Tây Du Đại Giải Trí

Chương 66: Côn Lôn



Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Thuyền tiên tiến vào Côn Lôn lập tức bị đa phần đệ tử phát hiện ra, những dòng ánh sáng trên đỉnh núi dâng lên, hoặc mượn gió hoặc đạp mây cưỡi gió hoặc đứng trên bảo pháp, phần lớn đệ tử đứng nhìn thuyền tiên bàn tán sôi nổi.

“Là đại sư huynh trở về!”

“Lần này đại sư huynh ở Trương An thu nạp đệ tử không biết đạt được kết quả gì không?”

“Ai, vẫn không khác năm trước là bao! Danh tiếng của Côn Lôn ta vẫn kém họ một chút.”

Có lẽ chúng ta nên bắt chước Thục Sơn rời núi trảm yêu trừ ma.”

“Xuỵt! Thận Ngôn! Những lời nói như vậy chúng ta không nên nói, trưởng bối tông môn tự có biện pháp quyết định.”

“Mọi người mau nhìn đi…” Một giọng ngạc nhiên vang lên.

Mọi người nhao nhao nhìn về phía thuyền tiên, nhìn thấy thuyền tiên đậu trên quảng trường, và đi ra khoảng hơn hai mươi người.

Nhìn đệ tử Côn Lôn vô cùng mơ hồ, đây đều là đệ tử mới sao? những măn qua không phải chỉ ba đến năm người thôi sao? Lần này tại sao lại có nhiều như vậy? Chẳng lẽ lần này vượt qua lương tài của tiên môn lại nhiều như vậy? Chúng ta đểu chỉ có khoảng hai mươi đệ tử, còn hai phái sẽ có bao nhiêu? Đám đệ tử phỏng đoán trong lòng.

Trên quảng trường, những đệ tử mới thông qua độ tiên môn hiếu kỳ đánh giá xung quanh, quảng trường bạch ngọc rộng lớn, sừng sững bốn cột chống Bàn Long cực lớn, ở chỗ xa có lớp sương mờ thần tiên uốn lượn quanh đỉnh núi, còn cả núi tiên bồng bềnh giữa không trung, đoàn người nhìn đến hoa mắt mà vẫn không chớp mắt.

“Đại sư huynh!” Một ánh sáng từ trên trời giáng xuống, rơi trước mặt Phong Tiêu Mặc, biến thành mội đại hán thực sự.

Phong Tiêu Mặc nhíu mày lại, sau đó mỉm cười: “Tam sự đệ có chuyện gì sao?”

Tam sư đệ gãi đầu cười ngây ngô: “Sư phụ bảo huynh và tiểu sư muội tới đại điện gặp người, họ thì giao lại cho ta.”

Phong Tiêu Mặc khẽ gật đầu nói: “Biết rồi.”

Phong Tiêu Mặc quay đầu nhìn Khương Cẩm Tịch và nói: “Chúng ta đi thôi!” Hai người biến thành hai luồng ánh sáng bay lên trời đến núi Huyền Không.

Tam sư đệ vẫn giữ nụ cười để tiễn họ đi khỏi, sau đó dần dần thu lại nụ cười vẻ mặt không hề có biểu cảm gì: “Tất cả đi theo ta.”

Tam sư đệ quay người đi về hướng tây, đám đệ tử mới cũng im lặng liếc nhìn nhau rồi vội vàng đi theo.

Phía trên núi Huyền Không có một tòa chính điện nguy nga tráng lệ, dưới ánh nắng chiếu rọi, lấp lánh ánh hào quang chói mắt. Hai luồng ánh sáng đáp xuống trước đại điện, hiện thân thành hai bóng người một trắng một xanh, chính là Phong Tiêu Mặc và Khương Cẩm Tịch.

Hai người bước vào đại điện, Khương Cẩm Tịch vui vẻ gọi: “Phụ thân…” rồi chạy nhanh sà vòng lòng đạo sĩ trung niên đang ngồi ở vị trí chủ lễ trên chính điện.

Đạo sĩ trung niên nở nụ cười nói: “Mau dậy đi, đã lớn thế rồi còn như trẻ con. Để người khác chê cười!”

Khương Cẩm Tịch làm bộ một cái mặt quỷ: “Không có đâu!”

Hai bên đại điện có hai hàng vân sang, các đạo sĩ, đạo cô đang ngồi ở trên đó, thấy cảnh tượng như vậy cũng nở nụ cười.

Có một đạo sĩ vuốt nhẹ chòm râu bạc cười nói: “Nha đầu Cẩm Tịch cũng chỉ là nhớ phụ thân thôi, không hề nhớ tới chúng ta sao?”

Một người đạo cô xinh đẹp cũng hờn trách: “Thật sự là đã yêu thương nhầm ngươi rồi nha đầu!”

“Là đúng, là đúng.”

“Ha ha…”

Khương Cẩm Tịch xoa mũi một cách duyên dáng rồi đứng dậy nói một cách ngại ngùng: “Con cũng nhớ mọi người.”

“Nha đầu này đang thẹn thùng kìa!”

“Đúng vậy kìa! Ra ngoài rồi mà vẫn biết thẹn thùng?”

“Ha ha…”

Phụ thân của Khương Cẩm Tịch cũng chính là chưởng môn Côn Lôn vừa cười vừa nói: “Được rồi mọi người đừng trêu nó nữa.”

Sau đó nhìn về phía Phong Tiêu Mặc nói đầy kinh ngạc: “Lần này lại thu nạp nhiều đệ tử như vậy sao? Sao ngươi có thể làm như vậy?” Các vị trưởng lão cũng tò mò nhìn về phía Phong Tiêu Mặc.

Phong Tiêu Mặc khẽ run rẩy, lễ phép nói: “Lần xuống núi này đệ tử đã gặp được một kỳ nhân ở Trường An, nhờ sự trợ giúp của hắn nên mới có thể có thu hoạch lớn như vậy.”

“Ồ…” lão đạo sĩ ngồi bên cạnh khẽ ồ lên một tiếng, chau mày nói: “Một người mà khiến Tiểu Phong ngươi tán thưởng là một kỳ nhân chắc chắn không hề đơn giản! Hắn giúp ngươi thế nào? Mau nói ra đi!”

Một đạo sĩ khác hình như có điều suy nghĩ nói: “Là bởi ngươi truyền tin cho ta, bảo ta dùng lưu ảnh thạch để quay lại một phần của Côn Lôn đó ư?”

Khương Cẩm Tịch lập tức phản đối: “Không phải vậy! Là chúng ta tự quay.”

Bảo vật được hiến tặng giống như một lưu ảnh thạch được đưa tới trước mặt chưởng giáo Côn Lôn Khương Chí Hoa, khiến gương mặt ông vô cùng vui mừng và tự hào.

Phong Tiêu Mặc tuyệt vọng nhắm mắt lại, tuy đã chuẩn bị kỹ càng nhưng trong lòng vẫn tràn ngập lo lắng!

Khương Chí Hoa mỉm cười nhận lấy lưu ảnh thạch nói: “Được rồi, ta xem xem Cẩm Nhi đã quay những gì?”

Vừa mở pháp lực trong tay, hình ảnh được bung tỏa ra vết sáng ảnh xuất hiện trên không trung, bốn chữ thật lớn “Thiếu niên giang hồ”, âm nhạc bắt đầu vang lên.

Phong: Bài tập sáng này đành nhờ muội cản sư phụ lại.

Khương:Vì sao?

Phong: Bởi vì muội ngồi ngay ngắn!

Cả đám cười ha ha nhìn Khương Cẩm Tịch và Phong Tiêu Mặc, như vậy sự tương phản quá lớn!

Trong đó có một đạo cô xinh đẹp lại che miệng cười: “Tiểu Phong như vậy cũng rất đáng yêu.”

Chỉ một lát sau ánh mắt mộ người trở lên kì lạ, Khương Chí Hoa hừ một tiếng, nhìn Phong Tiêu Mặc, Phong Tiêu Mặc bị trưởng bổi nhìn đến nỗi tê dại đầu óc. Giờ phút này hình ảnh được phát ra chính là một câu đối thoại.

Khương: Phá chiêu thắng nổi ta, ta càng thổi.

Phong: Nếu ta thắng muội. muội phải để ta thổi cả đời.

Phong Tiêu Mặc âm thầm thở dài: “Đáng chết thật.” Tất cả hình ảnh được phát hết, cả đại điện vẫn yên tĩnh, im ắng.

Khương Cẩm Tịch vui vẻ nói: “Phụ thân, người thấy con quay được không?”

Khương Chí Hoa trừng mắt nhìn Phong Tiêu Mặc nói: “Con quay rất đẹp. Sao con lại nghĩ ra quay như vậy? Có phải là Phong sư huynh bảo con quay không?”

Phong Tiêu Mặc khẽ run trong lòng, âm thầm cầu nguyện: “Đừng có nói lung tung!”

Khương Cẩm Tịch không hề cảm nhận được không khí có điều gì không ổn, vẫn vui vẻ nói: “Không phải vậy, là chính con muốn quay.”

Sau đó bất mãn trừng mắt nhìn Phong Tiêu Mặc: “Phong sư huynh còn không muốn quay, làm sai mấy lần liền.” Phong Tiêu Mặc âm thầm thở khẽ.

Khương Chí Hoa nhe rằng cười nói: “Như vậy sao! Nữ nhi của ta thật sự quá giỏi.”

Khương Cẩm Tịch đắc ý nói: “Đương nhiên.”

“Phụ thận, con muốn phát cho cả Côn Lôn xem lưu ảnh thạch này, người nói được không! Con muốn mọi người đều được xem.” Khương Cẩm Tịch vui vẻ đắc ý.