Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Chương 26



"Sao ngươi cứ…nói mấy chuyện này! "Kỳ Diễn An không hiểu sao một con người đơn thuần đến mức này, lại am hiểu chọc ghẹo như thế.

Kỳ Sóc bịt miệng, giọng nói truyền ra qua lòng bàn tay: "Thiếu gia, ta... Ta sẽ không nói nữa."

Kỳ Diễn An đẩy tay y ra: "Vừa rồi ngươi còn muốn nói gì nữa?"

"Ta không rõ lắm..." Kỳ Sóc có chút buồn rầu, "Ta không biết chuyện gì xảy ra, ngay khi thiếu gia đưa… thứ đó vào trong ta, ta chỉ cảm thấy... cảm thấy như vậy mới đúng, như thế này... Ta mới... Ta mới hoàn thành. ”

Kỳ Sóc vừa suy nghĩ vừa nói đứt quãng, ảo não vì mình ngu ngốc, không thể bày tỏ toàn bộ suy nghĩ của mình cho Kỳ Diễn An.

Kỳ Sóc đột nhiên nghĩ tới gì đó, vừa ngượng ngùng lại vừa hưng phấn: "Giống như cánh diều mà thiếu gia vẽ cho ta! Từ trăng khuyết đến trăng tròn! Hoàn chỉnh như trăng tròn!"

Khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Diễn An càng ngày càng đỏ bừng: "Ngươi vẫn lên bịt miệng lại đi. ”

Kỳ Diễn An bóp eo Kỳ Sóc đẩy mạnh ra vào. Kỳ Sóc khó nhịn, tiếng rên rỉ từ kẽ ngón tay tràn ra, nơi giao nhau vang lên tiếng nước ướt át cùng tiếng vỗ lạch bạch của da thịt, mập mờ lại kích thích tình dục. Đêm khuya vắng lặng, Kỳ Diễn An không dám làm lớn, chỉ là xen kẽ nông cạn như vậy cũng làm cho hắn cảm thấy tiêu hồn.

Lúc đang thoải mái, Kỳ Sóc đột nhiên buông tay xuống, khuôn mặt vốn trắng nõn bởi vì say tình mà trở nên ửng hồng, hiện ra thần sắc si mê. Y nhỏ giọng khẩn cầu: "Thiếu gia... Ta muốn nói một lời. ”

Kỳ Diễn An cúi người xuống nghe y nói: "Ừ? ”

Kỳ Sóc: "Ta muốn mỗi ngày đều làm chuyện vợ chồng với thiếu gia. ”

Y vừa nói xong, Kỳ Diễn An liền ngậm miệng y, Kỳ Sóc cũng dịu dàng mở miệng, tùy ý hắn cuốn lấy.

Khi hai người như keo như sơn triền miên, bên ngoài trời mưa nhẹ, những giọt mưa rơi trên mái ngói. Có tiếng mưa làm yểm hộ, lá gan của hai người cũng lớn hơn. Kỳ Diễn An đặt một chân Kỳ Sóc lên vai, eo thon ưỡn lên, chân nhỏ lay động, giường ọp ẹp cót két. Kỳ Sóc lộ ra đầu lưỡi đỏ bừng, kìm lòng không được ôm Kỳ Diễn An cùng hắn mơn trớn, tiếng rên rỉ lảm nhảm đến hơn nửa đêm mới ngừng lại.

Kỳ Diễn An đặt khăn tay dưới thân thể Kỳ Sóc, chất lỏng đặc sệt trộn lẫn với màu đỏ như máu và màu trắng sữa trào ra từ hậu huyệt, tiếng vang nhóp nhép khiến mặt hai người như phát sốt.

Kỳ Sóc nhỏ giọng nói: "Ngại quá. ”



Kỳ Diễn An tắt đèn, ôm Kỳ Sóc vào trong ngực, hôn lên tóc y: "Có phải rất đau không? ”

Kỳ Sóc thành thật gật đầu, thẳng thắn đáp: "Đau lắm. Nhưng... Ta cảm thấy rất hạnh phúc. ”

Kỳ Diễn An bất đắc dĩ cười, vẻ mặt hoàn toàn hết cách với y. Nếu Kỳ Sóc thông minh, sẽ chọn những lời Kỳ Diễn An thích nói ra, bảo y đừng nói những lời trêu chọc người khác cũng được, chỉ là kỳ Sóc khi nói những lời này lại không có ý đồ lấy lòng, hoàn toàn xuất phát từ thật tâm, cái này trái lại khó giải quyết, cũng không thể ngay cả lời thật cũng không cho người ta nói. Kỳ Diễn An dứt khoát đổi đề tài: "Bên ngoài trời mưa, đừng vội về, chờ buổi sáng mới trở về đi. ”

Kỳ Diễn An vừa nói như vậy, Kỳ Sóc có chút khó xử, lại không dám từ chối, chỉ đành năn nỉ: "Thiếu gia... Ta muốn về, nếu để sáng mai, mọi người sẽ biết đêm ta không về. ”

Kỳ Diễn An: " "Không sao. Chúng ta dậy sớm, ngươi lẻn về trước khi bọn họ thức dậy."

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Kỳ Sóc thấp thỏm không yên, thế nào cũng không ngủ được. Qua thật lâu, y mới nhẹ giọng gọi: "Thiếu gia.."

Kỳ Diễn An: "Hả? ”

Kỳ Sóc nói: "Ta không ngủ được..."

"Kỳ Diễn An" ha " một tiếng bật cười: "Sao vậy? Muốn ta dỗ ngươi à? ”

Kỳ Sóc vốn không có ý này, nghe Kỳ Diễn An nói lại tự dưng sinh ra những tâm tư không nên vọng tưởng, y vội vàng thu hồi ý nghĩ kia, không thành thật phủ nhận: "... Không, không. ”

Cho dù là trong bóng đêm, Kỳ Diễn An cũng có thể cảm giác được Kỳ Sóc vừa nói vừa lắc đầu, rất đáng yêu.

Kỳ Diễn An: "Nói một chút xem, ngươi muốn ta dỗ dành ngươi như thế nào?"

Kỳ Sóc vừa nhịn lại nhịn, rốt cục vẫn khuất phục: "Thiếu gia ngâm "Mặt trăng tròn" cho ta nghe..."

Lần đầu tiên Kỳ Diễn An ngâm "Mặt trăng tròn", đã là mấy năm trước hai người tìm diều, bị mưa to vây khốn ở trong sơn động. Khi đó Kỳ Sóc nghe được tiếng sấm, vô cùng sợ hãi, vì vậy Kỳ Diễn An đã dùng cách này dỗ dành y, một hồi lâu mới làm cho Kỳ Sóc bình tĩnh lại. Sau đó trời mưa sấm sét, Kỳ Diễn An cũng thỉnh thoảng ngâm "Mặt trăng tròn" dỗ dành y, chỉ là đã có mấy năm không làm như vậy nữa, không nghĩ tới lúc này Kỳ Sóc lại nhắc tới.

Kỳ Diễn An ôm Kỳ Sóc vào trong ngực, để y nằm sấp trên lồng ngực mình, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, nghiêm túc dỗ dành: "Ơi ông trăng tròn, trăng rơi xuống nước, Trùng bay cỏ thơm..."



Không bao lâu sau đã nghe được tiếng hít thở vững vàng đồng đều.

"Sao còn giống như khi còn bé?" Kỳ Diễn An cười lẩm bẩm một câu, ôm Kỳ Sóc ngủ thiếp đi.

Qua mấy ngày, đến phiên Kỳ Sóc nghỉ ngơi, mà cũng không được nhàn rỗi, chẳng qua không phải bận rộn ở Cảnh Tường Trai mà bận ở Kỳ phủ. Cổ họng lão gia không tốt, y liền đi phòng bếp kiểm tra chế độ ăn uống, bỏ thức ăn cay xuống, làm thêm chút đồ thanh đạm. Phu nhân vừa ngửi thấy lông tơ là muốn hắt hơi, y bảo mọi người chú ý, dọn dẹp đống lông tơ đang bay bay.

Vừa vặn hôm nay rảnh rỗi, Kỳ Sóc tự mình sắc thuốc đưa cho Kỳ Chính Tắc. Kỳ Chính Tắc thấy Kỳ Sóc, vẻ nghiêm túc trên mặt nhu hòa đi vài phần: "Hôm nay ngươi được nghỉ ngơi, nên ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi đi, đừng nghĩ mãi chuyện trong nhà. ”

Kỳ Sóc đặt thuốc xuống trước mặt Kỳ Chính Tắc, nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt y lộ ra nụ cười nho nhỏ, nói: "Bình thường ta đều ở Cảnh Tường Trai, ít lo chuyện trong nhà…. Lão gia, tranh thủ uống thuốc khi còn nóng, ta vừa mới để nguội một lúc, không bị phỏng đâu. ”

"Ngươi, cái đứa nhỏ này, " Kỳ Chính Tắc uống thuốc xong, dặn dò Kỳ Sóc, " Đừng luôn tự làm khổ mình, trong nhà có nhiều người như vậy, ngươi không cần lo lắng mọi chuyện."

Kỳ Sóc: "Ta không khổ. Lão gia quanh năm bôn ba bên ngoài, chạy vạy vất vả. Nhờ phúc của lão gia, ta cơm áo không lo, sao mà khổ cho được. ”

Kỳ Chính Tắc thở dài một hơi: "Ngươi luôn nghĩ cho người khác cũng tốt, nhưng cũng phải suy nghĩ cho mình. So với ngươi, Kỳ Diễn An còn kém xa, nhắc tới thằng ranh kia là lại muốn nổi điên!"

Kỳ Sóc vội vàng nói: "Thiếu gia rất lợi hại! Thiếu gia giúp cửa hàng không ít lần, mấy lần gặp phải vấn đề nan giải, không ai nghĩ ra phải làm sao mới thỏa đáng bèn nói cho thiếu gia nghe, không qua bao lâu, thiếu gia đã nghĩ ra cách, căn cứ sở trường của mọi người phân công mỗi người làm việc, chuyện khó rất nhanh được giải quyết ổn thoả, tất cả mọi người đều khen An thiếu gia có năng lực! Trên đời này thiếu gia không có việc gì... Thiếu gia, tất cả mọi thứ... "

Kỳ Chính Tắc nhìn Kỳ Sóc, cười đến từ ái. Kỳ Sóc phát giác mình kích động nói quá nhiều, có chút ngượng ngùng ngậm miệng lại. Kỳ Chính Tắc nói: "Ngươi cũng vậy, chuyện gì cũng hướng về phía nó, mới làm cho thằng ranh kia quen thói không biết trời cao đất dày. ”

Kỳ Sóc không cảm thấy như vậy, trong thâm tâm y cho rằng mọi chuyện nên là như thế. Nhưng mà y sẽ không tranh luận với Kỳ Chính Tắc, vì vậy y yên lặng đứng ở một bên không nói chuyện.

Kỳ Chính tắc bưng trà trên bàn lên, thuận miệng hỏi: "Kỳ Diễn An gần đây bận chuyện gì? ”

Kỳ Sóc ngẩn ra, không biết tại sao lại nhớ tới đêm mưa triền miên kia. Y chưa bao giờ nói dối, ở trước mặt lão gia lại càng không giấu diếm, chỉ dám nhỏ giọng nói: "Thiếu gia đang… thực hành... Cách ở chung giữa vợ chồng..."

Kỳ Chính Tắc kinh ngạc nhìn lướt qua Kỳ Sóc một cái, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: "À, qua lại với cô nương Hứa gia. Rất tốt. Cuối cùng cũng thông suốt, rất tốt. Chờ nó thành gia, đoán chừng là có thể ổn định..."

Kỳ Sóc thấp thỏm không yên, phảng phất như là còn có thể cảm nhận được sự ấm áp của Kỳ Diễn An trên người y ngày đó, vành tai dần dần bị nhuộm thành màu hồng.