Hắn vội chạy tới bên giường, cố gắng giang tay vung vẩy, chứng minh cho Lục Hoàn Thành xem.
Lục Hoàn Thành toàn lực chống lại dáng vẻ khả ái của con, kiên quyết lắc đầu, ý là gạo đã đóng vào bao*, vĩnh viễn không thể thay đổi.
*Gạo đã đóng vào bao: bản gốc dùng từ “trần ai lạc định” (尘埃落定): Bụi bặm đã lắng xuống, thành ngữ chỉ những thứ đã hoàn thành rồi thì rõ ràng là đã đến hồi kết thúc.
“Cha Trúc Tử.” Nó nói, “Làm sao bây giờ, cha Mộc Đầu sau này không ngủ chung với mình nữa rồi.”
Chợt nghe bịch một tiếng, Lục Hoàn Thành đánh đổ chén trà, cả nước trà lẫn lá trà nóng bỏng tạt vào người, y liền cuống quýt ném cái chén, y phục run rẩy như muốn nhảy dựng lên.
Yến Sâm cười nghiêng ngả, cũng không thèm để ý lúc trước đã đáp ứng giữ vững lập trường, ôm lấy Lục Lâm, dịu dàng nói: “Không có gì, còn có cha Trúc Tử bên con. Hai chúng ta cùng ngủ, sẽ không cô đơn.”
Gió thổi cỏ đầu tường, muốn ngả về bên này lại ngã về bên nọ.
Y phục Lục Hoàn Thành run rẩy không thôi, tay chân cứng đờ, trân trân không nói nên lời nhìn về phía Yến Sâm, không thể tin được tình thế đảo lộn, cuối cùng lão bà bên gối cứ thế không cánh mà bay.
“A Sâm, ngươi đã quên lúc vừa rồi…”
Y nỗ lực ngăn cơn sóng dữ.
Yến Sâm lại không cho y cơ hội nói hết, cười khanh khách ôm Lục Lâm lên đùi, cằm cạ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, cười nói: “Duẩn Nhi của chúng ta nhỏ như vậy, mới năm tuổi, buổi tối ngủ một mình sẽ rất sợ hãi, vẫn cần cha ngủ cùng mới an tâm, đúng không nào?”
“Đúng rồi! Mới chỉ năm nuổi, rất sợ hãi đó!”
Lục Lâm dùng sức gật đầu, nũng nịu hùa theo, ếch nhỏ trong lồng cũng kêu hai tiếng vang dội.