy rồi.”
Trương Minh Hiên nghiến răng, con nhóc này có thể nói chuyện bình thường được không.
Lý Thanh Nhã nói: “Được rồi, ăn cơm đi!”
Trương Minh Hiên cười với Lý Thanh Nhã nói: “Tỷ, ta muốn xin nghỉ!”
Lý Thanh Nhã nghi ngờ nhìn Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên nịnh nọt nói: “Hôm nay có vài việc cần giải quyết.”
Lý Thanh Nhã gật đầu: “Ừm! Để Thanh Tuyền trông cửa hàng một lát vậy!”
Thanh Tuyền vừa cắn một miếng bánh bao, nghe nhắc tới Lý Thanh Tuyền, lập tức sặc lên ho khan lên tục, cố gắng nuốt bánh bao xuống bất mãn nói: “Tỷ, sao có thể để một nữ tử như muội xuất đầu lộ diện buôn bán chứ! Cửa hàng nát này tỷ còn giữ làm gì! Cứ bỏ luôn đi, tỷ muội chúng ta về nhà không tốt hơn sao!”
Lý Thanh Nhã lắc đầu nói: “Tỷ đã đồng ý với hắn, hiệu sách này sẽ luôn mở cửa.”
Lý Thanh Tuyền nhụt chí cắn mạnh bánh bao, trừng mắt hung hăng liếc Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên im lặng không nói gì, liên quan gì tới ta, do tỷ tỷ ngươi sắp xếp.
Ăn cơm xong, Trương Minh Hiên chạy vội ra ngoài, đi qua đám người, ngựa quen đường cũ tới lâm viên hôm qua.
Trương Minh Hiên thở hổn hển, tiến lên gõ gõ cửa. Cửa lớn kêu một tiếng kẽo kẹt, mở ra từ bên trong, Khương Cẩm Tịch, Phong Tiêu Mặc giống như đôi người ngọc đứng bên trong cùng nhau.
Phong Tiêu Mặc chắp tay cười nói: “Ông chủ Trương, chào buổi sáng!”
Trương Minh Hiên ngơ ngác nhìn bọn họ hỏi: “Các ngươi muốn ra ngoài ư?”
Phong Tiêu Mặc lắc đầu nói: “Không phải, đang đợi ngươi.”
Trương Minh Hiên vui sướng nói: “Các ngươi cũng đang vội vàng đi quay chụp MV đúng không! Đi thôi!”
Khương Cẩm Tịch nghi ngờ hỏi: “Đi đâu vậy?”
Trương Minh Hiên giải thích: “Tìm sân bãi! Chúng ta cần một ngọn núi lớn, tốt nhất là dãy núi, sau đó xây một trường học tinh xảo trên đó, cần một dòng suối nhỏ yên tĩnh, gần đó tốt nhất là có hoa tươi và bãi cỏ, nếu có cây đào nở hoa thì càng tốt, tiếc là thời tiết không thích hợp.”
Phong Tiêu Mặc gật đầu nói: “Những chuyện này đều đơn giản, muốn có cây đào đang nở hoa cũng không khó, nhưng không liên quan gì tới Côn Lôn chứ!”
Trương Minh Hiên bí ẩn nói: “Ngươi cứ tới sẽ biết.”
Phong Tiêu Mặc gật đầu: “Vậy đi thôi!”
Bàn tay chạm lên vai Trương Minh Hiên làm một đám mây xuất hiện dưới chân, mang Trương Minh Hiên nhanh chóng bay lên bầu trời, Khương Cẩm Tịch cũng cười hì hì, dưới chân xuất hiện đám bây bay theo. Phía dưới nhìn ba người đang cưỡi mây bay lên trời, lập tức quỳ xuống từng hàng, thành kính cầu nguyện!
Trương Minh Hiên cầm chặt cánh tay Phong Tiêu Mặc cười ha ha nói: “Bay... Bay lên rồi.”
Tuy đã sớm biết thần tiên có khả năng lên trời xuống đất, nhưng lúc thật sự bay lên vẫn không khỏi giật mình.
Phong Tiêu Mặc chắp tay sau lưng, đứng trên đám mây, áo bào tơ lụa màu trắng, tuấn tú như tiên, thật sự là dáng vẻ của thần tiên.
Ba người cưỡi mây bay nhanh như chớp trên bầu trời, hạ xuống một đỉnh núi nguy nga, nhìn qua khắp nơi đều là những dãy núi non liên miên, mây mù trôi dưới chân, vài nơi dưới vách núi còn có tuyết trắng xóa. Trương Minh Hiên không kiềm được khẽ rùng mình, hơi lạnh rồi!
Thế giới nhỏ trong thức hải, lập tức phát ra một vệt sáng vàng lan khắp thân thể, ấm áp. Trương Minh Hiên hoạt động tay chân một chút, không lạnh nữa.
Trương Minh Hiên đi lại xung quanh một chút, kinh ngạc chỉ vào một nhà tranh nơi xa hỏi: “Ở đây có người sao?”
Phong Tiêu Mặc, Khương Cẩm Tịch cũng nhìn lại, có thể tới được đây chắc chắn là tu sĩ, nhưng tuy phong cảnh nơi này không tệ, linh khí lại ít ỏi, không phải nơi ẩn cư lý tưởng! Sao lại có tu sĩ ở lại đây chứ?
Khương Cẩm Tịch, Phong Tiêu Mặc liếc nhìn nhau, theo Trương Minh Hiên đề phòng tới gần nhà tranh.
Vừa tới gần nhà tranh, một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa mở ra, chỉ thấy một ông lão khí chất sạch sẽ bất phàm từ bên trong bước ra ngoài.
Trương Minh Hiên hoảng hốt lui vội về phía sau, lắp bắp nói: “Viên... Viên Đại Đại.”
Viên Thiên Cường cười lớn: “Anh bạn nhỏ để lão phu đợi thật lâu!”