Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Chương 33



Kỳ Sóc hàng ngày vẫn đi đưa đồ ăn tối cho Kỳ Diễn An, bình thường Kỳ Diễn An chỉ là thân mật với Kỳ Sóc trong chốc lát rồi buông tha cho y, cách sáu bảy ngày hai người mới có thể làm, sau đó trong đêm hè oi bức ôm nhau ngủ, thân thể trần trụi tràn đầy dịch thể của nhau. Đến sáng sớm trời còn chưa sáng, khi bầu trời hiện ra màu xanh lạnh lẽo, lại lặng lẽ chuồn trở về.

Kỳ Sóc vốn thân mật với Kỳ Diễn An, gần đây càng muốn thân cận với Kỳ Diễn An hơn, quả thực giống như chó con dính người, thời thời khắc khắc đều muốn dán bên cạnh chủ nhân. Chủ nhân vừa tới gần, chó con liền ríu rít vẫy đuôi, đầu nhỏ cọ cọ đầu gối chủ nhân, liếm liếm ngón tay chủ nhân, đôi mắt tròn ngập nước chỉ nhìn chăm chú vào chủ nhân.

Loại thân cận này trong lúc làm tình càng thêm chủ động. Kỳ Sóc thường nói với Kỳ Diễn An thích làm việc này, nhưng Kỳ Diễn An cũng không nghĩ tới Kỳ Sóc lại nhiệt tình như vậy.

Tỷ như đỏ mặt nằm bên tai Kỳ Diễn An nói, rất muốn làm việc này vào ban ngày.

Vì thế Kỳ Diễn An cùng y cưỡi ngựa đến ngoại ô kinh thành, thoáng cái vừa xuống ngựa, hai người kìm lòng không được ôm hôn trên bãi cỏ, còn lăn xuống sườn dốc, mang theo mùi cỏ xanh cùng bụi bẩn đầy người trốn vào một sơn động. Kỳ Sóc nằm sấp giữa hông Kỳ Diễn An, cẩn thận cầm dương v*t trong tay như lấy được bảo bối. Vật nặng trịch trong tay, là thứ của thiếu gia, còn chưa hoàn toàn cương cứng, kích thước cũng đã cực kỳ kinh người. Kỳ Sóc không khỏi nghĩ, thiếu gia làm sao có thể tiến vào trong thân thể mình đây? Nơi đó nhỏ như vậy.

Kỳ Sóc gấp gáp luống cuống Kỳ Diễn An đều nhìn thấy, hắn mở miệng an ủi, có hơi mất tự nhiên: "Làm không được thì thôi, đừng miễn cưỡng... Khụ, đừng nhìn chằm chằm như vậy. ”

Tuy Kỳ Diễn An da mặt dày, nhưng bị nhìn chằm chằm cũng không khỏi đỏ mặt.

"Để ta làm. Thiếu gia luôn làm giúp ta, ta cũng muốn giúp thiếu gia thoải mái. "Kỳ Sóc nghiêm túc trả lời.

"Loại chuyện này cũng không cần cứ như chuyện buôn bán, ta làm ngươi trả…ah…" Kỳ Diễn An còn chưa nói xong, đã nhẹ nhàng nhíu mày, hít một hơi khí lạnh.

Kỳ Sóc phồng má ngậm dương v*t vào trong miệng, học theo cách mà Kỳ Diễn An làm việc này cho y, liếm láp vừa nghiêm túc vừa ra sức. Chỉ tiếc trong chuyện tình cảm Kỳ Sóc vốn đã học chậm, thật sự là còn rất ngây ngô, bộ dáng cố gắng của y chọc cười Kỳ Diễn An. Kỳ Diễn An xoa xoa tóc y: "Được rồi, đêm qua ngươi không phải nói muốn nhìn vào ban ngày... Làm sao để xem giờ? ”

"Ưm..." Kỳ Sóc phát ra nức nở mơ hồ, phun dương v*t ra, vài phần ngượng ngùng thích thú, " Ta muốn xem ”

Nói xong, Kỳ Sóc học theo bộ dáng của Kỳ Diễn An mỗi lần làm cho y, nhẹ nhàng hôn lên đầu dương v*t. Chỉ là một cái âu yếm như vậy lại khiến Kỳ Diễn An hưng phấn hơn cả lúc được mút. Đôi môi Kỳ Sóc đỏ bừng, đôi mắt đen láy ướt át, giống như nổi lên một tầng hơi nước.

"Thiếu gia, ta làm có được không? ”

"Được." Kỳ Diễn An kéo y dậy, một tay giữ gáy y hôn lên. Khi hai người tách ra, Kỳ Diễn An cười khẽ, một tay nắm vành tai Kỳ Sóc chơi đùa, trong mắt tràn đầy yêu thương: "Ăn không ngon, sau này đừng làm như vậy."

Kỳ Sóc nhíu mày vội vàng phản bác: "Ăn ngon mà, ta thích ăn của thiếu gia.”

Kỳ Diễn An nhếch khóe miệng, cười đến vài phần lười biếng vài phần lưu manh, kéo Kỳ Sóc về phía mình. Kỳ Sóc gần đây hay nói thích làm, nhưng không nói thích thiếu gia. Tuy rằng không nghi ngờ gì chuyện Kỳ Sóc vẫn luôn thích mình, nhưng cái thích của Kỳ Sóc đoán chừng không khác gì cái thích của thời thơ ấu, không liên quan đến tình yêu. Vừa nghĩ đến Kỳ Sóc vẫn còn ngây ngô chưa hiểu yêu là gì, chỉ sợ coi những bài tập này là có thể giúp hắn luyện tập mới cố gắng như vậy, hắn tự dưng cảm thấy hơi đau não.

Đến lúc phải nói với y rồi. Kỳ Diễn An nghĩ như vậy, rút đầu ngón tay đang thăm dò trong vách ruột ra, đỡ dương v*t nhét vào cái lỗ nhỏ hẹp.

Đêm hôm qua hai người mới làm việc này, huyệt thịt đều bị đâm tới chín mọng, mẫn cảm ẩm ướt. dương v*t chỉ đưa tới đẩy lui vài lần, âm thanh rên rỉ của Kỳ Sóc đã thay đổi giai điệu, ngọt ngào lại sung sướng. Y ngồi trên người Kỳ Diễn An lên xuống, cúi đầu si ngốc nhìn chỗ giao hợp của hai người. Kỳ Sóc nhìn chằm chằm nửa côn th*t mà huyệt nhỏ chưa ăn vào, có chút ngượng ngùng nhìn Kỳ Diễn An một cái, sau đó ngồi thẳng xuống, thẳng đến khi ngồi xuống đáy, mới nhẹ nhàng lắc lư eo nhỏ, một tay che bụng, vuốt ve chỗ phồng lên do dương v*t: " Thiếu gia ở bên trong ta. ”

Kỳ Diễn An không nói thêm một câu nhảm nhí nữa, trực tiếp đặt Kỳ Sóc dưới thân. Tiếng vỗ thân thể trong sơn động không dứt bên tai, tiếng rên rỉ không ngừng vang vọng trong sơn động. Kỳ Sóc vui vẻ nhận tất cả từ Kỳ Diễn An, cho dù thô bạo như dã thú tàn sát bừa bãi, cũng làm cho y vui sướng muốn khóc.

"Thiếu gia, ta làm tốt không? ”



Kỳ Diễn An cười thở dài: "Chuyện đến bây giờ còn nói cái gì đây, ngươi muốn ta bảo gì... Đương nhiên là tốt rồi. ”

"Thiếu gia..."

"Sao nào " Kỳ Diễn An mổ một cái trên trán Kỳ Sóc, "Muốn ta ngâm Mặt Trăng Tròn cho ngươi nghe à? ”

Kỳ Sóc muốn nói lại thôi, sau đó cụp mắt xuống không lên tiếng.

"Sao không nói?"

Kỳ Sóc không chịu nói chuyện cũng không phải vì xấu hổ không dám mở miệng. Y cảm thấy có gì đó rất lạ trong người, cảm giác như có dòng nước chảy không phải là mới đối với y, nhưng lần này y đột nhiên sinh ra một ý nghĩ hoang đường. Nếu cứ như vậy sẽ lãng phí thứ của thiếu gia. Kỳ Sóc nghĩ. Nếu mình là nữ tử thì có thể mang thai sinh em bé cho thiếu gia rồi.

Kỳ Sóc cảm thấy cực kì đáng tiếc, cũng cảm thấy mình không biết liêm sỉ. Y không chỉ hâm mộ thiếu phu nhân tương lai, còn ghen tị. Y thích cùng thiếu gia thân mật, thậm chí còn muốn thụ thai, mang thai hài tử của thiếu gia. Y làm sao có thể xứng đôi với thiếu gia đây? Nói cho thiếu gia nghe, thiếu gia sẽ chê cười y mất.

Kỳ Sóc càng cuộn mình lại, bất giác cọ vào trong ngực Kỳ Diễn An, nhỏ giọng nói: "Phải trở về thôi... trời sắp tối rồi."

"Lúc chúng ta về trời cũng tối luôn rồi.." Bàn tay Kỳ Diễn An vuốt ve bờ vai mịn màng của Kỳ Sóc, nói, "Không thì dẫn ngươi đi chợ đêm xem nhé."

Chợ đêm kinh thành đèn đuốc rực rỡ, phồn hoa mà sầm uất. Các tòa nhà cao cao mọc lên san sát như rừng, chạm khắc tinh xảo, có cầu bắc qua lầu, lầu và lầu nối liền với nhau. Có những hàng rong bán gia vị, đồ thêu, thư pháp, vẽ tranh và cắt giấy trên đường phố, còn có quán trà tửu lâu, kĩ viện. Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, những vì sao lấp lánh, đèn đuốc hoa bạc trải dài, đường đi chật cứng người.

Kỳ Diễn An cưỡi ngựa đi ngang qua đường, chính là mãn lâu hồng tụ chiêu.*

(Đầy lầu những tay áo hồng vẫy gọi.)

Các cô nương dựa vào cửa sổ, ống tay áo vung lên đều là mùi son phấn say lòng người: "Công tử, đã có người bên gối hay chưa? ”

"Ngươi thật sự không có mắt nhìn gì cả, lang quân tuấn tú như thế làm sao lại không có người bên gối chứ? Công tử, chỉ là uống một chén rượu, phu nhân sẽ không trách tội đâu!”

"Công tử tuấn tú như vậy không phong lưu chẳng phải là đáng tiếc lắm sao? Vào ngồi xuống, mấy người chúng ta gảy đàn cho người nghe. " Dứt lời, liền động dây đàn.

Trong lúc nhất thời, nụ cười duyên dáng của các nàng nhao nhao vang lên, không khí tràn ngập hương thơm của nữ tử.

"Vừa hay có phu nhân ở cạnh, không quấy rầy các vị tỷ tỷ." Kỳ Diễn An từ chối mỹ ý của các nàng, dứt khoát xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đến chuồng ngựa.

Kỳ Sóc một đường theo sát Kỳ Diễn An, yên lặng không nói nhiều, lúc này bỗng nhiên bị Kỳ Diễn An bắt lấy tay. Kỳ Diễn An hỏi: "Thân thể vẫn không thoải mái à? ”

Kỳ Diễn An nửa ở dưới ánh sáng của ngọn đèn và nửa ở trong bóng đêm, khẽ cau mày, trong mắt đầy vẻ quan tâm. Kỳ Sóc vốn vì nói dối mà thẹn với lòng, hiện tại lại càng thêm áy náy.

Kỳ Sóc kiên trì nói dối: " Đi bộ một chút, có vẻ như tốt hơn nhiều. ”



Thấy Kỳ Diễn An thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười với y, trong lòng Kỳ Sóc càng khó chịu, mới vừa rồi chạy ngựa trở về, y được Kỳ Diễn An ôm vào trong ngực. Vòng tay Kỳ Diễn An vốn là nơi an ấm của y, nhưng khi càng đến gần khu chợ rực rỡ ánh đèn, Kỳ Sóc lại cảm thấy khiếp đảm.

Ở những nơi có ánh sáng, sẽ có rất nhiều người. Mỗi người đều có thể nhìn ra y và thiếu gia của y khác nhau một trời một vực.

Có lẽ còn có người có thể nhìn ra tâm tư của y đối với thiếu gia.

Ghen tuông của mình, hy vọng xa vời của mình. Y muốn trở thành thê tử của thiếu gia, y còn muốn có con với thiếu gia.

Nghĩ như vậy, Kỳ Sóc liền giãy dụa muốn chạy trốn. Khi Kỳ Diễn An hỏi y, lần đầu tiên y nói dối:" Lưng ngựa có chút gập ghềnh, thân thể ta không thoải mái lắm. Ta muốn... Ta muốn xuống ngựa đi dạo…"

Y phát hiện nói dối kỳ thật cũng không phải là chuyện khó khăn như vậy, giờ này khắc này giống như nước chảy thành sông, một phát nói ra không hề nói lắp. Bịa đặt cũng không quá kỳ cục. Khi Kỳ Diễn An tin y, y thế nhưng cảm thấy như trút được gánh nặng. Tuy rằng có áy náy khiến y khó chịu, nhưng Kỳ Sóc không cảm thấy hối hận.

Lúc còn nhỏ, y đã khao khát ánh sáng như vậy, nhưng bây giờ y cảm thấy sợ hãi. Ánh sáng không phân biệt đúng sai sẽ nhẫn tâm vạch trần mọi suy nghĩ đen tối của mình, ai cũng có thể đến liếc mắt một cái, sau đó "chậc chậc" thổn thức, lại nói thêm một câu "Không xứng". Làm cho Kỳ Sóc sợ hãi nhất là trong những người này còn có thiếu gia của y.

Cho dù là một ánh mắt khinh bỉ, Kỳ Sóc cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

Chỉ có trong bóng tối y mới cảm thấy an toàn, bí mật của y mới có thể được bảo vệ niêm phong thật tốt. Giống như ban đêm y mới có thể yên tâm thoải mái cuộn mình trong lòng thiếu gia, giống như một con tằm đang nằm trong nhộng.

Kỳ Diễn An nhiều lần xác nhận Kỳ Sóc không sao, xác định không có việc gì, lúc này mới yên lòng.

"Trong chợ đêm có rất nhiều thứ hay, nhiều cái ngươi chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nếm qua. Muốn gì thì nói với ta."

Chợ đêm không thiếu nhất chính là bán đồ ăn, đủ loại đồ ngon, mùi thơm của đồ ăn hòa quyện vào nhau cộng với tiếng rao bán sôi động, ồn ào, náo nhiệt, làm cho người ta chỉ muốn động ngón tay. Vịt hấp, cua xào dầu, vải ngâm với hạnh nhân. Lầu đài nguy nga cao vút, những món ăn đặc sắc khắp phố, Kỳ Sóc lại chỉ lo đi theo phía sau Kỳ Diễn An, không để mắt tới bên cạnh. Tiếng người huyên náo, ánh đèn giống như dòng sông ánh sáng đang chảy. Toàn thân Kỳ Diễn An như có một vầng sáng, khiến Kỳ Sóc nhìn thấy mà giật mình tựa như nhìn ảo ảnh, cứ ngỡ là mơ. Loại giấc mơ khiến người ta cảm thấy lạc lõng sau khi tỉnh dậy.

Kỳ Sóc đang sửng sốt, Kỳ Diễn An lúc này lại đột nhiên xoay người lại, nhét một que hồ lô đường phèn vào trong tay Kỳ Sóc.

Kỳ Sóc nhìn chằm chằm hồ lô đường phèn, nghe thấy Kỳ Diễn An cười nói: "Không phải ngươi rất thích ăn loại đồ ngọt này ư? ”

"Thiếu gia..." Kỳ Sóc cắn môi, không nhịn được mở miệng.

"Hả? Ngươi không thích à? ”

"Không phải." Kỳ Sóc liên tục lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Ta muốn... Muốn nắm tay thiếu gia. ”

Không đợi Kỳ Diễn An trả lời, Kỳ Sóc đã khẩn cầu nói: "Chỉ chốc lát thôi.”

"Cái này còn cần hỏi ta?" Kỳ Diễn An nói xong bèn nắm lấy tay Kỳ Sóc, "Ngươi muốn cầm bao lâu cũng được."

Kỳ Sóc thở phào nhẹ nhõm, sau đó bình tĩnh lại, thật cẩn thận nắm chặt tay Kỳ Diễn An.