Tây Song Trúc

Chương 71: Mùa hè



Lục Hoàn Thành đối với việc mình nhìn xa trông rộng làm ra một lời nói dối nho nhỏ với Lục Lâm cảm thấy vạn phần vui mừng.

Bởi vì từ tối hôm sau trở đi, không có quá nhiều người gần gũi Yến Sâm nữa.

Cứ coi như là lòng đố kị cùng t*ng trùng đồng loạt thượng não, thừa dịp mưa đêm liền bỏ đá xuống giếng làm nhục tức phụ, tối đó Lục Hoàn Thành vừa tắm xong xuôi, vén sa trướng, phát hiện Yến Sâm lại ngủ tận cùng bên trong, đang lười biếng dựa vạc giường, tay chống cằm, híp đôi mi thanh tú nhìn y. Lục Lâm thì nằm giữa, quẫy quẫy hai cẳng chân nho nhỏ, rút ra một cành sen không biết lấy từ chỗ nào tới mà chuyên tâm dồn trí tạo thành một cái lồng.

Sở hà cùng Hán giới, Lục Lâm làm Hồng Câu*.

*Sở Hà: sông nước Sở, Hán giới: đất nước Hán.

Sở hà Hán giới là con sông phân chia ranh giới giữa nước Sở và Hán trong lịch sử Trung Hoa xưa. Giữa Lưu Bang và Sở vương Hạng Vũ xảy ra nhiều cuộc chiến triền miên khiến trăm họ lầm than, lòng dân oán trách. Mãi về sau khi không còn đủ lực để triệt nhau, hai bên mới ký giao ước lấy Hồng Câu làm ranh giới phân chia. (Nguồn trích lược: link )

Lục Hoàn Thành thấy cục thế đã rõ ràng, thầm kêu đại sự không ổn, nhưng bởi vì tự làm thì tự chịu, trong lòng trống rỗng không thôi, không dám lên tiếng dị nghị, không thể làm gì khác ngoài cam chịu số phận để nguyên quần áo lên giường nằm, vỗ vỗ đầu Lục Lâm thúc giục: “Duẩn Nhi, đừng nghịch nữa, ngủ đi.”

Ai ngờ Lục Lâm làm ra tư thế bật người dậy*, quan sát trái phải, lại chủ động vểnh mông bò tới chỗ Yến Sâm, vụng về lăn vào trong giường.

*Bản gốc: “lý ngư đả đỉnh” – động tác bật người dậy khi đang nằm ngửa (chống hai bàn tay ra sau vai, chân co lại và đung đưa lấy đà), giống như con cá chép bật mình khỏi mặt nước.

Yến sâm ứng phó không kịp, kinh ngạc nhìn về phía đứa trẻ: “Duẩn Nhi hôm nay… không muốn ngủ giữa hai cha sao?”

“Dạ không!” Lục Lâm lắc lắc cái đầu như trống bỏi, “Duẩn Nhi phải ngủ bên trong!”

Lục Hoàn Thành mắt thấy tình cảnh này, thật sự là không nhịn được muốn vỗ tay cười lớn.

Nuôi con được như vậy, chồng còn cầu gì hơn?

Yến Sâm thắc mắc không thôi, trăm điều khó lý giải. Lục Hoàn Thành ôm bí mật, cố ý giấu nhẹm không nói, thích ý nhắm hông hắn, bóp một cái, lại tiếp tục chẳng biết xấu hổ mà ôm nhau say giấc.

Thế nhưng ngày vui thường ngắn ngủi, như vậy không được mấy ngày, Yến Sâm rốt cuộc nhận ra có chuyện khác thường, vòng vo một hồi liền khiến đứa nhỏ toàn bộ khai ra.

Hắn giận đến xanh cả mặt, đêm đó liền chận cửa phòng không cho phép Lục Hoàn Thành vào nhà, đuổi y một mình sang phòng vách ngủ, mặc y cầu xin tha thứ nhận sai như thế nào cũng không chịu nhượng bộ. Lục Hoàn Thành mắt thấy thành trì thất thủ, y sắp sống lang thang, bị đày đi xa ngàn dặm biên cương chịu khổ, liền lật đật nháy mắt cầu cứu Lục Lâm.

Hai cha con cực kì ăn ý, Lục Lâm nhào lên ôm Yến Sâm, khẳng khái hiên ngang, cứu cha trong lúc dầu sôi lửa bỏng: “Cha Trúc Tử, đều là Duẩn Nhi không tốt! Duẩn Nhi muốn có muội muội quá, mới xin cha Mộc Đầu và người ngủ cùng nhau! Nếu như cha không thích, vậy cứ đuổi Duẩn Nhi vào phòng vách ngủ đi!”

Nuôi con được như vậy, chồng còn cầu gì hơn?

Lục Hoàn Thành lại lần nữa xúc động, bận bịu gật đầu không ngừng nói phải.

Lục Lâm tung chiêu làm nũng, trong lòng Yến Sâm cũng dần bị cảm hóa, khom người ôm lấy đứa trẻ, chuẩn bị tỉ mỉ nói rõ chuyện trúc phải đến mùa măng mới có thể sinh. Lục Hoàn Thành vừa nghe đoạn mở đầu đã biết chuyện không ổn, bí mật này một khi nói toạc ra, y còn lấy cái gì đi lừa gạt Duẩn Nhi ngoan ngoãn đây? Liền vội vàng ghé tai, nói nhỏ: “A Sâm, Duẩn Nhi cái gì cũng không mong, chỉ mong có thể có một người muội muội, ngươi nhẫn tâm khiến cho nó nửa năm nữa cũng không thể trông chờ được cái gì sao?”

Một câu nói ngăn cơn sóng dữ, đoạt lại cơ hội quý giá được cùng Yến Sâm chung giường. Lục Hoàn Thành đắc ý không thôi, vui mừng khấp khởi chạy đi tắm nước nóng, lúc trở lại liền vén sa trướng, phát hiện trên giường thế nào lại dư ra một tấm đệm.

Cùng giường không cùng đệm, tính toán rơi vào hư không, muốn sờ mà vẫn không sờ được.

Yến Sâm ôm Lục Lâm trong ngực ngồi bên trong, hất cằm liếc mắt nhìn y, đáy mắt mơ hồ hiện lên một nét cười giảo hoạt.

Thật may Giang Nam ẩm ướt, vào hạ mưa nhiều, cách mấy ngày sẽ có một trận gió táp mưa gào cuốn Lãng Châu.

Yến Sâm dẫu sao thì tâm cũng hướng về Lục Hoàn Thành, chưa từng thực sự giận y, tính tình lại dễ nhượng bộ, rất nhanh liền để y ngủ cùng đệm với mình. Ban đêm khi dục tình sôi trào, hai người sẽ dỗ đứa trẻ ngủ, đôi bên xuống giường dây dưa, quần áo một đường rải rác từ phòng ngủ đến phòng trà, cả phòng nóng cháy tiếng thở gấp.

Giường lớn sáu trụ bị Lục Lâm chiếm cứ, chỉ có tiểu tháp ở phòng vách là có thể chứa đôi uyên ương đã củi khô lửa bốc* kia. Thế nhưng phòng vách nóng nực, không bì được với phòng trà cửa lớn hút gió, nghênh đón từng trận gió lạnh.

*Bản gốc: “thiên lôi câu địa hỏa”.

Yến Sâm mới đầu còn thẹn thùng, không chịu mở cửa thừa hoan, sau đó quả thực không chịu được mồ hôi như mưa rơi, bị Lục Hoàn Thành buông lời dụ dỗ, liền ngồi vững trên ghế thái sư bằng gỗ đen hưởng qua một hồi cưng chiều. Tiền lệ một khi đã có, về sau liền trăm vô cấm lị, cửa sổ, mái hiên, lan can mái đình, núi đá… Khắp nơi cầm mưa nắm mây, ngay cả nửa phần dè dặt cũng không trở về được.

Yến Sâm bị Lục Hoàn Thành đút đến tận hứng no nê, làm xong chuyện liền khỏa thân nằm trong ngực y, ánh mắt quyến luyến, tình nồng dài lâu, tựa như trở về chàng thiếu niên năm nào, kiều mị từng tiếng gọi ca ca, sớm chiều đều chẳng muốn rời lang quân nửa bước.

Lục Lâm nằm góc giường hơn nửa tháng, tự nhận hy sinh to lớn, hẳn đủ cảm động trời cao tưởng thưởng nó một em gái đầu cài nhành hoa nhỏ, tóc túm búi tóc xinh, vì vậy liền chạy tới Phật đường cùng Lục mẫu cầu khẩn. Sau khi trở về, Lục Lâm liền có thêm hai sở thích mới: Quan sát bụng Yến Sâm, chú ý khẩu vị Yến Sâm.

Theo lời bà nội dạy, chỉ cần cha Trúc Tử có thai Duẩn muội muội, bụng sẽ phình to lên, còn trở nên không thích cao lương mĩ vị, tủy phượng gan rồng đặt trước mắt cũng khó mà nuốt trôi.

Yến Sâm chưa tới thời kì sinh măng, bụng bình thường, đương nhiên tạm thời không có gì khác biệt, thế nhưng từ khi vào hạ thì thể hư mất sức, khẩu vị quả thật không tốt lắm, có một lần ăn nửa chén nhỏ cơm đã thấy no, tiện tay gác đũa, ánh mắt hưng phấn của Lục Lâm sáng lên, “yay” một tiếng đụng đổ ghế mà nhảy cẫng, vui sướng bưng lên một đĩa thanh mai: “Cha Trúc Tử khẩu vị không tốt sao? Duẩn Nhi chọn cho cha mấy quả thanh mai này, ngọt lắm ngọt lắm!”

Yến Sâm vui vẻ vạn phần, nhận lấy cái đĩa nhặt một quả lên cắn, suýt nữa thì bị chua chết.

Hắn cũng coi như thông minh, đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của đứa trẻ cũng đoán được mấy phần chân tướng, bất lộ thanh sắc nuốt thanh mai xuống, cười khanh khách khen Lục Lâm mấy lời thân thiết, trở về liền thưởng cho Lục Hoàn Thành cả đĩa, bắt y ăn sạch một viên cũng không được bỏ.

Lục Hoàn Thành dưỡng nhi có cách, dạy ra một Duẩn Nhi vừa hiếu thuận lại hiểu chuyện, suốt ba ngày liên tục đích thân mang thanh mai đến cho Yến Sâm, còn đặc biệt chọn loại chua nhất, vì vậy Lục Hoàn Thành tự làm bậy không thể sống, cũng phải theo đó ăn thanh mai ba ngày, cuối cùng miệng chua loét, răng đau lưỡi khổ, bất đắc dĩ đành phải tìm hài tử, đành hoàng giải thích cho nó vì sao mùa hè không thể sinh măng.

Lục Lâm vạn phần không hiểu, đầy bụng nghi ngờ hỏi: “Mùa hè làm sao biết không thể chứ? Con sinh tháng tư, cha Trúc Tử mang thai mười tháng, tính ngược trở về, chính là có con vào mùa hè mà!”

“Con được mang thai mười tháng lúc nào?” Lục Hoàn Thành đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, một lời vạch trần thiên cơ, “Con đợi sáu tháng thì đã ra ngoài rồi.”

“Sáu, sáu tháng?”

Lục lâm cơ hồ kinh ngạc đến ngây người, vội vàng cúi đầu xòe ngón tay tính toán: “Sáu tháng, vậy là… vậy là… tháng tám, tháng chín…”

Nó tính đi tính lại ba lần, tính thế nào cũng không được, gấp đến độ nước mắt tuôn ra như mưa, Lục Hoàn Thành không khỏi cười nói: “Chớ tính nữa, con là tháng mười một tới, hồi đó cũng đã cuối thu rồi.”

Lục lâm vừa nghe mình không phải mùa hè có, hai hàng lông mày nhỏ nháy mắt nhăn thành hình chữ “bát” (八),khuôn mặt nhỏ nhắn sa sút tinh thần, vẻ mặt ai oán vô cùng, tựa như Duẩn muội muội đã ôm vào trong ngực còn bị Lục Hoàn Thành cứng rắn mang đi.

Tiểu viên kế không có, tiểu hoa bao cũng không có, nó ngay cả tiểu ca ca cũng không làm được, Lục trạch lớn như vậy mà quanh năm vẫn chỉ có duy nhất một đứa trẻ là nó, thật là tuyệt vọng không thiết sống nữa. Đáng hận nhất là cha ruột nó, lại cố ý lừa, hại nó gần mười ngày phải ngủ góc giường!

Lục Lâm trợn mắt cắn răng, tức tối mắng Lục Hoàn Thành một tiếng lừa gạt, không bao giờ chịu tin nửa lời hoa ngôn xảo ngữ của y nữa.