Tây Du Đại Giải Trí

Chương 69: Hồ Lô Bọc Đường



Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Trương Tuấn nhìn bản thảo trên tay, nói đầy kinh ngạc: “Một mình ta sao?”

Trương Minh Hiên thản nhiên gật đầu: “Đương nhiên.”

“Ông chủ Trương, trong tập này Bích Dao có được sống lại không?” Ánh mắt những người còn lại cũng sáng rực, nhìn Trương Minh Hiên đầy mong chờ.

Trương Minh Hiên cười một cách thần bí: “Các người đoán xem!”

Mọi người không còn gì để nói! Đoán cái đầu quỷ nhà ngươi!

Trương Minh Hiên cười nói: “Nếu mọi người muốn biết Bích Dao có được sống lại hay không, vậy thì xin hãy nhường đường, để chúng ta đi in sách.”

“Nên là vậy.”

“Nhường đường, nhường đường.” Đám người lập tức tách ra làm đôi, chừa lại ở giữa một lối đi nhỏ.

Trương Minh hiên giao chìa khóa trong tay cho Trương Tuấn nói: “Ngươi trở về thì lại buôn bán bình thường là được.”

Trong lòng Trương Tuấn cảm thấy không ổn hỏi lại: “Huynh thì sao?”

Trương Minh Hiên nhếch mép cười nói: “Đương nhiên là đi dạo phố! Ta coi trọng ngươi mà! Mau đi đi!”

Trương Tuấn bất đắc dĩ cong môi, xem ra cuộc sống sau này không được yên ổn cho lắm! Có lẽ là gặp phải một ông chủ lười nhác.

Sau khi Trương Tuấn đi, Trương Minh Hiên ôm quyền nói với mọi người: “Xin mời các vị chờ cho một lát.”

Sau đó Trương Minh Hiên đưua Lý Thanh Nhã, Lý Thanh Tuyền đi chạy bộ.

Trương Minh Hiên đi theo hai người, nhìn đông ngắm tay, từ khi đến Đại Đường vẫn luôn bận bịu, còn chưa được ngắm cảnh dạo phố, người xuyên không như mình thật sự là thất bại.

Trương Minh Hiên đang tò mò những thứ mới lạ, đột nhiên lại có cảm giác ai đó đang kéo tay áo của mình.

Quay đầu nhìn lại, thấy Lý Thanh Tuyền đang nhìn mình đầy tức giận: “Ta gọi ngươi, sao ngươi không thèm để ý tới ta?”

Trương Minh Hiên vội vàng giải thích: “Trên đường ồn quá, không nghe thấy.”

Lý Thanh Tuyền chỉ vào hồ lô bọc đường cách đó không xa nói: “Tiểu Hoàn thích cái này phải không!.”

Tiểu Hoàn? Trương Minh Hiên hơi mơ màng, trong nhát mắt liền nghĩ tới, tiểu cô nương trong Tru Tiên.

Trương Minh Hiên gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Lý Thanh Tuyền liến môi, nói: “Ta cũng muốn ăn.”

Trương Minh Hiên lập tức hiểu ra, như vậy là muốn mình trả tiền! May mắn là mình đã có dự kiến từ trước, có mang theo tiền!

Trương Minh Hiên chạy đến chỗ người bán hàng rong và hỏi: “Hồ lô bọc đường của ngươi bao nhiêu tiền một cái?”

Người bán hàng rong vui sướng cười nói: “Không đắt, một văn tiền một cái, đảm bảo rất ngon.”

Trương Minh Hiên lấy ra ba văn tiền đưa cho người bán hàng rong: “Cho ta ba cái.”

“Được ngay!” Người bán hàng rong nhận tiền, rút ba cái hồ lô bọc đường đưa cho Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên cầm ba cái hồ lô bọc đường chạy về. Một cái đưa cho Lý Thanh Nhã, một cái đưa cho Lý Thanh Tuyền, một cái giữ lại cho chính mình.

Lý Thanh Tuyền do dự một lát rồi cắn một miếng, gương mặt bánh bao tròn xoe nhăn tít lại, vẻ mặt đau khổ nói: “Chua quá!”

Lý Thanh Nhã cũng cắn một miếng nhỏ nói: Đúng là rất chua!”

Trương Minh Hiên nói: “Hồ lô bọc đường phải chua chua ngọt ngọt mới ngon.”

Ba người tiếp tục tiến về phía trước, Lý Thanh Tuyền do dự nói: “Ta không muốn ăn nữa.”

Nàng ta lầm bầm nói: “Tiểu Hoàn sao lại thích ăn thứ này chứ.”

Trương Minh Hiên cắn một miếng mận, nuốt xuống một cách ngon lành, mở miệng ra hát: “Đã nói hồ lô bọc đường chua chua.

Chua nên được ngào đường.

Đã nói hồ lô bọc đường rất ngọt,

Ngọt nên bên trong mới rõ chua.

Kẹo hồ lô đẹp vì được xâu vào xiên tre,

Biểu tượng hạnh phúc cùng đoàn viên,

Mang hạnh phúc và đoàn viện hợp thành chuỗi,

Không có sầu não, không muộn phiền.”

Trên đường cái hát vang, Trương Minh Hiên chắc chắc là người đầu tiên! Khiến mọi người xung quanh nhao nhao chú ý, dừng chân lại không muốn bỏ đi.

Lý Thanh Nhã kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên nói: “Hồ lô bọc đường cũng có bài hát sao? Nghe rất hay.”

Lý Thanh Tuyền hỏi: “Còn nữa không?”

Trương Minh Hiên gãi đầu gãi tai cười nói: “Hết rồi! Quên mất rồi.”

Lý Thanh Tuyền nhìn hồ lô bọc đường trong tay khẽ nói: “Đã nói hồ lô bọc đường chua.

Chua nên phải ngào đường.

Đã nói hồ lô bọc đường ngọt,

Ngọt nên bên trong mới rõ chua. giọng điệu thanh thúy, có chút trùng điệp.

Vậy mà nghe lại rất hay.

Đi được một đoạn, Trương Minh Hiên hỏi: “Thanh Nhã tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lý Thanh Nhã cười nói: “Đến rồi.”

Dẫn theo hai người bước vào một chiếc cổng lớn, ở trong sân lớn mọi người đều đã tới, lại vô cùng náo nhiệt.

Ba người vừa bước vào liền được mọi người nhận ra, cũng hết cách bởi tỷ muội Lý Thanh Nhã vô cùng xinh đẹp, đi đâu cũng thành tiêu điểm.

Còn Trương Minh Hiên, mượn câu nói của Tiểu Hiền chính là: Tổng thế mà nói thì tạm chấp nhận được!

Ngay lập tức có người bước tới đón tiếp, hớn hở tươi cười với Lý Thanh Nhã nói: “Hai vị đến mua nhà, hay là bán nhà?”

Trương Minh Hiên thấy người đó tươi cười hớn hở, tỏ ra bất mãn nói: “Mắt có vấn đề sao? Ở đây có ba người, ngươi không thể vì tiểu muội của ta nhỏ mà xem thường nàng ấy.”

Lý Thanh Tuyền đá vào chân Trương Minh Hiên, nói đầy bất mãn: “Ta lớn! Người hắn không nhìn thấy là ngươi đó!”

Trương Minh Hiên tỏ ra trượng nghĩa nói: “Không cần để ý tiểu tiết, dù hắn không nhìn thấy ai thì cũng là sỉ nhục cả ba chúng ta.”

Người kia vội vàng cúi chào: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi, là đôi mắt của tôi vụng về, còn tưởng lại hai đoàn khác nhau, không phải cố tình.”

Trương Minh Hiên không hề tha thứ: “Một gia đình hài hòa như thế này, ngươi lại nhìn thành hai nhóm người, mắt ngươi mù rồi sao!”

Lý Thanh Nhã đành nói: “Được rồi, đệ đừng làm loạn nữa, chúng ta còn có việc cần làm.”

Người làm liên tục cúi mình nói: “Cảm tạ, cảm tạ tiểu thư!”

Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên nói: “Ngươi muốn cửa tiệm như thế nào?”

Trương Minh Hiên suy ngẫm một lúc rồi nói: “Yêu cầu của ta đơn giản, đầu tiên phải lớn, tốt nhất là cố một tầng lầu, bên trong có nhiều phòng. Sau đó phải tiện nghi! Tốt nhất là trong vòng mười quan tiền. Chính là vậy.”

Yêu cầu này thật đơn giản, ta cũng muốn!

Người làm chế giễu nói: “Công tử thật biết nói đùa.”

Trương Minh Hiên quay người lại, liếc nhìn: “Ngươi muốn ta nói ra yêu cầu, ta nói ra ngươi lại không làm được.”

“Vừa khéo, yêu cầu của công tử chúng ta có.” một nam tử một thân thanh y mỉm cười, chào Lý Thanh Nhã, sau đó vẫy tay bảo người làm lui xuống.

Trương Minh Hiên nhìn thấy hắn ta, trong lòng cảm thấy khó chịu. Một đại lão gia lại có dáng dấp đẹp đẽ như vậy làm gì? Còn mỉm cười với Lý Thanh Nhã càng làm hắn khó chịu.

Trương Minh Hiên đứng ra, nói đầy kinh ngạc: “Thật sự là có sao?”

Công tử áo xanh cười nói: “Là một trang viên, có lẽ là thỏa mãn với yêu cầu của các hạ.”

Trương Minh Hiên nói với giọng đầy nghi ngờ: “Có rẻ bằng mười quan tiền không?”

Công tử áo xanh giải thích: “Bởi ở đó đã có người chết, nên khá rẻ, vừa đúng mười quan tiền.”

Người chết? Trương Minh Hiên biến sắc, không có ma chứ!

Nếu như ở địa cầu, Trương Minh Hiên còn có thể tự an ủi chính mình phải tin vào khoa học, không hề có quỷ? Nhưng ở đây lại không theo sự hiểu biết của Trương Minh Hiên.

“Vậy phiền công tử chỉ đường.” Lý Thanh Nhã mỉm cười nói.

Công tử áo xanh hơi ôm lấy thắt lưng nói: “Rất vinh hạnh được phục vụ tới cùng!”