Trọng Dạ Lan mím môi, lấy ra một tờ giấy nhàu nát, có lẽ do hắn nắm chặt trong tay: “Đây là ý gì?”
Nhìn thấy dòng chữ xiêu vẹo “Thư hoà ly”, ta mở miệng trả lời: “Ta sẽ rời khỏi Tấn vương phủ, mọi người đều vui vẻ không phải tốt hơn sao?”
Ta đi qua hắn bước vào phòng, hắn kéo cánh tay ta lại, nói: “Nàng thấy bây giờ về Hoa phủ sẽ tốt hơn sao?”
Có ý gì vậy?
Ta nhíu mày nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt rủ xuống, hắn nói: “Bản thân Hoa phủ đã khó bảo đảm, nàng chỉ là một nữ tử, Hoa phủ có thể bảo vệ nàng đến lúc nào?”
Ý của lời này chính là hắn đã biết Mục Dao muốn đối phó với Hoa phủ, hắn cũng chuẩn bị giúp Mục Dao, sự bố thí duy nhất cho ta là để ta ở lại Tấn Vương phủ, sau này sẽ không mảy may ngó ngàng đến.
Ta hất tay hắn ra, nói: “Điều này không cần Vương gia hao tâm.”
“Nàng….” Thanh âm của Trọng Dạ Lan dường như có chút bực bội: “Nàng đã cứu ta, ta sẽ không làm như không thấy nàng, vậy nên nếu nàng muốn ra đi…. cũng nên đợi thêm một thời gian nữa, chỉ có ở lại Tấn vương phủ, ta mới có thể bảo vệ nàng chu toàn.”
Đợi đến lúc Hoa phủ thất thế rồi mới rời đi sao? Tên Trọng Dạ Lan này vẫn còn chút nhân tính, không giống như trong tiểu thuyết trực tiếp đuổi ta đi đồng thời vạch bộ mặt thật của Hoa phủ. Có điều, ý tốt lần này… đều vô dụng với ta.
“Hôm ấy ta cứu người là ngoài ý muốn, nếu được lựa chọn lại, ta tuyệt đối sẽ đứng ngoài nhìn, cho nên người không cần giữ trong lòng, đó là cách ta đền bù mọi lỗi lẫm của ta trước kia. Hai chúng ta bây giờ đã không còn nợ nhau, vậy nên không cần đến vương gia ta vẫn có thể tự bảo vệ mình.” Ta không quay đầu đi thẳng.
Bỗng nhiên ta thấy mình giống Na Tra róc thịt trả mẹ, cắt xương trả cha. Nhưng hoàn cảnh của ta thảm hại hơn một chút, vì ta chưa làm chuyện gì mà phải trả giá đắt, đỡ mũi tên chỉ vì trả lại cho Trọng Dạ Lan một chân tướng, rời đi để trả cho Mục Dao hạnh phúc. Ta đúng là một nữ phụ hiểu chuyện vĩ đại.
Sau lưng truyền đến tiếng xé nát giấy, sau đó Trọng Dạ Lan bỏ lại một câu rồi bỏ đi.
Hắn nói: “Chuyện hòa ly… nàng không có quyền làm chủ.”
Thiên Chỉ lo lắng nhìn ta: “Tiểu thư…”
Ta cười nhẹ, nói: “Ngày mai chúng ta tiến cung một chuyến.”
“Làm gì ạ?”
“Xin thánh chỉ.”
“Con biết bản thân đang làm gì không?”
Trong cung Thái hậu, bà nghiêm túc nhìn ta, ánh mắt trầm lặng tựa như cây kim đâm xuyên người ta.
Ta chịu đựng ánh mắt như ngọn lửa của Thái hậu, nói: “Thần thiếp xin chỉ, hòa ly với Tấn vương.”
Thái hậu thở dài, vẫn cố khuyên nhủ: “Lan Nhi có sai lầm gì con có thể nói với ta, không nhất thiết phải đến mức này.”
Quả nhiên trưởng bối đều thích khuyên giải chứ không ủng hộ phân ly.
“Mẫu hậu, lần này thần thiếp đến đây cũng không phải nhất thời xúc động, duyên giữa con và Tấn vương đã cạn, không cần cố gắng chịu đựng nhau đến cùng.” Ta vẫn vững vàng không hề lay chuyển.
“Nói bừa!” Thái hậu cũng lớn giọng: “Làm gì có nữ tử từng trải nào nói đến chuyện duyên phận như con!”
“Thái hậu nương nương không muốn hạ chỉ sao? Vậy thần thiếp cũng chỉ có thể đi thỉnh cầu Hoàng thượng.” Ta dứt khoát nói.
“Con….”
Thái hậu bị ta chọc tức đến run người, Tô cô cô đứng bên vội vàng xoa cho Thái hậu thuận khí, có chút không hài lòng nhìn ta.
Thực tế lòng bàn tay ta cũng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, nhưng ta vẫn ráng chống cự không nói.
“Thôi thôi, cho con thời gian một tháng.” Thái hậu tức giận khoát tay: “Đến lúc đó nếu con còn cố chấp như vậy, ta sẽ hạ chỉ.”
“Thần thiếp…. quyết không hối hận.” Mắt ta sáng rực.
Thái hậu vẫn cho rằng ta đang giở tính trẻ con, nên mới cho ta khoảng thời gian suy nghĩ, thế nhưng, đến nửa ngày ta cũng không cần.
Vừa bước ra khỏi cung Thái hậu đã thấy Cao Vũ bên người Trọng Khê Ngọ đứng ngoài ngó đầu vào nhìn, vừa thấy ta hắn vội chạy tới.
“Hoa tiểu thư, Hoàng thượng sai ta đến mời người.”
Thấy hắn xưng hô như vậy, trong lòng ta hơi hồi hộp, có chút khó chịu không rõ ràng.
Đi vài bước thì gặp Thích quý phi đang đi tới, nhiệt tình chào hỏi ta: “Lâu rồi không thấy Tấn vương phi vào cung, ta rất nhớ mong.”
Ta hàn huyên với nàng vài câu, Cao Vũ không đợi nổi mở miệng thúc giục.
Ánh mắt Thích quý phi đảo qua người Cao Vũ, rồi quay lại nhìn ta nói: “Sau này Tấn vương phi rảnh rỗi có thể tới cung ta ngồi một lát, ta cảm giác ta và Tấn vương phi rất có duyên.”
Trong giọng nói ấy chứa đựng ẩn ý sâu xa, khiến trong lòng ta có cảm giác không thể xác định, chỉ cười đáp lại.
Đi theo Cao Vũ đến Thiên Điện của Trọng Khê Ngọ, ta vừa bước vào đã thấy Trọng Khê Ngọ đứng cạnh một cung nữ trung tuổi.
Cung nữ kia cười một tiếng hành lễ với ta, sau đó tiến về phía trước, cầm một cái thước bắt đầu đo thân thể ta.
Đầu óc ta mơ hồ mặc cho bà ta xoay qua xoay lại, nhìn sang phía Trọng Khê Ngọ đang nhàn nhã uống trà hỏi: “Làm gì vậy?”
Trọng Khê Ngọ bình tĩnh gạt nắp trà, tâm trạng rất tốt: “Trẫm muốn làm một bộ y phục cho… nàng ấy, vóc dáng các ngươi gần giống nhau, vừa hay ngươi tiến cung nên gọi ngươi tới đo.”
Cẩu lương bây giờ đều tàn nhẫn vậy à?
Nhịn cảm xúc kích động của mình xuống, cung nữ kia đo rất nhanh, hành lễ với ta xong lập tức rời đi. Ta cũng không còn phải kiềm chế cảm xúc của mình: “Hậu cung của người nhiều như vậy, người có cùng vóc dáng với Mục Dao không ít, vì sao nhất định phải tìm thần? Lại nói tiếp, hậu cung của người lớn vậy còn chưa xử lý xong, cớ gì còn để mắt đến hậu viện của huynh đệ mình chứ?”
Ánh mắt Trọng Khê Ngọ lập tức lạnh đi, lòng ta thắt lại, hình như mình đã quá đáng, khoảng thời gian này thái độ của hắn với ta tốt hơn chút mà ta đã lên mặt với hắn rồi.
Nhưng mà nói thì cũng đã nói rồi, còn có thể làm gì được nữa, là hắn liều lĩnh muốn ngấp nghé thê thiếp của ca ca mình trước chứ bộ.
“Ngươi cảm thấy người trong hoàng cung trẫm quá nhiều sao?” Trọng Khê Ngọ đặt chén trà xuống, hỏi ta.
Nghe câu hỏi này, tay ta rụt lại, ngoài mặt cực kì phẫn nộ nói: “Thần hiểu khá rõ Mục Dao, cho dù không có Trọng Dạ Lan, nàng cũng sẽ không nguyện ý nhập cung.”
Sắc mặt lạnh tanh của Trọng Khê Ngọ hòa cùng với hàn khí bốc lên trong đáy mắt tựa như một tảng băng trôi, hoàn toàn mất đi vẻ tươi cười.
Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đế vương cũng không ngoại lệ.
“Không muốn nhập cung sao?”
Trong lòng thở dài, ta quỳ xuống, giọng điệu nghiêm túc, thành kính nói: “Là thần tự lấy tâm mình đoán bừa ý Mục Dao, nếu Hoàng thượng không tin có thể tự mình đi tìm Mục Dao hỏi, nếu từ chính miệng nàng nói ra, dĩ nhiên sẽ không phải là giả.”
Hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng Trọng Khê Ngọ trả lời, đầu gối ta cũng bắt đầu đau nhức.
Rốt cuộc giọng hắn cũng cất lên: “Ngươi về đi.”
Ngữ điệu lạnh lùng giống hệt lúc ta mới xuyên qua tại lần đầu chúng ta gặp gỡ, ta cúi đầu yên lặng lui ra. Chuyện tình cảm phải tự mình nói ra, hắn cứ nghĩ mãi không nói, người ngoài có nói thế nào cũng là vô dụng.
Ta có lòng nhắc nhở hắn, quen biết lâu nhau như vậy, ta nhận ra hắn cũng không tệ, ta không hy vọng hắn ngày càng lún sâu, bất luận là đối với… ai.
Ra khỏi hoàng cung, ta gặp thoáng qua một người mặc áo xám, dường như cảm thấy khá quen, không chờ ta quay đầu lại nhìn kĩ Thiên Chỉ đã ghé sát vào tai ta nói, trong cung vừa nghe được một tin tức…. Hoa Thâm xuất ngục.
Mục Dao hành động nhanh thật.
Ta quyết định rất nhanh, đi ngược về hướng Hoa phủ.
Sau khi nhìn thấy Hoa Thâm, cho dù ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý vẫn không tránh khỏi giật mình.
Ở trong lao ngục hơn một tháng đã khiến hắn gầy đi một nửa, giống như một khinh khí cầu bị thoát hơi.
Hắn nhìn thấy ta, trong mắt vẫn là sắc thái quen thuộc trước kia, oan ức nói: “Muội muội, ta ở trong ngục lâu như vậy sao không thấy muội đến thăm ta?”
Ta dứt khoát không để ý tới hắn, đi đến trước mặt Hoa tướng: “Phụ thân, con nói được làm được, hiện tại người có thể nghe con một câu không?”
Hoa tướng nhíu mày, đi theo ta đến thư phòng, tránh lưu lại giọt lệ của Hoa phu nhân cùng với ánh mắt mong đợi của Hoa Thâm.
“Con đã xin chỉ hòa ly.”
Câu nói của ta khiến mặt Hoa tướng biến sắc, ông bắt đầu nổi giận, ta vẫn nói thêm: “Bây giờ Mục Dao đã liên thủ với Tấn vương, Hoa phủ chính là mục tiêu của nàng.”
“Đồ vô dụng, ngay cả một nam nhân cũng không giữ nổi.” Hoa tướng vẫn tức giận, không kiềm chế được đập mạnh lên bàn.
Trong lòng ta thấy vô cùng trào phúng, ngữ khí cũng không lưu lại một chút tình nghĩa: “Suy nghĩ đầu tiên của phụ thân không phải là… là tự mình làm điều ác nhiều quá nên mới xảy đến cơ sự ngày hôm nay sao?”
“Ngươi… ngươi…” Bộ râu của Hoa tướng dường như cũng run theo, nhưng ta vẫn chút nể mặt.
“Quyền lực là do lời nói của mình mạnh đến mức người khác phải nghe theo, đồng thời cũng khiến những kẻ bỉ ổi bị trừng phạt, đây là suy nghĩ của phụ thân lúc mới làm quan. Thế nhưng bây giờ phụ thân lại lẫn lộn đầu với đuôi, bắt đầu dùng quyền lực chèn ép bên dưới. Người đứng càng cao, thứ có thể lọt vào mắt lại càng ít, đây quả thật là sơ tâm ban đầu của phụ thân sao?”
Hoa tướng chưa từng nghĩ tới ta sẽ nói ra những lời này, sắc mặt dù khó coi nhưng cũng không xen lời vào.
“Chuyện của huynh trưởng phụ thân còn rõ hơn con, cũng giống như phụ thân đã từng dẫm đạp lên vô số người chỉ để bước lên đỉnh cao, bò lên càng cao, gây thù sẽ càng nhiều, cuối cùng mọi thứ xung quanh càng ngày càng mất đi. Đây chính là luân hồi. Lần này huynh trưởng vào lao ngục, phụ thân bất lực chính là minh chứng rõ ràng.” Ta đón nhận ánh mắt khó đoán của Hoa tướng, nói tiếp: “Một tháng sau sẽ hạ chỉ hòa ly, đến lúc đó nếu phụ thân đã suy nghĩ thông suốt, con sẽ quay lại Hoa phủ đối mặt với phụ thân. Nhưng nếu phụ thân vẫn khăng khăng muốn giữ vững quyền thế, vậy con sẽ cứ thế rời đi, Hoa phủ có sướng khổ gì cũng không liên quan đến con.”
Nói xong ta lập tức xoay người rời đi, hãy để cho Hoa tướng thời gian cân nhắc.
Trong vòng một tháng tiếp theo, ta bắt đầu giao cho Hoa Nhung Châu rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, tất cả đều tiến hành dựa theo tình tiết Mục Dao bắt đầu thu thập chứng cứ phạm tội của Hoa phủ trong tiểu thuyết.
Ta phải đi trước một bước, nắm tất cả chứng cứ trong tay, như vậy ta mới có quyền lựa chọn.
Hoa Nhung Châu không phụ sự kì vọng vủa mọi người, làm theo tất cả những người và những nơi ta đã chỉ thị, mỗi chỗ đều hoàn thành cực kì tốt.
Nhìn một xấp cáo trạng trong tay, ta chỉ thấy lòng mình nguội lạnh.
Thật ra, nếu đặt ta vào góc nhìn của Hoàng đế mà nói, những nhân chứng và vật chứng liên quan đến tội trạng này hoàn toàn có thể tiêu hủy, cho dù Mục Dao có tài nhìn thấu trời đất cũng không thể cứu vãn nổi trận phong ba bão táp này.
Đáng tiếc… Ta không thể.
Như vậy sẽ bất công cho tất cả những người bị hại.
Ta không nói với Hoa tướng về sự tồn tại của những chứng cứ này, vì ta đang chờ sự lựa chọn của ông ấy.
Nếu Hoa tướng có chút ăn năn hay cắn rứt lương tâm, ta sẽ giao những bằng chứng phạm tội này cho ông, để ông nhận tội mà từ quan, dù sao ông làm tể tướng đã mười mấy năm, không phải là cái gì cũng sai. Cho dù phải lấy dòng dõi của ông để ép buộc hay là chút công lao ít ỏi của ông, Trọng Khê Ngọ cũng sẽ không đưa ông vào chỗ chết, cũng sẽ không hại đến người nhà của ông. Đây là con đường sống sót duy nhất của ông ấy, quyền lựa chọn đều nằm trong tay ông.
Nếu ông ấy vẫn chấp mê bất ngộ, ta sẽ từ bỏ hoàn toàn, giao toàn bộ chứng cứ cho Mục Dao. Sau đó, ta tự mình tha hương đến nơi xa, Hoa phủ chết hay sống, đều là tội đáng phải chịu, không liên quan gì đến ta cả. Đây là cơ hội sống cuối cùng mà ta dành cho Hoa phủ, với tư cách Hoa Thiển.
Một tháng sau, trong cung tổ chức Ngọ yến Trung thu, ta không chọn ngồi cùng Trọng Dạ Lan mà khăng khăng ngồi bên vị trí của Hoa phủ, phớt lờ những ánh mắt khác lạ của người ngoài.
“Đã một tháng trôi qua rồi, phụ thân đã nghĩ thông chưa?” Ta nâng ly với Hoa tướng, trên mặt mang theo ý cười, nhưng tâm trạng lại như rượu ở trong chén, dậy sóng không yên.
Hoa tướng nhìn ta, ánh mắt sâu xa, một lúc lâu sau mới dời đi, tim ta vừa trĩu xuống thì nghe ông ấy nói: “Sau này Thiển Nhi chớ nhắc đến chuyện này nữa.”
Lòng bàn tay lạnh ngắt, nhưng lòng ta bình tĩnh trở lại, hóa ra ta không thể nào thay đổi tính cách nhân vật.
Ta cong môi cười, uống cạn chén rượu: “Vậy… vậy con hiểu rồi.”
Rõ ràng chúng ta ngồi gần nhau như thế, là người một nhà máu mủ ruột thịt, nhưng ta lại cảm thấy có một khoảng cách không thể nào vượt qua, Hoa tướng vẫn bỏ lỡ cơ hội sống sót cuối cùng.
Yến tiệc đang diễn ra, ta cũng không để tâm dù chỉ một chút. Hoa tướng đã đưa ra lựa chọn của mình. Ta nên dứt khoát rời đi. Chuyện của Hoa phủ… từ đây không liên quan gì đến ta nữa.
Sau khi uống cạn chén rượu, ta rời khỏi yến tiệc, tự mình bước ra khỏi cung. Là Hoa phủ đã không chọn ta.
Tuy nhiên, vừa đi được nửa đường ta đã bị một người chặn lại.
“Thánh chỉ hòa ly của hoàng thượng lát nữa sẽ được chuyển đến phủ của ngươi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đa tạ hoàng thượng.”
Ta nói xong liền chuẩn bị rời đi, Trọng Khê Ngọ đưa tay ra như muốn kéo ta lại, nhưng một bóng người bất chợt chen vào giữa chúng ta.
Ta sững sờ nhìn Hoa Nhung Châu, lướt qua thấy đôi mắt đang hơi nheo lại của Trọng Khê Ngọ, ta nhanh chóng kéo Hoa Nhung Châu sang một bên, nói: “Hoàng thượng, đây là đường đi của quan viên. Người đi lại nhiều, hiện giờ thánh chỉ còn chưa truyền tới, thần không muốn bây giờ lại có người bàn ra tán vào.”
Ví như vì ta hồng hạnh xuất tường với Trọng Khê Ngọ, nên mới có chuyện hòa ly với Tấn vương.
Trọng Khê Ngọ nhìn Hoa Nhung Châu không rời mắt, hắn hỏi: “Đây là ai?”
“Hắn chỉ là thị vệ bên cạnh thần, Hoa Nhung Châu. Hắn lo lắng thanh danh của thần nên mới mạo phạm hoàng thượng. Dù sao đi nữa, thời điểm này cũng hơi nhạy cảm.” Ta nhanh miệng giải thích.
Hoa Nhung Châu này thường ngày hiền lành, hôm nay sao dám liều mạng với Trọng Khê Ngọ? Phải chăng dạo này ta đã chiều hắn quá? Từ sau khi giao cho hắn những nhiệm vụ quan trọng này?
Ta vô thức đẩy Hoa Nhung Châu ra phía sau, nói: “Chỉ là cùng họ thôi mà, không phải người của Hoa phủ.”
Trọng Khê Ngọ nhìn ta, ánh mắt của hắn làm ta rợn cả tóc gáy, đành phải từ bỏ ý định xuất cung, tạm thời quay lại yến tiệc ngoan ngoãn xem kịch.
Tuy nhiên, mông còn chưa kịp ngồi thì đột nhiên vài bóng người bay ra từ các vũ nữ đang nhảy múa, lao thẳng vào vài chỗ ngồi, trong đó có Hoa phủ.
Lại nữa?
Tôi có thù gì với cuộc tụ họp đông người này à? Lần nào có ta cũng xảy ra chuyện hết vậy?
Lễ tế tổ cũng vậy, lần trước bày tiệc đón gió tẩy trần cho nam ba cũng vậy, lần này cũng vẫn vậy.
Lần sau có đánh chết ta cũng không tham dự những buổi tụ tập hỗn loạn này nữa. Tỉ lệ rủi ro quá cao.
Tiếng “Có thích khách” vừa hô lên, yến tiệc lại trở nên hỗn loạn, ta như một thói quen kịp thời trốn sau Hoa Nhung Châu.
Lần hành thích này không có trong truyện…
Mục tiêu là ai? Trọng Khê Ngọ vừa rồi ở đằng sau ta, chưa đến đại sảnh thích khách đã hành động rồi, hiện tại hắn đã được bảo vệ chặt chẽ ở bên ngoài, nên lần này không phải là hành thích hoàng đế.
Ta âm thầm quan sát tình hình xung quanh, thấy có gì đó không ổn.
Thích khách lần này dường như là… hai nhóm người, vì chiêu thức lẫn cách phối hợp giữa bọn họ đều quá… gượng gạo.
Hoa Nhung Châu đứng chắn trước mặt ta, kín đến nỗi gió không thổi lọt. Đột nhiên ta nghe thấy tiếng hét, quay sang thấy Thúy Trúc ngã xuống đất. Em ấy là nha hoàn, bên cạnh không có thị vệ.
Ta nhìn cảnh vệ Hoa phủ đứng bên cạnh, nói với Hoa Nhung Châu: “Ngươi qua bên Thúy Trúc.”
Hoa Nhung Châu dường như không nghe thấy ta nói gì hay sao mà không thấy nhúc nhích, ta đang định nói lại thì đột nhiên thế tấn công của tên thích khách trở nên mãnh liệt hơn, đặc biệt nhắm vào vị trí của ta.
Mục tiêu là ta?
Nhưng rốt cuộc là do ai đã làm? Ta nhìn sang vị trí của Mục Dao, bên nàng cũng không khá hơn chỗ này là bao.
Thế này kì lạ quá đấy?
Những thị vệ quanh ta giảm đi từng người một, có vẻ như chúng thật sự muốn lấy mạng ta. Rốt cuộc ta đã đắc tội với ai vậy?
Có điều tình huống hiện tại không cho phép ta suy nghĩ, ta theo Hoa Nhung Châu từng bước lùi về sau, trong lòng đột nhiên phát lạnh.
Cảm giác này quen thuộc quá, khi ta vô tình đỡ mũi tên thay Trọng Dạ Lan, chính là cảm giác này.
Chưa kịp quay đầu quay lại đã nghe thấy tiếng Hoa phu nhân hét lên thảm thiết: “Thâm Nhi——”
Hoa Thâm?
Trước khi não ta kịp phản ứng, ta đã bị đẩy sang một bên, ngã nhào xuống đất.
Hoa Nhung Châu phản ứng lại, nhanh chóng đỡ ta dậy, lúc này mới có thời gian ngẩng đầu lên nhìn.
Ta chỉ thấy nơi ta vừa đứng lúc nãy, Hoa Thâm quỳ trên mặt đất, hai tay chống lên nền gạch, trên ngực… có một thanh kiếm dài xuyên qua.
Mục tiêu của đám người mặc đồ đen quả nhiên là ta.
Tên thích khách thấy kiếm vừa rồi chưa trúng, lại thu kiếm rồi chém tới lần nữa.
Như một thước phim quay chậm, Hoa Thâm lấy tay ôm miệng vết thương đang ròng ròng máu, nhe răng nhìn ta cười, vẫn ngốc nghếch như mọi khi.
Thích khách bị Hoa Nhung Châu chặn lại, ta tiến sát bên Hoa Thâm, muốn nói chuyện nhưng cuống họng không thốt ra được lời nào.
“Muội… muội muội… Lúc trước trúng tên cũng đau thế này sao?” Hoa Thâm mơ hồ nói, máu chầm chậm chảy trên mặt đất thành một vũng.
Ta vươn tay ra mới phát hiện tay mình đang run bần bật, đỡ hắn trên mặt đất, vô thức hỏi: “Sao huynh phải đỡ cho ta?”
Hoa Thâm tựa đầu vào cánh tay ta, khó nhọc nói: “Muội … không phải cũng đã từng chở che ta trước mặt Tấn vương sao? Ta… Ta đây làm huynh… Sao có thể làm ngơ muội. “
Hoa Thâm gầy đi một nửa, khuôn mặt rõ ràng gầy hẳn đi. Hắn cố nặn ra một nụ cười, không còn nét béo ú và thô tục của ngày trước.
Ta chợt nhớ những từ ta xưng hô với hắn trước đây – là bánh ú béo, là công tử bột, là tên ngốc…
Còn hắn, mặc cho bị ta khinh thường vẫn trơ mặt tiến lại gần, chưa bao giờ oán giận vì thái độ không tốt của ta.
Vị công tử này, người mà ta luôn coi thường, là người duy nhất trên đời này đối xử chân thành với Hoa Thiển.
Ta hít một hơi thật sâu mới thôi run rẩy: “Huynh à, huynh sẽ ổn thôi… Ta sẽ…”
Nhưng giây tiếp theo, cổ ta bỗng nhói đau, trước mắt chỉ còn một màu đen kịt.
Tâm niệm duy nhất mà ta có trước khi hôn mê là – Ta không thể ngất đi, ta phải tận mắt nhìn Hoa Thâm không sao mới được.
Khi tỉnh dậy, lại là một trận đau đớn nhói thân, ta cố mở mắt ra, suýt nữa ngất xỉu lần nữa.
Bởi vì dưới chân ta là… vách đá. Ta bị trói chặt, treo trên một cái cây trên đỉnh vách đá!
Cố gắng chống lại nỗi sợ độ cao trong lòng, ta nhìn xung quanh, không khỏi sửng sốt, phát hiện còn có… Mục Dao. Hai chúng ta như hai con cá muối bị treo lên phơi khô.
Nàng dường như vẫn đang hôn mê.
Lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi?”
Ta quay đầu lại nhìn lên vách đá, thấy hai người áo đen che mặt.
Nhìn thấy vết máu khô trên ngực, trong lòng hít một hơi. Ta tràn đầy tức giận nhìn bọn họ: “Lần tập kích này là các ngươi ra tay? Muốn mạng của ta, vậy hà cớ gì lại trói ta ở chỗ này?”
Cũng không biết Hoa Thâm đã ra sao.
Hai người áo đen nhìn nhau một cái, do dự một hồi rồi nói: “Nhóm người muốn giết các ngươi, không phải bọn ta.”
“Vậy các ngươi muốn làm gì? Ta có thù oán gì với các ngươi sao?”
Người mặc đồ đen không trả lời, chỉ lắng tai nghe, sau đó xoay người đi, bỏ lại một câu: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Một lúc sau, bóng dáng của Trọng Dạ Lan xuất hiện, theo sau là vài lính canh.
Khi hắn nhìn thấy tình huống trước mặt, đôi mắt hắn như nổi lửa, phóng đến chỗ hai gã mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen không chút sợ hãi cắm thanh trường kiếm trong tay lên cành cây trên vách đá, khiến Trọng Dạ Lan không dám bước tới gần.
“Ngươi có biết người ngươi đang trói là ai không?” Đôi mắt Trọng Dạ Lan như hai quả cầu lửa.
Một trong hai người mặc đồ đen trả lời: “Trói cũng đã trói rồi, ta đương nhiên biết. Tấn vương chọn một người đi.”
Nghe thấy câu này, ta không khỏi trợn trừng mắt. Cái gì mà loạn xà ngầu hết lên thế này? Người này đang nói đùa đấy à? Sao ấu trĩ vậy? Lôi nhau ra vách đá chơi trò thử thách cực hạn?
Có điều ta còn chưa mở lời, đã nghe thấy Trọng Dạ Lan hỏi: “Mục đích của ngươi là gì?”
“Chẳng là gì cả, chỉ là chủ tử nhà ta và Tấn vương gia có vài ân oán, thích nhìn ngươi khó xử mà thôi.” Người áo đen nói, giọng điệu đầy khiêu khích.
Trước khi Trọng Dạ Lan hung tàn bước đến, người mặc áo đen còn lại lên tiếng: “Chỉ cần Tấn vương chọn một người, chúng ta sẽ thả một người, người còn lại sẽ phải lao xuống đáy vách đá làm mồi cho cá.”
Tân Di? Lòng ta khẽ động.
Đúng lúc này Mục Dao tỉnh dậy, khi cả hai mắt đối mắt, ta vô thức sững lại, nàng rời mắt trước, quay đi nhìn về phía Trọng Dạ Lan.
Hai người mặc đồ đen thấy Trọng Dạ Lan cứ mãi im lặng, bọn họ nhìn nhau, đâm kiếm vào cành cây thêm mấy phân nữa, ta và Mục Dao không khỏi run lên.
Trọng Dạ Lan nheo mắt, vô thức bước lên một bước.
Người mặc đồ đen lại nói: “Nếu Tấn vương không chọn, vậy thì đừng mong có cả hai người này nữa.”