Chương 55: Quay Phim
Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Phía đông trời vừa hửng sáng, một đám nho sinh đi về phía thư điếm, dẫn đầu là Đỗ Hà và Phòng Di Ái.
Đỗ Hà ôm quyền làm lễ với Trương Minh Hiên, nhìn Phong Tiêu Mặc và Khương Cẩm Tịch hỏi đầy nghi ngờ: "Hai vị đây là?"
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Họ là nhân vật chính của ngày hôm nay, hôm nay phiền ngươi tìm người chính là để phối hợp với hai người họ."
Đỗ Hà cười nói: "Hôm nay xin nghe theo sự căn dặn của Trương công tử."
Trương Minh Hiên ngạc nhiên hỏi: "Ngươi cũng muốn đi?"
Đỗ Hà gật đầu nói: "Ta với Phòng huynh cũng đi chơi một chút."
"Các ngươi không cần đi học sao?"
Phòng Di Ái tỏ vẻ không quan trọng: "Không muốn đi thì không đi thôi."
Nhìn bộ dạng tùy ý của hai người họ, Trương Minh Hiên cảm thấy rất ngưỡng mộ, hồi đó lúc đi học bản thân hắn cũng có thể được như vậy thì tốt quá rồi.
Trương Minh Hiên đảo mắt một lượt, lại nhìn thấy người quen, đó không phải là cái đồ Trương Tuấn hay sao? Sao mà ủ rũ vậy!
Trương Minh Hiên quay sang nói với Phong Tiêu Mặc: "Chúng ta đi thôi."
Phong Tiêu Mặc gật đầu, một đám mây khổng lồ quấn lấy tất cả mọi người bay lên trên không trung. Đám nho sinh hoảng sợ, liên tục hô hoán, từng người từng người một mặt mũi trắng bệch.
Lý Thanh Tuyền nhếch miệng nói: "Đồ nhát gan!"
Đám nho sinh nhìn thấy Lý Thanh Tuyền mặt không chút biến sắc, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, nàng là nữ nhi còn không sợ, mìnhthân là nam nhi lại sợ tới mức mặt mũi biến sắc, thật đáng hổ thẹn!
Từng người một vội vàng tách ra tứ phía, tỏ vẻ can đảm.
Trương Minh Hiên im lặng nhìn Lý Thanh Tuyền, nghịch ngợm vui lắm sao?
Đỗ Hà kinh ngạc nhìn Phong Tiêu Mặc, cung tay nói: "Không ngờ các hạ còn là một tu sĩ, thất kính! Thất kính!" Phong Tiêu Mặc gật đầu.
Không nói một lời nào, đám mây bay thoắt về phía chân trời, hạ xuống dưới đỉnh núi. Lúc này, mặt trời nhô lên từ phía đông, tia nắng sớm đầu tiên chiếu sáng cả một vùng đỉnh núi, cảnh tượng đẹp đến lộng lẫy.
Trương Minh Hiên hít một hơi thật sâu nói: "Thật thoải mái!"
Đám nho sinh tò mò quan sát xung quanh, đến lúc này bọn họ vẫn không biết mình tới đây để làm gì, điểm bọn họ chú ý nhất là ngôi nhà tuyệt đẹp cách đó không xa.
Trương Minh Hiên nói với Phong Tiêu Mặc: "Phong huynh, phiền huynh dẫn bọn họ đi thay y phục."
Đỗ Hà ngạc nhiên hỏi: "Làm gì mà còn cần thay y phục?"
Trương Minh Hiên cười nói: "Quay vài cảnh phim ấy mà, nếu như ngươi không muốn thay cũng được, cũng gần như đủ người rồi."
Đỗ Hà gật đầu, đứng im tại chỗ, nghĩ cũng có thể hiểu được, địa vị gia đình hắn hẳn không cho phép hắn ở bên ngoài tùy ý làm bừa, càng không nói đến việc ở trước mặt một đám người cởi áo, tháo dây lưng, Phòng Di Ái cũng đứng yên bất động.
Trương Minh Hiên nói với Khương Cẩm Tịch: "Ngươi cũng đi thay y phục đi."
Khương Cẩm Tịch bất mãn nói: "Chỗ y phục đó xấu thật đấy, không thay có được không, hồi ta ở Côn Lôn chính là cứ mặc như thế này."
Trương Minh Hiên cương quyết: "Không được."
"Hừ!" Khương Cẩm Tịch đi như một cơn gió vào trong phòng.
Một lát sau, đám người y phục giống nhau cùng đi ra. Áo đạo sĩ màu tím, tay áo khâu chỉ vàng, thắt lưng giắt ngọc bội, vạt áo thêu hoa văn kiểu gợn sóng.
Trương Minh Hiên khen lên một tiếng: "Soái!"
Đám nho sinh ai nấy đều hiếu kỳ quan sát trang phục trên người mình, qua lời nói có thể thấy được bọn họ đều thích kiểu y phục này.
Nhưng dù cho là mặc y phục giống nhau, trong đám nho sinh Phong Tiêu Mặc và Khương Cẩm Tịch hai người họ vẫn là nổi bật nhất. Khí chất siêu phàm thoát tục là cái mà đám nho sinh không có được. Khương Cẩm Tịch mặc trang phục nam nhân dường như càng xinh đẹp hơn, càng toát ra khí khái anh hùng, khiến cho Trương Minh Hiên phải nhìn tới mấy lần.
Trương Minh Hiên vỗ tay một cái nói: "Được rồi, bây giờ bắt đầu quay phim. Phiền mọi người ngồi vào vị trí giống như các ngươi bình thường vẫn lên lớp."
Một nho sinh cười ha ha nói: " Ta chưa từng vào thư viện."
Không ít người cười hưởng ứng: "Ta cũng vậy."
Trương Minh Hiên cau mày quát: " Trật tự! Bảo các ngươi làm thế nào thì các ngươi cứ làm thế đó, ở đâu ra mà nhiều lời vậy?"
Tất cả lập tức yên lặng, cau mày bất mãn nhìn Trương Minh Hiên dường như có sự thay đổi lớn.
Đến Phong Tiêu Mặc cũng kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên, trong trí nhớ của hắn, Trương Minh Hiên lúc nào cũng hi hi ha ha, có lúc còn có chút ngốc nghếch, bây giờ thế nào mà lại trở nên bá đạo như vậy?
Dưới ánh mắt của Đỗ Hà, tất cả mọi người đều cố kìm nén cơn giận, giận dữ đi vào trong phòng.
Trương Minh Hiên cùng bọn họ đi vào, sắp xếp: "Tât cả mọi người ngồi xuống xong xuôi, Phong Tiêu Mặc ngồi phía sau Khương Cẩm Tịch, khom lưng gục xuống bàn, làm bộ dạng lười biếng. Lười biếng, lười biếng hiểu không? Không phải là ngủ gà ngủ gật! Trương Tuấn, ngươi đang làm cái gì đấy? Bộ dạng như cha chết hay là có chuyện gì?" Nửa khắc đồng hồ sau, tất cả mọi người đều nguôi cơn giận, miễn cưỡng thực hiện theo yêu cầu của Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên lấy lưu ảnh thạch ra, nói: "Bây giờ tất cả các ngươi bắt đầu đọc sách, đọc Đạo Đức Kinh, một, hai, ba, bắt đầu! Phong Tiêu Mặc, ngươi cứ nằm bò ra, không cần đọc! Làm bộ dạng lười biếng nhìn ra phía cửa sổ. Tốt! Bên ngoài nên xuất hiện cảnh chim đang hót. Khương Cẩm Tịch!
Khương Cẩm Tịch lập tức bấm ngón tay, nhánh cây ngoài cửa sổ lập tức xuất hiện mấy chú chim xinh đẹp đang nhảy múa, hót ca.
Trương Minh Hiên thu hồi lưu ảnh thạch, nói : "Cảnh thứ nhất được rồi, chúng ta đi quay cảnh thứ hai."
Đám người bọn họ đi tới bên cạnh một vách đá, đối diện phía xa là đỉnh núi Yên Tráo, kéo dài cả nghìn vạn dặm, khiến con người có cảm giác muốn chiếm lấy sơn hà, thâu tóm thiên hạ.
Trương Minh Hiên chỉ vào vách núi nói: "Khương Cẩm Tịch, ngươi ngồi một chỗ nào đó tu luyện."
Khương Cẩm Tịch ngoan ngoãn chạy tới, ngồi tĩnh tọa, dáng vẻ bá đạo của Trương Minh Hiên thoạt nhìn có chút đáng sợ a!
Trương Minh Hiên quay một hồi, nói: "Phong Tiêu Mặc, ngươi ra nằm dưới chỗ cây tùng kia."
Phong Tiêu Mặc nhìn dòng suối nhân tạo bên cạnh cây tùng rồi nằm xuống. Bận rộn cả một ngày, không ngừng chỉ đạo, quay đi quay lại. Khó nhất là cảnh đấu võ bởi đều là cảnh đấu võ trong núi giữa mây, Trương Minh Hiên còn không biết bay, cần Lý Thanh Tuyền dẫn theo để quay, nhưng Lý Thanh Tuyền có chịu ngoan ngoãn nghe lời? Điều đó là không thể! Phải quay đi quay lại nhiều lần thì mới thành công, Trương Minh Hiên cũng không dám nổi nóng, chẳng có cách nào vì còn đang nhờ cậy người ta!
Tới chính ngọ, các cảnh cần thiết đều đã quay xong, việc còn lại là ghi âm. Trương Minh Hiên nhìn đám nho sinh đang ngáp ngắn ngáp dài, nói với Phong Tiêu Mặc: "Ngươi dẫn bọn họ về trước đi."
Phong Tiêu Mặc cũng có chút mệt mỏi, nói: "Được! Ta sẽ mang cơm và thức ăn qua cho các ngươi." Lần này hắn không có nói ăn cơm ở bên ngoài.
Lý Thanh Tuyền bất mãn nói: "Chúng ta vẫn chưa về sao?"
Trương Minh Hiên an ủi nói: "Sắp rồi, sắp xong rồi."
Lý Thanh Tuyền bất mãn nói: "Không vui chút nào, ngươi gạt ta."
Trương Minh Hiên nói: "Đợi dựng phim xong ngươi sẽ thấy, ta đảm bảo."
"Tin ngươi mới lạ, ta đi trước đây." Một đám mây xuất hiện dưới chân Lý Thanh Tuyền, nàng đạp không mà đi dưới ánh mắt ngơ ra của Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên quay đầu nhìn về phía Khương Cẩm Tịch hỏi: "Nàng ta cứ vậy mà đi sao?"
Khương Cẩm Tịch bĩu môi nói: "Đi rồi càng tốt, chẳng đáng yêu một chút nào."
Chỉ trong chốc lát, Phong Tiêu Mặc mang về một hộp cơm; thịt, gà, vịt, cá đủ cả, món ăn cực kỳ phong phú. Trương Minh Hiên ăn tới mức khắp miệng dính đầy dầu mỡ.