Trên đường xuống núi, Kỳ Sóc cứ luôn bồn chồn. Y cảm thấy có lẽ là bởi vì những lời Kỳ Diễn An nói cùng với nụ cười của hắn, nhưng y đương nhiên sẽ không trách Kỳ Diễn An, chỉ trách mình không nên nhìn chằm chằm thiếu gia, tuy rằng lúc nhỏ y cũng nhìn như thế.
Kỳ Sóc lại nghĩ đến kỳ Diễn An ngày sau sẽ cưới thiếu phu nhân về nhà, vậy theo như lời thiếu gia nói, sau này Kỳ Diễn An hẳn sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với thiếu phu nhân.
Thiếu gia sẽ toàn tâm toàn ý chỉ nhìn thiếu phu nhân, sẽ dẫn thiếu phu nhân đi nghe kịch, sẽ vẽ tranh cho thiếu phu nhân, sẽ chắn trước mặt thiếu phu nhân, cũng sẽ kéo nàng ra khỏi vũng bùn khi nàng lâm vào cảnh đường cùng, còn có thể...
Chuyện hiện giờ y và thiếu gia cùng luyện tập, thiếu gia sau này cũng sẽ làm với thiếu phu nhân. Thiếu gia sẽ hôn thân thể nàng, sẽ kiên nhẫn dỗ dành nàng, sẽ kề cận nàng hợp hai thành một, sẽ lau nước mắt cho nàng khi nàng nức nở, sau đó ngậm môi nàng...
Kỳ Sóc không hiểu sao lại cảm thấy mũi chua sót.
Thẳng đến khi trở về Lý phủ, Kỳ Sóc làm món bánh lão phu nhân thích nhưng không cẩn thận chút nào, lúc thái thịt cắt vào ngón tay, lúc trộn nhân lên thì lỡ tay thêm muối. Trước kia, y cũng chỉ hâm mộ những tiểu thư nhà giàu kia thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, y chua xót không nói nên lời.
Đêm xuống, Kỳ Sóc bị Kỳ Diễn An gọi vào phòng trong. Kỳ Diễn An biến tấu lấy ra một bộ hỉ phục đỏ, khiến Kỳ Sóc sửng sốt.
Không đợi Kỳ Sóc mở miệng, Kỳ Diễn An đã trả lời nghi vấn của y: " Thấy ở Cảnh Tường Trai, trông rất hợp với ngươi. ”
Kỳ Sóc nghe được "Hợp với ngươi", không khỏi ngẩn ra, hỏi: "Thiếu gia, đây là..."
Kỳ Diễn An nở nụ cười: "Cho ngươi mặc. ”
Đây là đang giả thiếu phu nhân. Kỳ Sóc hiểu rõ, cũng vẫn chua xót. Môi run rẩy, do dự nói ra: "Thiếu gia, ta không muốn... Ta không muốn mặc nó. " Nói ra vài từ mà như nặng ngàn cân.
Thái độ Kỳ Sóc bất thường từ chối khiến Kỳ Diễn An bất ngờ. Thấy Kỳ Sóc cúi đầu, chỉ nghĩ là y ngượng ngùng: "Chỉ có hai người ngươi và ta, không cần ngượng ngùng. Ta rất muốn thấy ngươi mặc nó. ”
Kỳ Diễn An nói muốn thấy, vậy thì không còn cách nào khác. Kỳ Sóc thuận theo cầm hỉ phục, chút kháng cự và không tình nguyện vừa rồi đã tan thành mây khói. Chỉ mặc đồ thôi cũng xảy ra vấn đề.
Kỳ Sóc bị một đống món đồ phụ kiện bên ngoài làm cho cho choáng váng đầu óc: "Thiếu gia, cái này thật khó mặc. ”
Kỳ Diễn An cũng không phải vì khó mặc sẽ nói "thôi", vì thế tự mình động thủ, thay Kỳ Sóc mặc từng món lên người y. Áo choàng đỏ hào nhoáng, quần đỏ váy đỏ, giày thêu hoa. Tay Kỳ Diễn An không nhanh không chậm xẹt qua thân thể Kỳ Sóc, Kỳ Sóc cảm thấy đầu ngón tay của hắn giống như có ngọn lửa, đốt từng tấc trên người y. Khi thắt đai lưng, cánh tay Kỳ Diễn An vòng quanh eo Kỳ Sóc, Kỳ Sóc càng cảm thấy lo lắng, chỉ cảm thấy nến đỏ trong phòng sắp nướng chảy y rồi.
"Đáng lẽ ta không nên để ngươi mặc vội ở đây, nhưng ta nóng lòng muốn xem ngươi mặc như thế nào". Kỳ Diễn An nói nhỏ, "Trăng nhỏ của ta, thật sự rất đẹp ”
Kỳ Sóc tự nhiên xúc động, cũng có lẽ không phải tự nhiên, mà là đè nén ở đâu đó trong đáy lòng hồi lâu. Y ngẩng mặt lên, chạm vào môi Kỳ Diễn An.
Kỳ Diễn An kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Kỳ Sóc chủ động hôn hắn. Kỳ Diễn An vừa mừng vừa sợ: "Ngươi..."
Kỳ Sóc không đợi Kỳ Diễn An nói xong đã nhào vào trong ngực Kỳ Diễn An, ôm chặt lấy Kỳ Diễn An, giống như một gốc dây leo dựa vào Kỳ Diễn An sinh trưởng, bởi vì hắn mà mọc ra rễ cây, cũng bởi vì hắn mà trưởng thành.
Kỳ Diễn An cho rằng vì y mặc hỉ phục nên ngượng ngùng, giống như vừa rồi y không chịu mặc vậy. Kỳ Diễn An vỗ lưng y vài cái: "Sao hôm nay lại e thẹn thế?"
Kỳ Sóc không nói một tiếng, cũng không biện giải. Kỳ Diễn An hôn lên đỉnh tóc Kỳ Sóc, lại hôn môi, sau đó ôm hông nâng mông ôm thẳng tiểu tân nương của hắn lên giường.
Vành tai tóc mai thân mật một hồi lâu, đang lúc Kỳ Diễn An muốn tiến thêm một bước, Kỳ Sóc lại cực kì không hợp hoàn cảnh ngáp một cái.
Kỳ Diễn An: "..."
Kỳ Sóc: "..."
Dở khóc dở cười đối diện với vẻ mặt oan ức. Kỳ Diễn An đè y ôm vào trong ngực, khẽ vuốt ve lưng y: "Hôm nay dậy sớm, lại đi đường dài, vừa phải lên núi vừa làm bánh, thật sự cần nghỉ ngơi rồi. ”
Kỳ Sóc đen mặt nhìn Kỳ Diễn An: "Không làm chuyện vui vẻ sao? ”
"Gấp cái gì, sau này có rất nhiều cơ hội." Kỳ Diễn An đối với chuyện y nói thẳng thừng như thế cũng chẳng lạ nữa, "Ta ôm ngươi ngủ. ”
Thấy Kỳ Sóc vẫn nhìn mình chằm chằm, Kỳ Diễn An liền hỏi y: "Làm sao vậy? ”
Kỳ Sóc: "Thiếu gia, không tắt nến à? ”
Kỳ Diễn An nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Kỳ Sóc, dỗ dành y ngủ: "Đêm nay là hoa chúc*, phải đốt cả đêm. ”
( Trong Động phòng hoa chúc, hoa chúc nghĩa là đốt đèn/ đuốc hoa cả đêm. Chi tiết search google sẽ có nha)
Kỳ Sóc nhỏ bé "à" một tiếng, ngày hôm nay làm y mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, trong đầu có quá nhiều suy nghĩ, mà phần lớn đều là suy nghĩ y cầu mà không được. Gối lên cánh tay Kỳ Diễn An, mệt mỏi dâng trào, nửa mơ nửa tỉnh, Kỳ Sóc cũng không nhận ra mình nói chuyện: "Thiếu gia, ta muốn nghe Mặt Trăng Tròn..."
Y thậm chí không thể nhấc lên mí mắt, chỉ nghe thấy tiếng cười của Kỳ Diễn An, còn nói một câu gì đó. Kỳ Sóc quá mệt mỏi, không nghe rõ Kỳ Diễn An nói gì, nhưng cảm thấy giọng của thiếu gia rất dễ nghe, thật sự là giọng nói hay nhất mà y từng nghe trên đời.
Kỳ Sóc nghe "Mặt trăng tròn", bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.
Nửa đêm tỉnh lại, là bị tiếng sấm đánh thức. Nến đỏ trong phòng vẫn đang cháy, ngọn lửa nhảy múa chiếu rọi căn phòng màu vàng ấm áp. Kỳ Sóc càng lúc càng cuộn tròn trong lồng ngực Kỳ Diễn An, mặc dù vẫn luôn kề sát bên Kỳ Diễn An, nhưng y luôn muốn chui vào trong lòng hắn, giống như thế nào cũng không đủ.
"Ngươi không phải sợ sét đánh."
Kỳ Sóc ngẩng đầu, Kỳ Diễn An không biết tỉnh từ lúc nào, lúc nói chuyện còn mang theo tiếng mũi, có vài phần biếng nhác.
Kỳ Sóc rất áy náy: " Ta đánh thức thiếu gia dậy à. ”
"Ngươi không có mở miệng nói chuyện, sao mà đánh thức ta được?" Kỳ Diễn An chống tay, nhìn Kỳ Sóc, "Trách thì trách sấm sét kia không có đạo lý, đánh thức ngươi dậy".
Sao mà trách sấm sét được? Kỳ Sóc nghĩ thầm.
Kỳ Diễn An thản nhiên nói: " Em họ của ngươi chết rồi. ”
Kỳ Sóc kinh ngạc, đồng tử mở to.
"Ta cũng không làm gì quá đáng, là bọn họ gieo gió gặt bão mà thôi." Kỳ Diễn An nói, "Đôi vợ chồng lòng dạ hiểm độc kia lấy tiền rồi giống như nhà giàu mới nổi tiêu xài hoang phí, sợ người ta không biết trong tay bọn họ có ngân lượng, khoe giàu khắp nơi, đi lại giống như một con cua tám chân, vừa bị người ta ghét lại dẫn tới kẻ tiểu nhân a dua nịnh hót. Trong tay có tiền, bên người lại không thiếu bạn bè rượu thịt mới kết giao, ở kinh thành nhiễm chút thói quen xấu cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Tô Uy vừa chơi gái vừa đánh bạc, gã thua tiền, bị người ta dung túng, hơn nữa một lòng muốn giành lại tiền thua, suốt ngày không rời được bài bạc. Đợi đến khi Liễu Lam phát hiện đứa con trai cả ngày ăn nói dở hơi ngã vật trên giường miệng sùi bọt mép co giật không ngừng, chạy tới van xin gã trở về xem một chút, gã còn ở trên bàn đánh bạc giết tới đỏ mắt. ”
"Về phần vì sao rất nhiều danh y đều không thể chữa được bệnh điên của con gã. Thực tế, vấn đề nằm ở chỗ " quá nhiều". Ta dựa theo lời bọn họ yêu cầu, giới thiệu danh y cho bọn họ, chẳng qua bệnh điên này không giống với các bệnh khác, không ai biết vì sao mà xảy ra, cũng không có một bộ phương pháp trị liệu tiêu chuẩn. Cho nên thuốc theo lời người ta đồn mà lấy, mỗi loại có công dụng khác nhau. Có mấy loại dược liệu không hợp nhau, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. ”
Kỳ Sóc ngơ ngác, tạm thời chưa thể tiêu hóa tin tức bất thình lình này.
"Sau đó bọn họ lại tới tìm ta, loại chuyện bẩn tưởi này ngươi không biết cũng được. Nhưng giấy trắng mực đen ký rồi, muốn phủ nhận làm sao mà phủ nhận được? Cơ mà có lẽ kẻ thù quá nhiều, lại nợ không ít tiền cờ bạc, bọn họ còn chưa kịp dựa vào Kỳ gia, đã phải chạy trốn về quê. Tô Uy hình như còn bị bọn đòi nợ đánh gãy chân.”
Kỳ Diễn An hời hợt kể lại chuyện của Tô Uy và Liễu Lam cho Kỳ Sóc, ẩn đi rất nhiều chi tiết. Nếu Kỳ Diễn An hoàn toàn là một người xem, khoanh tay đứng nhìn, mặc cho nó phát triển thì chuỗi sự việc này đã không tiến triển thuận lợi như hắn nói.. Tuy rằng Kỳ Diễn An cũng không phải là người chủ đạo, nhưng lại là người thuận nước đẩy thuyền từng chuyện đan xen. Hắn chỉ để cho chuyện sẽ xảy ra, xảy ra sớm hơn mà thôi.
Bọn họ là mối đe doạ của Kỳ Sóc, hắn không chờ được.
Ngón tay Kỳ Diễn An sờ lướt qua khuôn mặt của Kỳ Sóc, Kỳ Sóc mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được, sững sờ nhìn Kỳ Diễn An, nửa ngày nói không nên lời.
"Có phải cảm thấy ta rất đáng sợ hay không? Ta có làm ngươi sợ không? ”
Kỳ Sóc như mới tỉnh mộng, y cụp mắt, trong đó ẩn chứa bao cảm xúc hỗn loạn. Bỗng nhiên y nhào về phía Kỳ Diễn An, cánh tay vòng qua cổ Kỳ Diễn An.
Đến tột cùng điều gì là đúng? Có người nói, là "lấy đức báo oán", lại có người nói, nên "ăn miếng trả miếng". Mọi thứ trên thế giới dường như có hai cách nói. Nếu như đây là sai lầm, cũng xin đừng trách thiếu gia, Hết thảy tội trạng để cho ta gánh vác được rồi. Kỳ Sóc nghĩ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng y cũng lên tiếng: "Ta biết thiếu gia là vì ta. ”
Cho dù đã nhiều năm trôi qua, năm tháng vẫn không thể chữa lành vết thương của quá khứ. Thời gian giống như một bộ quần áo, xốc vải mỏng lên, mới phát hiện vết sẹo cũ vẫn xấu xí như vậy, dù có trang điểm thế nào cũng không giúp được gì.
Và cũng từng ấy năm, lần thứ hai đối mặt với Tô Uy và Liễu Lam, đôi chân của Kỳ Sóc vẫn run lên vì sợ hãi. Nỗi sợ này từ nhỏ đã ăn sâu vào trong lòng, giống như ác mộng như hình với bóng theo y nhiều năm. Y nhớ rõ bản thân giống như một miếng giẻ rách hôi thối, không hề có tôn nghiêm của con người, bị coi như là súc sinh đánh mắng sai khiến. Đôi mắt khô khốc, không thể chảy ra nước mắt, y mở miệng nhưng không thể kêu lên. Nếu y khóc, sẽ bị nhục mạ ác độc hơn, và nếu y hét, y sẽ bị đánh đập tàn nhẫn hơn.
Nhịn một chút, nhịn một chút sẽ không đau nữa. Y nghĩ vậy.
Hôm nay, Kỳ Diễn An nói với y: "Ngươi không phải sợ sét đánh nữa. ”
Thật ra, là muốn nói cho y biết...
"Ngươi không cần nhịn, cũng đừng sợ hãi. Sẽ không có ai làm hại ngươi nữa."
Vết thương cũ từ thuở còn thơ để lại dấu vết nông cạn. Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống từng tấc trên cơ thể, lâu lâu lại ở đó, như thể bày tỏ tình yêu.
Mưa tạt vào cây, nến đỏ ấm áp, dịu dàng mà ngọt ngào.
"Khụ khụ. khụ..."
Giữa đêm khuya đột nhiên vang lên cơn ho dồn dập.
Kỳ phu nhân đang ngủ tỉnh lại, ngồi dậy vỗ lưng cho Kỳ Chính Tắc. Một tia chớp lóe lên, cả căn phòng sáng như ban ngày, ngay khi sấm ầm vang vọng khắp chân trời, Kỳ phu nhân cảm thấy lưng Kỳ Chính Tắc cứng ngắc.
"Lão gia?" Kỳ phu nhân cảm thấy kỳ quái, cũng không nghĩ kỹ. Xuống giường thắp nến, rót một chén trà, đang muốn bưng cho Kỳ Chính Tắc.
Bà mới đi được vài bước, liền cảm thấy không đúng. Theo tầm mắt Kỳ Chính Tắc, bà nhìn thấy giữa các kẽ ngón tay chảy ra... Vết máu.
Tách trà vỡ tan tành, nước trà chảy dài trên mặt đất.
" Lão gia!"
"Đừng khóc, " Kỳ Chính Tắc lau nước mắt trên mặt bà, "Đừng nói với bọn trẻ.”