Yến Sâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn biết nếu cứ mất thời gian như vậy, không có chút ý nghĩa gì, toàn bộ đều lãng phí khi hắn luôn lặp đi lặp lại việc cầu mà chẳng được.
Luôn là cầu mà chẳng được.
Đã bao nhiêu năm, chưa từng thay đổi.
Hắn vẫn luôn giằng co tại nơi này đến khi cháy thành tro tàn, mãi mãi thua cuộc, sau đó chật vật không chịu nổi mà trở về thân trúc, không còn mặt mũi nào đi ra.
Không, không nên như vậy!
Yến Sâm từng bước lùi về phía sau, đột nhiên quay đầu lại, không ngờ Lục Hoàn Thành nhanh tay lẹ mắt, nhanh như chớp chặn đứng hắn, bước ba bước dài tới bên giường, trực tiếp ném lên đệm.
Mãi đến khi hắn khó chịu khom người nôn khan, Lục Hoàn Thành mới chịu buông tha hắn.
“A Sâm, ngươi nghĩ ta nằm mơ thấy gì? Mấy ngày nay, mấy tháng nay, mấy năm nay?” Lục Hoàn Thành nâng mặt hắn lên, đôi con ngươi sâu thẳm nhuộm đầy dục vọng, âm thanh khàn khàn gần như nguy hiểm, “Ta đây nằm mơ đều là đang thao ngươi.”
Một đôi tay thăm dò xuống phía dưới, nâng cao hai mông. Yến Sâm chỉ cảm thấy phần mông mát lạnh, toàn bộ quần đều bị tuột xuống dưới!
Không đợi hắn kịp phản ứng nên chạy trốn thế nào, Lục Hoàn Thành đã lui xuống phía sau vài thước, quỳ đến cuối giường, nâng lên hai cái chân nhỏ khoát lên vai, tiếp theo giữ lấy thắt lưng kéo về phía sau một đoạn dài, cuối cùng vỗ mạnh một cái, nửa người dưới trần trụi của hắn bị nâng lên cao giữa không trung, bắp đùi mở rộng, gác trên đầu vai Lục Hoàn Thành!
Yến Sâm gần như bị dọa sợ, nắm đệm giường lùi mạng lui về phía sau, chỉ tiếc thân thể bị nâng giữa không trung, không có chỗ nào mượn lực. Hắn khó khăn giãy dụa lắc vài cái, bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng, toàn thân bỗng nhiên cứng ngắc. Đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng bắt đầu liếm chỗ tư mật giữa hai đùi, nhào nặn, khiêu khích, cắn mút, mở ra miệng huyệt non mềm nhăn nheo, len lỏi vào nơi vách tường sâu kín, lúc nhẹ lúc mạnh mà liếm láp.
“Đừng… Không được, không được… Ngươi buông ra… A… Ân a…” (Editor dịch lại: Đừng buông ra =)))
Hắn ngửa đầu, thở dốc, thắt lưng giãy dụa ngày một yếu đi, tựa như một cây nến bị thắp lửa, ban đầu còn có thể bảo trì trạng thái, dần dần liền tan ra thành một bãi sáp, chỉ có thể bất lực mặc người thao túng, đông kết thành đám dầu nhão.
Nơi đó được hầu hạ, thật đúng là vỗ về con tim, khoái cảm muốn đòi mạng.
Hai đùi Yến Sâm không ngừng run lên, nửa người trên ngã trên nệm, ánh mắt mê ly, hé miệng rối loạn thở gấp, từng tầng mồ hôi nóng chảy xuống cổ, toàn bộ máu huyết trong cơ thể vọt xuống dưới rốn ba tấc.
Sắc dục trong mắt Lục Hoàn Thành càng sâu, cái miệng nhỏ hấp hé giữa đùi kia, y liền thuận thế giúp Yến Sâm ngậm lấy, vừa vặn mút lấy đầu mũ non mềm. Nhất thời nghe được một tiếng rên rỉ tan vỡ, trúc hành bỗng biến đổi, hai chân đột nhiên kẹp chặt, phần da nơi bắp đùi trắng nõn ẩm ướt phần lớn đều áp lên hai gò má Lục Hoàn Thành, toát ra một tầng mồ hôi lấm tấm.
Yến Sâm khác với Lục Hoàn Thành, hắn chân chân chính chính đã cấm dục bốn tăm, chưa từng tiết qua một chút tinh khí nào. Lúc này linh tức mới hình thành, lại đúng lúc gặp phải thời điểm thuần khiết nhất thanh sạch nhất cũng dụ dỗ nhất, suýt nữa rên rỉ đến xuất tinh, cả người đều run lẩy bẩy, hai tay nắm chặt đệm giường, giọng nói tràn ngập nức nở mơ hồ.
Đợi chịu đựng qua một cửa này, hắn mới ngước cổ thở hổn hển mấy hơi dài, hai chân thả lỏng, mềm mại vô lực mở ra trên đầu vai Lục Hoàn Thành, sớm đã quên cái gì gọi là thẹn thùng.
Cuối cùng trúc hành vểnh cao giữa không trung tràn ra một giọt nước, Lục Hoàn Thành thấy dễ thương, lại ngậm một cái.
Yến Sâm không ý thức được chuyện gì xảy ra, cảm thấy thắt lưng hơi tê, khe nhỏ nóng lên, trúc hành đã không còn bao nhiêu sức chịu đựng phấn chấn run rẩy, liên tiếp phun ra vài luồng bạch trọc.
Tiếng hít thở bên tai đột nhiên gấp áp, Yến Sâm hít vào một hơi, giữa đùi càng đau hơn – dương căn cứng rắn đâm vào u huyệt, cuối cùng tiến thêm nửa tấc.
“Không dám nhận.”
Lục Hoàn Thành cắn một bên cổ, trầm thấp bật cười: “Còn không có thao ngươi phát khóc, hai chữ “cầm thú” này, không nhận nổi.”
Yến Sâm còn muốn nói thêm một câu, bị Lục Hoàn Thành đúng lúc chặn lại môi, đầu lưỡi tham lam tiến vào khoang miệng, càn rỡ lộn xộn. Đồng thời vật kia trong cơ thể tham luyến mà rung động vài lần, lại dứt khoát dừng lại, dường như cảm thấy còn thiếu trơn tru, không thể tấn công tiếp, vì vậy liền rút ra, đổi thành một ngón tay tiến vào, nhiều lần cắm vô đùa nghịch trong tràng bích nóng hổi.
“… Súc sinh… Ngươi… đừng, y phục… cầm thú…”
Thân thể Yến Sâm bị cắm đến mềm nhũn, ngâm nhẹ thở gấp không ngừng, hết lần này tới lần khác nếu không phải nháo loạn cùng Lục Hoàn Thành thì giữa mỗi lần ôm hôn đều phải phát ra mấy tiếng nhỏ vụn. Ánh mắt Lục Hoàn Thành ngày càng sâu, ngón tay chôn trong huyệt đổi một góc độ gian trá, đốt ngón tay cong lên, đột ngột lướt qua một chỗ bí ẩn.
“A!”
Yến Sâm trợn to hai mắt, một hồi tê dại cường liệt vọt qua thắt lưng, giống như bị một cây roi ngắn ngâm đường quật lên, ngọt đến nỗi khiến người ta muốn nghiện, khoái ý đoạt hồn thoáng qua rồi biến mất, hắn lại hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được, vách thịt chặt chẽ bao lấy ngón tay Lục Hoàn Thành, luyến tiếc van xin: “Còn muốn, muốn nữa…”
Thật là một yêu tinh to gan, tựa như hồ ly mê hoặc tâm phách, không còn giống cây trúc thanh tâm quả dục.
Lục Hoàn Thành bị chọc phát điên, một bên phóng khoáng thở gấp, ngón tay đặt ở chỗ kia liên tục chà sát. Yến Sâm nhíu mi, nâng cao thắt lưng, trán chảy ra mồ hôi, khó nhịn được mà giãy dụa thân thể trên đệm giường gấm hoa rực rỡ. Trúc hành mới vừa phun ra lại giật giật, sung mãn mà cứng lên. Đôi chân dài dần dần căng thẳng, kẹp giữa hai bên eo Lục Hoàn Thành, liều mạng muốn khép lại.
“Hoàn thành… Hoàn… Ách, ân…”
Hắn gần như muốn khóc, vẻ mặt mê loạn, triền miên gọi tên Lục Hoàn Thành.
Ba ngón tay trắng như tuyết ngọc ra vào giữa hai đùi, mở ra u huyệt, lật ra một điểm thịt non đỏ thẫm. Lại miết vào vách tường nóng ẩm giống như một tầng tơ tằm ngấm ướt, che kín lòng bàn tay, tham lam cắn nuốt. Lục Hoàn Thành gần như một khắc cũng không nhịn được, thầm nghĩ rút ngón tay ra, đổi thành dương căn đang nôn nóng dưới thân, tàn bạo tiến thẳng vào, say mê thích thú mà đảo lộn phía dưới!
Y nâng hai mông Yến Sâm lên, nâng trụ muốn vào, lại nghe Yến Sâm thì thào nói: “Không cho tiến vào…”