<!---->Sau khi ra khỏi doanh trướng, liền lập tức có binh sĩ dắt ngựa Ô Chuy tới cho Vương Xán. Vương Xán mặc giáp trụ, chân đạp một cái liền xoay người lên ngựa, đi ra ngoài doanh địa. Tướng lãnh trong quân như Triệu Vân, đã đi triệu tập binh sĩ, chuẩn bị nghênh chiến.
Không lâu sau, đại quân đã tập kết xong.
Cửa doanh địa mở ra, Vương Xán suất lĩnh đại quân giết ra ngoài.
Mã Siêu mặc áo giáp ngân sắc, dưới háng cưỡi Hãn Huyết mã, trong tay xách Hổ Đầu Trạm Kim thương. Hắn ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ thẳng thương vào doanh địa của Vương Xán, uy phong hiển hách, khiến người ta sợ hãi. Đại quân của Mã Đằng sau khi trông thấy tư thế oai hùng của Mã Siêu, liền rống lớn, cổ vũ trợ uy cho Mã Siêu.
Nhưng mà, đang lúc Mã Siêu mắng to Vương Xán là rùa đen rút đầu, Vương Xán lại suất lĩnh đại quân đi ra.
Một màn này, khiến Mã Siêu mở to mắt.
Hắn há to miệng, lại trừng mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngày xưa, Mã Siêu cùng Mã Đằng suất lĩnh đại quân tới mắng trận, Vương Xán chưa bao giờ xuất hiện. Hơn nữa sau khi Mã Siêu mắng to một trận, Vương Xán vẫn ở trong doanh địa thủ vững không ra, Mã Siêu cuối cùng luôn muốn lãnh binh cường công. Hôm nay, Vương Xán lại ngoài dự liệu, mang binh giết ra, đúng là mặt trời mọc ở đằng tây, thật kì quái!
Mã Siêu hét lớn: "Vương Xán, đồ con rùa đen rút đầu nhà ngươi, có dám cùng Mỗ gia đánh một trận không? "
Trong lòng Triệu Vân đã sớm không nhịn được sự kiêu ngạo cuồng vọng của Mã Siêu, nghe thấy Mã Siêu khiêu chiến, liền cỡi ngựa xông ra ngoài, phóng về phía Mã Siêu.
Mã Đằng cỡi ngựa đứng ở phía trước đại quân, sau khi hắn nhìn thấy Vương Xán mang binh giết ra ngoài, giơ trường thương trong tay lên, hét lớn: "các huynh đệ, kiến công lập nghiệp chính là vào lúc này, theo ta giết! Ai giết chết Vương Xán, quan thăng ba cấp, phong Hầu, phần thưởng ngàn vàng". Mã Đằng cũng mặc kệ tình hình ban thưởng có phù hợp hay không, cứ xuất ra khí thế của mình đã rồi tính sau.
Tiếng nói vừa hạ xuống, Mã Đằng đã thúc ngựa xách thương xông ra ngoài.
Binh sĩ dưới trướng Mã Đằng nghe được mệnh lệnh, nhanh chóng giết với về phía đại quân của Vương Xán.
Trên thực tế, Mã Đằng biết võ tướng dưới trướng Vương Xán đều là cao thủ, vô cùng lợi hại, bởi vậy không định đấu tướng đơn độc với Vương Xán, mà là dốc hết binh sĩ, xem ai nhiều người hơn.
Lần này Mã Đằng mang đến sáu vạn binh sĩ, mà dưới trướng Vương Xán chỉ có hơn bốn vạn người. Hai người giao chiến hơn mười ngày, mặc dù đều có tổn thất, nhưng Mã Đằng vẫn luôn chiếm được ưu thế nhân số. Mã Đằng không tài hoa mấy, cũng không phải là người đầy bụng thi thư, nhưng cũng biết khoe sở trường tránh sở đoản. Binh sĩ dưới trướng hắn nhiều, đương nhiên là lựa chọn liều mạng binh sĩ, như vậy mới có thể chiếm được ưu thế, đánh bại Vương Xán.
Binh sĩ của Mã Đằng giết lên, lao thẳng về phía đại quân của Vương Xán.
Vương Xán thấy vậy, cũng hạ lệnh trùng sát.
Trần Đáo cùng Trương Nhậm sau khi được lệnh, mang theo Phá Quân doanh cùng với tất cả binh sĩ bình thường giết lên. Gần bốn vạn binh sĩ bình thường cùng với gần ba nghìn kỵ binh Phá Quân doanh xông tới, bắt đầu hỗn chiến.
Có điều, Mã Đằng sớm đã có chuẩn bị, vẫn luôn phòng bị kỵ binh của Vương Xán.
Sau khi Phá Quân doanh giết ra, kỵ binh dưới trướng Mã Đằng cũng giết ra, thoáng cái chặn đứng thế công của Phá Quân doanh.
Như vậy, kỵ binh đối kỵ binh, bộ binh đối bộ binh, hai bên đều dốc hết cả thực lực của bản thân.
So về thực lực hai quân, sức mạnh cơ thể của binh sĩ dưới trướng Vương Xán lợi hại hơn. Bất kể là kỵ binh, hay là bộ binh bình thường, đều như thế. Nhưng mà, nhân số binh sĩ của Mã Đằng lại nhiều hơn, đây là ưu thế của Mã Đằng, cũng là nguyên nhân Mã Đằng có đảm lượng tấn công Vương Xán, hắn muốn dùng số lượng binh sĩ để đánh bại Vương Xán.
Mã Đằng dẫn theo Mã Đại, Mã Hưu chém giết, một thanh trường thương tung hoành, lợi hại vô cùng.
Toàn gia Mã gia đều dùng thương, Mã Đằng như thế, Mã Siêu như thế, Mã Đại cùng Mã Hưu cũng như thế.
Bọn họ làm gương cho binh sĩ, mang theo binh sĩ trùng sát không ngừng, quả nhiên là khí thế như cầu vồng.
Lúc này, đại kỳ đại biểu cho Mã Đằng cũng theo sự chém giết Mã Đằng mà di chuyển về phía trước rất nhanh. Cứ như vậy, binh sĩ dưới trướng Mã Đằng trông thấy đại kỳ đại biểu chủ soái di chuyển nhanh tới, trong lòng càng thêm hưng phấn, bởi vì điều này đại biểu cho lực lượng bên bọn họ chiếm được ưu thế, nên mới có thể di chuyển lên nhanh như thế
Điển Vi nhíu mày, nói: "chủ công, Mã Đằng cũng đã giết lên rồi, chúng ta cũng giết đi thôi".
Hắn bảo vệ Vương Xán, cho nên rất muốn đi lên chém giết.
Nhưng mà, Vương Xán còn chưa hạ lệnh, cho nên Điển Vi liền khuyên bảo Vương Xán. Thị vệ bảo hộ chung quanh Vương Xán cũng nóng lòng muốn thử, có suy nghĩ muốn xông lên chém giết. Vương Xán cười nhạt một tiếng, rút Hán đao bên hông ra như thiểm điện, lăng không chỉ về phía Mã Đằng cùng đại kỳ bên cạnh Mã Đằng, nói: "Sơn Quân, có đảm lượng theo ta xông về phía Mã Đằng, chém rơi đại kỳ của bọn họ không".
Hai quân hỗn chiến, Mã Đằng ở trong quân, binh sĩ chung quanh rất nhiều, có nguy hiểm nhất định.
Điển Vi đã sớm rút hai thanh Thiết kích ra, nói: "chủ công giết tới đâu, mạt tướng liền theo sát đó ". Ngữ khí chém đinh chặt sắt, giọng điệu có khí phách, không chút do dự.
Vương Xán hét lớn một tiếng tốt, rồi quát: "theo ta giết! "
Sau khi nói xong, Vương Xán vỗ một cái lên lưng ngựa, ngựa Ô Chuy dưới háng hí vang một tiếng, tung vó ngựa phóng về phía Mã Đằng. Điển Vi nhìn chằm chằm về phía Mã Đằng, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ, hắn hô một tiếng, dẫn thị vệ bảo vệ Vương Xán theo Vương Xán khởi xướng công kích, phóng về phía Mã Đằng.
Thanh Hán đao trong tay Vương Xán sắc bén vô cùng, lúc cỡi ngựa công kích, vung đao bổ chém liên tục không ngừng.
" phốc! Phốc! "
Lưỡi đao bổ lên trên người binh sĩ Mã Đằng, lập tức xé rách áo giáp, đâm vỡ máu thịt.
Trong khoảnh khắc, máu tươi bắn tung tóe, binh sĩ kêu thảm thiết. Vương Xán vừa xông lên liền đã giết chết binh sĩ, thậm chí còn có binh sĩ trực tiếp bị Vương Xán gọt cổ, đầu đều bị chém rơi, ngay cả tiếng la cũng chưa kịp phát ra.
Điển Vi giục ngựa công kích, đã vọt tới phía trước Vương Xán.
Hắn không ngừng mà quơ hai thanh Thiết kích, rồi nện xuống rất nhanh. Bên cạnh Điển Vi, chỉ thấy bóng thiết kích mơ hồ lóe ra không ngừng, giống như là một con trăn lớn đang quay cuồng, nhanh chóng cắn nuốt sạch tính mạng của binh sĩ. Thần sắc hắn dữ tợn, lúc giết người hét to rống lớn, quả thực là một Ma vương khát máu.
Điển Vi múa Thiết kích, khiến binh sĩ chung quanh sợ tới mức phải liên tiếp lui về phía sau, không dám tới gần Điển Vi nữa.
Vương Xán nhìn chằm chằm vị trí của Mã Đằng, quát to: "Sơn Quân, bảo vệ ta! "
Lúc nói, Vương Xán cắm Hán đao trong tay vào vỏ, nhanh chóng gỡ Linh Bảo cung từ trên người xuống, lại lấy tên ra từ trong túi sát bụng ngựa, lắp lên dây cung.
Điển Vi nghe thấy được mệnh lệnh của Vương Xán, lập tức dới tới trước. Cùng lúc đó, chung quanh còn có thị vệ chuyên môn bảo vệ Vương Xán, tất cả mọi người bảo vệ hết hai bên trái phải cùng sau lưng của Vương Xán, để không lọt vào sự uy hiếp của quân địch. Có Điển Vi giục ngựa trùng sát, binh sĩ chung quanh Mã Đằng đều run rẩy, sợ hãi không thôi.
" Trúng! "
Vương Xán hét lớn một tiếng, buông nhẹ tay phải.
Mũi tên đột nhiên thoát dây cung mà ra, bắn về phía Mã Đằng.
Có điều, mục tiêu của mũi tên cũng không phải là Mã Đằng, mà là đại kỳ bên cạnh Mã Đằng. Chính vì vậy, Mã Đằng không hề phát hiện, chỉ nghe một tiếng vù, mũi tên đã xuyên qua cán đại kỳ.
" Rắc rắc! "
Mũi tên xuyên thủng cán cờ, nhưng chỉ xuyên tim, không bắn gãy đại kỳ.
Dù sao, cán đại kỳ cũng không mảnh, sau khi mũi tên bắn thủng không thể nào bắn gãy đại kỳ, chỉ là xuyên qua mà thôi. Lúc này, Điển Vi lại dùng tay trái cầm cả hai thanh Thiết kích, tay phải rút ra một thanh đoản kích như thiểm điện. Hắn dừng lại một chút, rồi đột nhiên trừng hai mắt, dốc hết toàn lực phóng đoản kích.
" vù! "
Đoản kích phá không, bay thẳng đến cán đại kỳ.
Qua trong giây lát, lưỡi đoản kích gọt trúng cán của đại kỳ. Chỉ nghe rắc một tiếng, cán cờ vốn bị mũi tên bắn một lỗ hổng, lập tức ngã xuống.
Mặc dù Điển Vi và Vương Xán cũng có thể đặt mục tiêu vào Mã Đằng, nhưng chung quanh Mã Đằng có rất nhiều binh sĩ, khó có thể ra tay. Nhưng mà, đại kỳ luôn theo sát bên cạnh Mã Đằng, lại không có binh sĩ bảo vệ, dễ dàng ra tay. Vì vậy, Vương Xán và Điển Vi đều nhắm vào đại kỳ, chỉ trong nháy mắt liền phá gãy đại kỳ của Mã Đằng, khiến nó ngã xuống đất.
Vương Xán nhìn thấy xong, liền hét lớn: "Mã Đằng bị giết rồi, giết! "
Tròng mắt Điển Vi vừa chuyển, hiểu ý của Vương Xán, cũng hét lớn: "Mã Đằng bị giết rồi, giết! "
Trong nháy mắt, binh sĩ chung quanh Điển Vi cũng rống to theo.
Cả đám binh sĩ lớn tiếng gào rú, một lát sau liền đem tin tức truyền ra ngoài. Trong lúc nhất thời, đại quân của Vương Xán liền khí thế rất thịnh, dũng mãnh vô địch. Nhưng mà, lúc âm thanh vang lên trên chiến trường, thì binh sĩ dưới trướng Mã Đằng lại ngẩn người, đều chợt nhìn về phía Mã Đằng, bọn họ vừa nhìn thấy đại kỳ đại biểu cho Mã Đằng đã ngã xuống, trong lòng lập tức sợ đến loạn cả lên.
Trên chiến trường, người như kiến cỏ, không phải binh sĩ nào cũng có thể thấy được Mã Đằng. Bởi vậy, liền có đại kỳ đại biểu cho chủ soái, Mã Đằng có đại kỳ của Mã Đằng, Vương Xán cũng có vương kỳ của mình.
Có câu người còn cờ còn người vong cờ đổ.
Binh Tây Lương không thấy đại kỳ của Mã Đằng, liền lập tức xảy ra bạo động.
Mã Đằng nghe thấy binh sĩ dưới trướng Vương Xán rống to, trong lòng kinh ngạc vô cùng. Hắn quay đầu nhìn lại, lại phát hiện soái kỳ của mình đã ngã xuống, vội sai người dựng thẳng đại kỳ lên.