Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Chương 16



Ngày đó Kỳ Diễn An vốn nên đi vẽ tranh mới cho Linh Hi lâu, nhưng lại chẳng hề vẽ tranh mới, ngược lại cẩn thận lật kỹ "Du Tương Xuân Ý Lục" từ đầu đến cuối.

Một khắc khép quyển sách kia lại, mới phát giác hoàng hôn đã lặng lẽ đến từ khi nào, ánh mây đỏ tím nhuộm ở phía chân trời xa xa, bóng đêm như mực đè xuống, tiếng hò la rao bán trên đường cũng tràn vào trong tai, sáng lên từng ngọn đèn lồng.

Trong đầu đều là những từ ngữ miêu tả tình yêu, còn có một bức tranh khiêu dâm giống Kỳ Sóc kia.

Nhưng trong giấc mơ, nó không chỉ là một bức tranh nữa. Trong mơ, Kỳ Sóc trần trụi, cơ thể màu hồng phấn, mái tóc đen nhánh buông lỏng, đôi mắt trong trẻo lại vô tội, dịu dàng mở chân ra. Cậu ngại ngùng cười, hơi nghiêng đầu một chút, nửa rũ mi mắt, nhu thuận lại đáng yêu, sau đó xấu hổ ngước mắt lên, rụt rè gọi: "Thiếu gia.”

Hậu quả của giấc mơ xuân chính là, Kỳ Diễn An ý thức được hắn càng ngày càng không biết nên ở chung với Kỳ Sóc như thế nào. Phàm là vừa nhìn thấy Kỳ Sóc, thì có không cách nào khống chế được suy nghĩ lung tung, chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ và mặt nóng bừng. Kỳ Sóc rất lo lắng, sợ Kỳ Diễn An bị sốt. Còn chưa đợi Kỳ Diễn An ngăn lại, tay Kỳ Sóc đã phủ lên trán Kỳ Diễn An. Lần này thì tốt rồi, từ đó về sau giấc mơ kia liền trở nên càng thêm hoạt sắc sinh hương*, thậm chí còn có một cảm giác ấm áp và tinh tế. Ban ngày Kỳ Diễn An tỉnh lại cảm thấy rất áy náy, tuy nói Kỳ Sóc ngoài mặt là nô lệ nhỏ của Kỳ Diễn An, tiểu nhị Cảnh Tường Trai, nhưng Kỳ Diễn An chưa bao giờ coi cậu là hạ nhân, sớm bao nhiêu năm Kỳ Sóc cũng đã là một trong những người thân nhất trong lòng. Tình nghĩa với Kỳ Sóc khó có thể xác định, không chỉ là huynh đệ, so với huynh đệ còn nhiều hơn.

(Hoạt sắc sinh hương: Vẻ đẹp sinh động)

Nhưng một người như vậy, trong mơ Kỳ Diễn An cũng không biết đã tách chân ra đâm tới đâm lui bao nhiêu lần, cũng không biết bị Kỳ Diễn An làm cho khóc bao nhiêu lần. Chuyện thiếu đạo đức đến đâu Kỳ Diễn An trong mơ cũng đã làm, lúc tỉnh táo thì xấu hổ nhớ lại. Tóm lại, trong mơ mỗi cảnh "Du Tương Xuân Ý Lục" hắn đều thử qua.

Kỳ thật ngoại trừ áy náy với Kỳ Sóc, Kỳ Diễn An còn mơ hồ cảm thấy mất mát. Bởi vì hắn ý thức được, sâu trong nội tâm, hắn quả thật muốn cùng Kỳ Sóc làm như vậy.

Nhưng nếu không ở trong mơ, ngay cả chuyện bình thường cũng không thể làm được.

Kỳ Sóc tuy rằng chậm chạp, nhưng đối với chuyện của Kỳ Diễn An vẫn luôn đặc biệt chú ý và quan tâm, cho nên mặc dù cậu không nhạy bén lắm, cũng nhận ra Kỳ Diễn An khác thường. Cậu rất nhanh ý thức được Kỳ Diễn An đang xa lánh mình.

Kỳ Diễn An thường chong đèn đọc sách đêm khuya, đọc đều là binh thư Kỳ Sóc không hiểu lắm. Tuy rằng những chữ cái kia Kỳ Sóc đều biết, nhưng đọc ra từng chữ lại trở nên tối nghĩa khó hiểu. Kỳ Sóc tuy rằng không hiểu binh thư, nhưng lại biết đọc mấy thứ này sẽ rất phí não, liền mỗi ngày làm một ít điểm tâm ăn khuya bưng cho Kỳ Diễn An. Từ nhỏ cậu đã lớn lên ở Kỳ phủ, Kỳ Diễn An thích cái gì, không thích cái gì, cậu đều thuộc như lòng bàn tay, mỗi ngày tự làm canh, cũng theo khẩu vị của Kỳ Diễn An điều chế, không sai chút nào. Nhiều năm như vậy, Kỳ Diễn An vẫn luôn thích. Mỗi khi nhìn Kỳ Diễn An ăn, trong lòng Kỳ Sóc ấm áp không thôi. Có thể làm một ít việc cho Kỳ Diễn An, Kỳ Sóc sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng hôm trước Kỳ Diễn An lại nói không cần làm nữa, Kỳ Sóc nghẹn nửa ngày, hỏi Kỳ Diễn An có phải làm không hợp khẩu vị hay không.

"Nếu hương vị làm không tốt, thiếu gia có thể nói cho ta biết. Lần sau ta chắc chắn sẽ chú ý... Ta nhất định sẽ làm cho thiếu gia cảm thấy ngon miệng." Kỳ Sóc nói như vậy.



Kỳ Diễn An buông quyển sách trong tay xuống, nhìn về phía cậu: "Không phải là không hợp khẩu vị. Ngươi cứ chiều ta, ta dưỡng thành thói quen tham lam cũng không tốt. Huống hồ không cần làm bữa khuya cho ta, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút, không tốt sao? ”

Không tốt chút nào. Kỳ Sóc lắc đầu, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ: "Ta... Ta cảm thấy, làm bữa khuya cho thiếu gia... Tốt hơn. ”

Kỳ Diễn An nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ngươi lại đây. ”

Kỳ Sóc đi vài bước, đến trước mặt Kỳ Diễn An. Không biết là qua bao lâu, nhìn Kỳ Diễn An ở cự ly gần như vậy, trái tim Kỳ Sóc đập loạn nhịp. Kỳ Diễn An lớn lên quá đẹp, đem vẻ oai hùng của Kỳ Chính Tắc và Kỳ phu nhân xinh đẹp hòa vào kết hợp với nhau. Ban ngày rực rỡ kiêu hùng, đến ban đêm, lại đẹp đẽ dịu dàng, ngay cả bóng nho nhỏ dưới hàng mi cũng vừa đẹp. Kỳ Diễn An vươn tay về phía cậu, vừa định chạm vào má Kỳ Sóc thì rụt lại, cực kỳ muộn phiền xoa xoa mi tâm nói với Kỳ Sóc: "Nghiêng mặt một chút, ta xem vết thương trên mặt ngươi.”

Kỳ Sóc rất hiểu chuyện nghiêng đầu qua, cậu cũng hiểu động tác vừa rồi của thiếu gia là muốn quay má cậu qua, nhưng lại chẳng biết sao lại không làm nữa.

Kỳ Diễn An kiểm tra vết thương của Kỳ Sóc, nhìn qua khôi phục không tệ, liền bảo Kỳ Sóc trở về nghỉ ngơi.

"Mấy ngày nay… không cần phải làm bữa tối cho ta. ”

Trước khi Kỳ Sóc đi, nghe Được Kỳ Diễn An nói như vậy.

Một lần hai lần, Kỳ Sóc tuy rằng khổ sở, nhưng cũng nhiều lần tự tìm cớ thay Kỳ Diễn An. Thẳng đến một lần, Kỳ Sóc nhìn thấy trên tay áo Kỳ Diễn An có hoa liễu rủ, theo bản năng nhẹ nhàng vỗ hoa rơi xuống, nhưng ngay khi chạm vào mu bàn tay Kỳ Diễn An, Kỳ Diễn An giống như đang trốn tránh mãnh thú hồng thủy gì đó, đột nhiên rút tay lại.

Sau khi Kỳ Diễn An rút tay về, ngay cả chính hắn cũng giật mình tại chỗ. Kỳ Sóc cũng hoảng sợ, ấp úng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ biết liên tục xin lỗi, còn chưa đợi Kỳ Diễn An mở miệng đã bỏ chạy.

Trước sau nghĩ lại, Kỳ Sóc có chậm chạp đến đâu cũng nhận ra.

Kỳ Diễn An rất ghét chạm vào cậu.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, trái tim Kỳ Sóc lạnh đi một nửa. Sao thiếu gia lại ghét chạm vào mình chứ? Kỳ Sóc cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi Kỳ Diễn An xa lánh mình, cũng chỉ có một chuyện có thể khiến Kỳ Diễn An chán ghét mình đến mức này... Sự xuất hiện của Tô Uy và Liễu Lam.



Nghĩ tới đây, Kỳ Sóc đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nước chua trào ra, nôn mửa một hồi lâu.

Ban đêm, mọi thứ im ắng. Kỳ Diễn An lật giở một trang sách, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Âm thanh kia rất nhẹ, như là do dự sợ sợ hãi ai. Qua một hồi lâu, mới nghe được Kỳ Sóc thật cẩn thận gọi, "Thiếu gia". Kỳ Diễn An bảo cậu đi vào, cậu mới cúi đầu đi vào phòng, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Còn chưa đợi Kỳ Sóc mở miệng, Kỳ Diễn An đã dẫn đầu nói: "Hôm nay. Xin lỗi. "Kỳ Diễn An suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết nên giải thích sự khác thường của mình như thế nào, có chút phiền não. Hắn dứt khoát chuyển đề tài: "Không phải nói không cần đưa đồ ăn khuya à, sao ngươi lại tới đây? ”

Kỳ Sóc không nói gì, lấy túi nhỏ trên lưng xuống, do dự không biết nên đặt ở đâu, ngập ngừng nói: "Ta có thể mượn...bàn của thiếu gia không?"

Kỳ Diễn An nở nụ cười: "Đương nhiên là được. ”

Kỳ Sóc cởi bỏ từng tầng từng lớp vải nhỏ, bên trong lộ ra ngân lượng trắng bóng.

Kỳ Diễn An khó hiểu nhìn về phía cậu, Kỳ Sóc nói: "Đều, đều cho thiếu gia. ”

Kỳ Diễn An buồn cười nói: "Vì sao? Lấy tất cả tiền riêng của ngươi cho ta để làm chi?"

Kỳ Sóc khịt mũi, tiếp tục nói: "Ngày mai ta tới tiền trang, giao số dư còn lại cho thiếu gia..."

(Tiền trang là ngân hàng tư nhân á)

Kỳ Diễn An nhận thấy có gì đó không ổn, hỏi: " Ngươi đang làm cái gì vậy? ”

Kỳ Sóc lập tức đỏ hốc mắt: "Thiếu gia. Ta không giống họ! ”

"Thiếu gia đã tiêu rất nhiều tiền cho bọn họ. Ta vốn muốn làm điều đó, cũng nên làm như vậy, nhưng thiếu gia nói không cần ta quản, ta nghe lời thiếu gia, sợ thiếu gia tức giận… nghe người. Nhưng... Thiếu gia chán ghét ta... Ta, ta không giống họ!”

Kỳ Sóc sợ Kỳ Diễn An không tin mình, lặp đi lặp lại câu nói này.