Trước đây, trong núi có một con báo nhỏ đáng yêu, lông đen chân trắng.
Nó tự đặt cho mình một cái tên đẹp trai chút, gọi là Huyền.
Huyền của Huyền Vũ*.
*Chòm sao Huyền Vũ (tên gọi chung của bảy ngôi sao phương Bắc trong Nhị thập bát tú), thần Huyền Vũ (thần Phương Bắc mà đạo giáo thờ).
Hắn cùng một con hồ ly lông đỏ kết bạn tu hành, hai tên tiểu thụ khuê mật, trừ song tu không thể làm, những điều khác cái gì cũng có thể, mỗi ngày đều vui vẻ đến bay lên trời.
Sau đó có một ngày, tiểu hồ ly dùng mị thuật câu được một đại nhân vật, bị kiệu hoa đỏ rước về nhà, chỉ để lại trong núi một con báo nhỏ cô đơn.
A Huyền rất tịch mịch, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng tịch mịch như vậy.
Hắn uống nước, mặt hồ liền phản chiếu một bóng dáng cô đơn. Hắn xướng ca, trong sơn cốc liền quanh quẩn một miếng mèo kêu cô độc.
Chim sẻ lắm mồm trên ngọn cây đứng xếp hàng cười nhạo hắn, từng hồi từng hồi cất cao giọng hát: tiểu hồ ly đỏ chạy theo người ta rồi, tiểu hồ ly đỏ không muốn ngươi nữa rồi!
A Huyền trèo lên cây ngay tắp tự, nhe răng trợn mắt hù chạy đám chim sẻ kia, sau đó liền đặt mông ngồi vắt vẻo trên thân cây, u oán bi thương than thở – nước chẳng còn ngọt, cỏ chẳng còn xanh, cá chẳng còn tươi, bắt bướm chẳng còn thú vị, bắt sâu cũng chẳng còn thú vị, đến bắt chuột cũng chẳng còn thú vị…
Hắn thật là tịch mịch, cho tới bây giờ hắn chưa từng tịch mịch đến vậy.
Mùa xuân năm thứ hai, A Huyền đột nhiên không còn tịch mịch nữa.
Hắn đã tìm được trò vui mới.
Mùa xuân thời tiết tốt, một đám tiểu thư từ trong kinh thành tới chỗ này đạp thanh*, bọn họ ồn ào hò hét, làm thơ, đối đáp, ném thẻ vào bình rượu**, cười đùa vui vẻ.
*Đạp thanh: đi chơi vào tiết thanh minh (“lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh” – câu này chắc ai cũng thuộc rồi ha:v)
**Trò chơi phat uống rượu trong những buổi tiệc thời xưa.
Làm thơ phải ứng cảnh, đối đáp phải khéo léo, ném thẻ vào bình phải nhanh, chuẩn, dứt khoát.
Một đám thư sinh, luôn có một hai người thông minh lúc nào cũng đứng đầu, được các bạn cùng lớp nhất trí khen ngợi, chỉ có một vài kẻ ngu dốt rơi ở cuối, làm gì cũng khiến người ta cười ầm lên.
A Huyền đứng trong bóng cây, hưng phấn ngỏng cổ nhìn bọn họ chơi, nhìn bọn họ quậy, hòa cùng bọn họ cười nhạo một kẻ thư sinh ngu dốt nhất trong đó.
Người thư sinh kia gọi là Lục Hoàn Khang.
Nghe nói y xuất thân dòng dõi thư hương nổi danh Lãng Châu, từ mấy đời trước, tổ tiên từng có người đỗ thám hoa* ghi danh trong bảng danh sách trạng nguyên, người người đều là những nhân vật vang danh trong triều đình.
*Thám hoa: học vị dưới trạng nguyên và bảng nhãn.
Chỉ có y là không phải.
Y là dị loại của Lục gia, làm thơ không được, đối đáp không xong, ngay cả chơi ném thẻ vào bình rượu cũng lúc lên lúc xuống, toàn rơi ra bên ngoài.
Bởi vì mang họ Lục, bởi vì tổ tiên quá mức vẻ vang, y vĩnh viễn chỉ là một kẻ bị người ta bỡn cợt. Y càng ngày càng quýnh quáng, mỗi một chữ đọc lên đều bị sai, mỗi đồng xu ném ra đều xiên xẹo, tiếng cười xung quanh cũng càng ngày càng vang vọng.
Bọn họ nói, đây là một phế vật bám áo ca ca.
Không có ca ca, chỉ bằng thiên phú đần độn của y, ai mà thèm học với y.
Bọn họ còn nói, đây là một dã loại huyết mạch dơ bẩn.
Nhất định là mẹ y hồng hạnh xuất tường, mới có thể sinh ra đứa con trai cách biệt với đời trước như vậy.
Bọn họ nói rất nhiều rất nhiều những lời cười nhạo, nói đến mức tên thư sinh ngốc kia mặt đỏ tới mang tai, thế nhưng vì cái miệng quá ngu ngốc, ngay cả phản bác cũng không được.
A Huyền đứng trên cây, cùng với bọn họ cười há há, cười đến mức ngã oạch xuống đất, ngã vào một bụi cỏ, phủ mông bò dậy, lại tiếp tục ôm bụng cười lớn.
A Huyền ngày nào cũng nhìn Lục Hoàn Khang mà cười nhạo, dần dần, hắn không còn cười nữa.
Hắn cảm thấy chán ghét.
Vừa nhìn thấy Lục Hoàn Khang liền thấy phiền.
Người này đần độn như vậy, mất thể diện như vậy, chỉ biết làm trò cười cho người khác, thật là không thú vị gì hết, lại còn không biết xấu hổ bị nhiều lần đến thế?
Y so với đám chuột nhắt, chim sẻ, thỏ xám đần độn… đã sớm chết ngắc đến xương chẳng còn thì có khác gì nhau. Có lẽ là vì được đầu thai làm người, có một gia thế tốt, còn có một người anh trai tốt, thư sinh ngu dốt này mới may mắn sống sót được.
Không công bằng, một chút cũng không công bằng.
Người đần độn như vậy, sớm phải chết quách đi rồi.
Sớm phải chết quách đi.
Y chết, có thể đám thư sinh kia sẽ cười nhạo không thôi, thế nhưng không phải suốt đời trở thành một lão già chuyên làm trò cười cho người khác.
Thế nhưng Lục Hoàn Khang còn chưa chết, A Huyền đã ngã suýt nữa thì chết trước.
Một ngày nọ hắn nhảy vào đầm nước trong, đuổi theo một con cá chép đỏ vừa to vừa mập, lại bị mấy cây rong cây rêu quấn lấy chân sau.
Cá chép đỏ nhân cơ hội đó mà chuồn mất, A Huyền rất không vui.
Hắn trở nên khó chịu, lười bơi lên bờ, thế nhưng càng bơi, hắn cách bờ sông lại càng lúc càng xa.
Rong rêu trong đầm nước hóa ra là tà yêu, một đôi răng nanh quỷ dị dài ngoằng, găm vào hai chân A Huyền, dùng sức kéo sâu xuống đáy.
A Huyền kinh hoảng hét ầm lên, ở trên mặt nước liều mạng quẫy đạp.
Núi đá bên đầm nước sau lưng đột nhiên hiện lên bóng người, người nọ không chút nghĩ ngợi, phốc một cái đã nhảy vào làn nước, bơi hơn nửa bãi đầm, cuối cùng cũng cứu được A Huyền trở về từ trong tay đám rong rêu.
A Huyền vẩy lông mình sạch sẽ, mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đơn thuần của người kia, chợt xòe móng vạt cho hắn một cái tát.
Lục Hoàn Khang bụm mặt mang năm vết móng vuốt đỏ hỏn, vẻ mặt mờ mịt.
Tại sao ngươi lại đánh ta.
Y hỏi.
Ngươi ấy, nói chuyện với một con mèo làm cái gì, mèo có thể trả lời ngươi sao?
Ngu si!
A Huyền hung tợn quở trách một tiếng, chạy đi thẳng không quay đầu.
Sau đó, A Huyền nghe được một câu chuyện cười mới.
Hắn nghe những thư sinh khác hỏi Lục Hoàn Khang, ngươi đi ra ngoài một vòng, sao mà cả người ướt sũng vậy.
Lục Hoàn Khang thành thật mà nói, ta mới vừa rồi nhảy vào đầm nước, cứu một con mèo vừa rơi xuống nước.
Cứu một con mèo.
Những người khác đều cười phá lên, A Huyền vẫn đang đứng bên tán cây, cũng theo đó cười phá.
Hắn nhìn Lục Hoàn Khang xiêm y ướt đẫm, vẻ mặt lúng túng, còn có hai tay quẫn bách không biết phải để vào đâu, cười đến mức so với bất kì kẻ nào cũng đều lớn hơn.
Ngươi không biết mèo biết bơi à?
Không biết mèo thì không chết chìm sao?
Không biết vừa rồi chẳng qua ta chỉ làm bộ làm tịch một chút thôi, thật ra thì căn bản, ta hoàn toàn, một chút thôi cũng không sợ?
Ta nhanh trí như vậy, vui thú trên núi đã trăm năm, tránh thoát không biết bao nhiêu thú dữ rắn độc, nào đến phiên một tên mọt sách như ngươi tới cứu?
Bởi vì mấy đám rong rêu, A Huyền mất hết mặt mũi trước mặt Lục Hoàn Khang rồi.
Hắn không cảm thấy hàm ơn.
Hắn càng ác độc nguyền rủa Lục Hoàn Khang, trông chờ y chết sớm, rửa nhục cho bản thân.
Kết quả có một ngày, Lục Hoàn Khang chết thật.
Cuối xuân năm ấy, khi các thư sinh dự lễ đạp thanh lần cuối cùng, A Huyền không tìm được bóng dáng của Lục Hoàn Khang trong đám thanh niên kia.
Mới đầu hắn cho rằng Lục Hoàn Khang không đến, tới giữa chừng thì phát hiện không đúng lắm, ngắm nghía bốn phía, liền hỏi mọi người tại sao con lừa ngu ngốc Lục Hoàn Khang kia không xuất hiện.
Không có ai biết.
Bọn họ mồm năm miệng mười, cười hì hì nói, Lục Hoàn Khang trước giờ đều lề mà lề mề… Có thể là lạc đội rồi.
Lục Hoàn Khang sợ hôm nay cũng lại mất thể diện… Có lẽ đã trốn biệt.
Thôi cứ mặc kệ y đi.
Đúng đó, cứ mặc kệ y đi.
A Huyền vẫn đứng ở ngọn cây như cũ, thưởng thức bọn họ ngâm thơ đối đáp, ném thẻ vào bình, vẫn luôn không để ý một cái đuôi xù bông cười như nắc nẻ.
Chẳng qua là nhiều một hơn chút xao động lo lắng.
Một chút xíu thôi.
Chẳng biết là vì ai.
Nụ cười của hắn rất miễn cưỡng, cử chỉ hốt hoảng, tựa như cất giấu một bí mật nào đó không để cho người ta phát hiện, còn thường xuyên ngó nghiêng phía sau bụi cây, dáo dác nhìn quanh.
Phía dưới là một khe núi.
A Huyền thường đến đó.
Giữa khe núi có một dòng suối nhỏ, mùa xuân tuyết đọng tan ra, nước suối sẽ đầy tràn mà chảy, khiến đá tảng hai bên bị chìm xuống bên trong.
Có gì để mà nhìn chứ?
Năm nào cũng giống nhau, chẳng có gì đẹp mắt.
Thế nhưng, tựa như có âm thanh nào đó thúc giục hắn, A Huyền đột nhiên rất muốn tới xem một chút.
Hắn xoay mình, hai ba bước đã nhảy xuống đại thụ, tựa như mũi tên xông về phía vách đá, đạp ra khỏi núi đá cùng nhánh cây bên trái mà nhảy xuống, nhảy vào khe núi u ám kia.
Bên dòng suối nhỏ rì rào chảy, A Huyền thấy được bóng người Lục Hoàn Khang.
Y an tĩnh nằm đó, mặt úp xuống dưới, miệng mũi ngâm trong nước, vậy mà từ làn nước không hề có chút bọt khí nào. Hai gò má của y, trán cùng tứ chi của y đều bị trầy da, hẳn là do lúc rớt khỏi sườn núi, bị nhánh cây và đá vụn sát thương.
Y rốt cuộc lặng yên không một tiếng động mà chết.
Làm thỏa mãn tâm nguyện của A Huyền.
A Huyền ngồi bên dòng suối, nghiêng đầu đánh giá thi thể Lục Hoàn Khang.
Trên gò má trái của Lục Hoàn Khang còn in năm vết cào đỏ hỏn, chưa kịp tiêu đi.
Có lẽ là bị tiểu thư nào đó phụ bạc chứ gì?
Quẩn chân té một cái, hoặc là bị đẩy một cái, đứng không vững, liền lăn lông lốc xuống sườn núi, đầu đụng phải hòn đá, hôn mê bất tỉnh, lại đúng lúc miệng mũi cắm xuống nước, thở không thấy khí, cho nên…
Ngay cả một chút giãy dụa còn chưa có thì đã chết rồi.
Vật thì cạnh tranh, trời thì chọn lựa.
Thư sinh ngu ngốc như vậy, cũng đần độn mà chết.
Thế gian thật công bằng biết bao.
A Huyền ngồi trên một hòn đá to, ở bên Lục Hoàn Khang rất lâu.
Cho đến khi đám thư sinh đều rời đi, cho đến khi mặt trời xuống núi, cho đến khi thi thể lạnh lẽo.
Vô số quạ đen quanh quẩn trên đỉnh đầu, tang ca tiêu điều lạnh lẽo cất lên. Bọn chúng lao xuống, mấy lần muốn mổ thi, đều bị móng vuốt của A Huyền táp vào trong nước.
Cút ngay.
Y là của ta.
Kể cả có biến thành thi thể, cũng vẫn là của ta.
A Huyền tựa như một con báo nhỏ nổi giận, trong miệng phát ra đều là tiếng gào thét trầm đục, không ngừng lượn lòng vòng quanh người Lục Hoàn Khang.
Có điều, hôm nay còn giữ được, ngày mai phải làm sao?
Một ngày một đêm, nước suối sẽ bào mòn khuôn mặt, thi thể sẽ tỏa ra mùi vị hôi thối, khi đó, tụ tập đến không còn là quạ đen, mà ngay cả A Huyền cũng không xua được mãnh thú đến sâu xé.
Bọn chúng sẽ xé nát thi thể Lục Hoàn Khang, xé cái tên thư sinh ngu xuẩn kia thành mảnh vụn, xé thành cục máu, xé gọn cả gân lẫn xương, xé thành một đám túi da bọc lấy não bấy…
Tựa như vô số chuột nhắt mà A Huyền từng cắn chết trước đây.
Một đám máu thịt mơ hồ.
Tiểu thư sinh của hắn… Sao có thể biến thành như vậy.
Mỗi ngày hắn đều muốn cười nhạo tên tiểu thư sinh này.
Tại sao bây giờ lại không còn nói được nữa?
Hắn không cẩn trọng cúi đầu, nhìn mũi chân, khuôn mặt đỏ ửng hiện lên một vài từ không đúng bằng trắc, sau đó hoảng loạn vội vàng lắc đầu nói sai rồi, sai rồi.
Không còn có ai nhảy vào đầm sâu, cứu một còn mèo bị nước cuốn, sau đó ôm má, ngây ngốc nói chuyện với một con mèo.
Sau này… Cũng chẳng còn có thể gặp lại nữa.
Sang năm, khi những thư sinh kia lại đến, trong đám người đó sẽ còn có ngươi sao?
Không còn.
Bọn họ sẽ có trò cười mới, không còn liên quan tới ngươi.
Tốt biết bao nhỉ.
Giống hệt như những gì bấy lâu ta chờ mong.
Thế nhưng, ta đột nhiên lại chẳng muốn nghe truyện cười mới nữa.
Ta chỉ muốn cười nhạo một mình ngươi, cười ngươi vừa ngu xuẩn lại còn lóng ngóng, không biết đọc sách, cũng không biết tranh biện, bị người ta ép tới mức không ngóc đầu lên được, luôn luôn là một bộ dạng oắt con vô dụng.
Cười như vậy mới sướng.
Ta cười không đủ, cả đời cũng cười không đủ.
A Huyền nâng móng trước, nhẹ nhàng cà cà lên vết đỏ bên má trái của Lục Hoàn Khang.
Ta có chín cái mạng, cho ngươi một cái, ngươi có muốn hay không?
Muốn nhỉ.
Ngươi ngu đần như vậy, nhất định sẽ muốn.
Vậy ta liền… cho ngươi.
Nửa đêm hôm đó, lúc Lục Hoàn Khang tỉnh dậy từ trong ác mộng tăm tối, đỉnh đầu đang treo một vầng trăng rằm bàng bạc.
Trăng rằm rất sáng, chung quanh tỏa ra một vầng hào quang bao la.
Tựa như sao băng lướt qua, tựa như ngấn lệ phai mờ.
Ngó vào là một thiếu niên với cặp tai đầy lông đang ở bên cạnh nhìn y, ngoẹo đầu, cặp mắt xanh biếc trong vắt.
“Ta gọi là A Huyền, Huyền của Huyền Vũ.”
Y nghe người thiếu niên kia mở miệng, vui mừng nói: “Lần trước ngươi cứu một con báo, chính là ta. Để đáp đền lại, ta muốn lấy thân báo đáp.”
Lấy thân báo đáp đó, ngươi có muốn hay không?
Có lẽ là người ngu đần giống như ngươi, nhất định cũng sẽ muốn.