Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Chương 19



Đây là lần đầu tiên Kỳ Sóc cưỡi ngựa, lưng ngựa xóc nảy cậu không quen lắm, Kỳ Diễn An phía sau càng làm cho cậu không biết làm sao. Kỳ Sóc chưa từng không nghe lời, lần này không nghe Kỳ Diễn An nói, cậu biết Kỳ Diễn An cực kỳ không vui. Nhưng vẫn loáng thoáng cảm thấy, nếu mình nghe Kỳ Diễn An nói trở về, Kỳ Diễn An sẽ càng giận hơn, hoặc là nói, Kỳ Diễn An hy vọng mình đuổi theo.

Kỳ Sóc hơi nghiêng đầu nhìn Về phía Kỳ Diễn An: "Thiếu..."

"Nếu sợ thì nắm chặt dây cương." Kỳ Diễn An cướp trước khi cậu kịp nói chuyện.

Kỳ Sóc cũng không cảm thấy sợ hãi, có lẽ vì có Kỳ Diễn An bên cạnh. Mùi vị trên người Kỳ Diễn An từ nhỏ đến lớn đều đã quen, ngửi thấy mùi như nắng sau cơn mưa khiến cậu an tâm, chẳng sợ gì nữa. Vừa rồi cậu muốn giải thích với Kỳ Diễn An, cậu không có ý định gặp mặt cô nương nhà người ta, Lý Ký cũng thế, Vương Ký cũng vậy, cái nào cũng ổn nhưng cậu không muốn gặp. Cậu sẽ dựa theo những gì kỳ Diễn An nói lúc trước, đợi kỳ Diễn An thành hôn, sau đó kỳ Diễn An quyết định chuyện mình lập gia đình.

Kỳ Sóc lại muốn mở miệng, đúng lúc này, Kỳ Diễn An kéo dây cương, ngựa đi chậm lại, chậm rãi đi dạo trên bãi cỏ. Kỳ Sóc lúc này mới để ý bọn họ đã ra khỏi thành. Trước mắt là một mảng lớn đồng cỏ trống trải không người, màu xanh lá cây dạt dào, ngẫu nhiên còn có mấy đóa hoa dại xuất hiện, theo gió lay động. Xa xa hơn là núi non vờn quanh, màu vàng nhạt sáng trên ngọn núi.

Con ngựa chở hai người tản bộ không mục đích, Kỳ Diễn An vòng ôm Kỳ Sóc giữa 2 cánh tay, nhìn qua giống như ôm cậu vào lòng. Hắn không có nhiều động tác, luôn im lặng không nói, bởi vì hiện tại trong đầu hắn đều là cái quay đầu lúc nãy của Kỳ Sóc, miệng như quả đỏ. Hắn vốn là bởi vì chuyện mẫu thân nói mà giận chó đánh mèo với Kỳ Sóc, nhưng ôm Kỳ Sóc ở trong lòng bất tri bất giác cảm thấy thoả mãn. Hắn nhận thấy cơ thể Kỳ Sóc so với hắn tưởng tượng còn nóng còn mềm hơn, hắn tức khắc cứng đờ không dám động đậy. Thấy đôi môi đỏ như son của Kỳ Sóc thì hoảng hốt nóng cả mặt. Những tâm tư không thể nhìn thấy ánh sáng bắt đầu rục rịch.

Kỳ Sóc lần nữa quay đầu, há mồm nói cái gì đó, nhưng nhìn vào mắt Kỳ Diễn An, cũng chỉ có đôi mắt ướt át cùng cái miệng đỏ như son của mình. Kỳ Sóc phát hiện Kỳ Diễn An khác thường, rõ ràng đang nhìn cậu, lại giống như đang nhìn cái gì đó, không trả lời cậu, liền gọi: "Thiếu gia..."

Lập tức, giọng nói đã bị thứ gì đó ấm áp ngăn cản. kỳ Diễn An nắm chặt mặt Kỳ Sóc, không cho nhúc nhích. Cậu chớp chớp mắt, trước mặt là đôi mắt nhắm nghiền của Kỳ Diễn An lông mi mảnh mai, đặc biệt an tĩnh, lại cực kì đẹp. Kỳ Diễn An rất nhanh buông cậu ra, hai má đỏ bừng. Kỳ Sóc ngây thơ nhìn Kỳ Diễn An, vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Kỳ Diễn An nhận ra xấu hổ chỉ có một mình mình, mà người khiến hắn buồn bực nhiều ngày như vậy vẫn không biết gì, nửa là giận dỗi nửa không cam lòng cứ như vậy nếm thử có chút, hắn nói: "Ngươi…Ngươi há miệng ra. ”

Kỳ Sóc gật gật đầu: "Được..."

Còn chưa kịp nói xong, Kỳ Diễn An lại chặn miệng cậu lại. Lưỡi khéo léo trượt vào khoang miệng, đảo qua hàng răng. Kỳ Sóc đờ đẫn bị Kỳ Diễn An xoay mặt, ôm eo, cả người đều bị Kỳ Diễn An xoa ôm vào trong ngực. Một hồi lâu, Kỳ Diễn An mới buông cậu ra. Khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Diễn An càng lúc càng đỏ, khuôn mặt trắng nõn của Kỳ Sóc cũng đỏ bừng, nhưng mà không phải đỏ bừng mà là ửng hồng. Nhìn Kỳ Sóc thở hổn hển, Kỳ Diễn An có chút hoảng hốt, nhưng thời điểm hắn mở miệng, giống như uống phải thuốc câm, cho dù bình thường hắn khéo lưỡi như sáo, giờ phút này lại không nói được gì.

Kỳ Sóc nhỏ giọng giải thích, đôi mắt ướt át nhìn Kỳ Diễn An, hết sức vô tội: "Thiếu gia, ta. Lúc nãy ta không thở được. ”

Mới vừa rồi không biết làm sao, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến cái miệng đỏ như anh đào này, nếm thử chắc còn ngọt hơn cả anh đào nên mới làm chuyện khác thường. Nhưng mà đã đến bước này rồi, Kỳ Diễn An dứt khoát xé rách bình phong, gắt gao ôm chặt Kỳ Sóc vào trong ngực. Thân thể ấm áp mềm mại của Kỳ Sóc khiến hắn vui mừng cũng làm cho hắn khô nóng. Kỳ Diễn An ý thức được biến hóa trên người, sắc mặt càng đỏ hơn, giọng nói như bị bóp nghẹt, có chút khàn khàn: "Chúng ta... xuống đi dạo một chút."



Hai người xuống ngựa, Kỳ Sóc đi vài bước đuổi theo Kỳ Diễn An đi ở phía trước, tủi thân nói: "Thiếu gia, ta không có ý định gặp mặt cô nương Lý gia…ta..."

Kỳ Diễn An mạnh mẽ xoay người lại, gõ vài cái lên trán Kỳ Sóc: "Mất não rồi à, sao vẫn còn nghĩ tới chuyện này chứ?"

*Câu này tử não cân/ ý nghĩa tương tự kiểu não chết/ mất não kiểu zậy á.

Kỳ Sóc ngẩn người, cậu cảm thấy Kỳ Diễn An vì chuyện này mà không vui.

Kỳ Diễn An máu nóng trào dâng: "Ngươi không chỉ không kháng cự mà còn không quan tâm chút nào. Ngươi hiểu được chúng ta vừa làm cái gì không?"

"Hình như ta hiểu, nhưng mà..." Nhưng dường như không giống ý cậu nghĩ, Kỳ Sóc càng nghĩ càng mơ hồ, thành thật nói, "Cũng không rõ lắm. ”

"Ngươi nói xem, ngươi hiểu là cái gì."

Kỳ Diễn An như này khiến Kỳ Sóc hơi hãi, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Đây hình như là... Chuyện vợ chồng sẽ làm..."

Những tâm tư thầm kín nóng lòng muốn nhìn thấy ánh sáng, Kỳ Diễn An há mồm, muốn chọc thủng lớp giấy ngăn cách giữa hai người họ: "Vốn là chuyện vợ chồng sẽ làm. Ta..."

Kỳ Sóc thấp hơn Kỳ Diễn An nửa cái đầu, đang hơi hơi ngẩng mặt hoang mang nhìn Kỳ Diễn An, nghiêm túc học hỏi khiến Kỳ Diễn An trong nháy mắt xấu hổ muốn đem nỗi buồn mấy ngày nay kể hết cái đầu gỗ không thông suốt này, lời nói đến bên miệng lại rẽ một cái, có một chút hằn học: "Không phải ngươi luôn mong gặp được thiếu phu nhân à? Vậy ngươi luyện tập với ta cách hoà hợp giữa phu thê đi, chờ ta học được, ta sẽ không lôi kéo ngươi nữa. Ta kết hôn, ngươi cũng có thể cưới vợ.”

Lúc nói ra miệng ít nhiều mang theo chút buồn bực giận dỗi, nhưng khi nghe mình nói, ngay cả Kỳ Diễn An cũng cảm thấy đây giống như lời gì, quả thực hoang đường.

Nhưng Kỳ Sóc lại coi như thật. Cái này cũng cần luyện tập á? Kỳ Sóc đăm chiêu. Nhưng mà cậu chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của Kỳ Diễn An, tín nhiệm Kỳ Diễn An vô điều kiện đã biến thành một loại bản năng. Có lẽ cũng giống như lúc cậu học gảy bàn tính, cần cù luyện tập mới có thể càng đánh nhanh càng thuần thục. Giống như khi cậu làm công việc may vá, luyện tập lâu, thêu mới có thể thuận tay, thêu ra hoa văn mới có thể lưu loát tự nhiên, không vấp váp như lúc đầu, cũng sẽ không bị đâm vào tay.

Kỳ Sóc vừa thông suốt là không chút do dự, chủ động xin đi giết giặc vì Kỳ Diễn An phân ưu: "Nếu có thể giúp được thiếu gia, ta nguyện ý bồi thiếu gia luyện tập. ”

Kỳ Diễn An đang ảo não mình lỡ lời, bất thình lình nghe Kỳ Sóc nói như vậy, hắn ngẩn cả người.



Kỳ Sóc thấy Kỳ Diễn An nhìn cậu như nhìn quái vật, có chút nóng lòng, nhưng vẫn hướng tới cái con người khiến cậu khó xử kia cầu giúp đỡ: "Thiếu gia, ta lại nói sai ư? Ta phải nói gì đây? ”

Thật lâu sau, Kỳ Diễn An thở dài một hơi, quên đi. Điều khiến hắn động tâm không phải là y như vậy sao? Không biết thế sự cực kỳ trong sáng, lúc nhìn về phía người ta trong mắt đều là thứ tinh khiết nhất, không có một tia tạp chất. Không linh hoạt, đầu óc toàn sợi gân, coi trọng tất cả lời nói của hắn, nếu tất cả đều là hắn, cần gì phải vì y chậm chạp mà phiền não, y chậm chạp, ngươi không phải cũng thích sao?

*Đầu óc toàn sợi gân: Trong mọi việc, chỉ cần người khác cần bạn thì bạn sẽ làm.

Kỳ Diễn An nói: "Ngươi tới gần ta chút đi. ”

Kỳ Sóc tiến lên vài bước, sau đó đã bị Kỳ Diễn An ôm eo. Đối mặt là hơi thở nóng ấm thuộc về Kỳ Diễn An, bên tai là tiếng chim hót véo von.

Kỳ Diễn An buông cậu ra, ngón cái lau đi nước bọt bên môi cậu: " Ngươi có biết ta vừa làm gì không? ”

Kỳ Sóc cái hiểu cái không gật gật đầu: "Thiếu gia liếm đầu lưỡi của ta. ”

"Ngươi..." Hai gò má Kỳ Diễn An đỏ ửng, "Không cần nói ra! ”

Kỳ Sóc theo bản năng bịt miệng lại, sau đó lại phản ứng lại hành động này thật sự dư thừa, mới buông tay xuống.

Kỳ Diễn An có vài phần xấu hổ mở miệng: "Ý của ta là, ngươi cũng phải làm như ta. Hiểu chưa? ”

Kỳ Sóc gật đầu, ánh mắt ẩm ướt, mê ly lại mông lung.

Kỳ Diễn An: "Còn phải nhắm mắt lại. ”

Kỳ Sóc nhắm mắt lại.