Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 846: Lã Mông hoành không giết ra



<!---->Đại quân của Mã Đằng rút lui toàn bộ, có nghĩa là trận chiến này đã kết thúc.

Chiến dịch lần này, Mã Đằng giận đến độ thổ huyết hai lần, bị thương nghiêm trọng.

Binh pháp có câu: Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt, lúc hai quân vừa mới bắt đầu giao chiến, đại quân dưới trướng Khí thế Mã Đằng như cầu vồng, đằng đằng sát khí, đánh với đại quân của Vương Xán đến khó phân thắng bại.

Nhưng mà, khi soái kỳ của Mã Đằng một rồi hai rồi ba lần bị Điển Vi chém đứt, hơn nữa Vương Xán và Điển Vi còn nói láo là Mã Đằng bị giết, khiến sĩ khí của đại quân Mã Đằng vừa rụng lại rơi, cuối cùng sĩ khí hạ thấp, không cách nào chống đỡ được binh sĩ của Vương Xán. Mã Đằng chinh chiến nhiều năm, chưa từng gặp phải phương thức tác chiến vô lại như vậy, nên trực tiếp bị đánh cho hồ đồ.

Đại quân rút lui, Mã Siêu chịu đựng đau đớn trên người, suất lĩnh binh sĩ bọc hậu, yểm hộ đại quân rút lui.

Kể từ đó, mới tránh khỏi chuyện đại quân loạn thành một đoàn.

Có Mã Siêu, Mã Hưu và Mã Đại chủ trì cục diện, đại quân của Mã Đằng mới có thể vững bước rút lui. Dù là như thế, đại quân của Vương Xán vẫn nhào lên như lang tự hổ, vung đao chém lung tung, cũng giết chết vô số binh sĩ.

Mã Đằng được chiến mã chở đi, hắn tựa ở trên lưng ngựa, nhìn thấy cây cối bên cạnh đường lui về sau rất nhanh, lại nghe tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chém giết trên chiến trường truyền đến, trái tim từ từ trầm xuống. Trận chiến này, không phải là hắn không địch lại Vương Xán, mà là vì Vương Xán quá giảo hoạt, quá vô sỉ, mới khiến cho đại quân của hắn bị ngăn trở.

Nhưng ở trên chiến trường bại chính là bại, không thể nào làm lại lần nữa.

Mã Đằng nghĩ đến Đại tướng dưới trướng bị giết chết, lại nghĩ tới đại quân bị đánh bại, trong mắt liền đầy lệ.

Hắn cũng không nhớ rõ đã từng khóc lúc nào, nhưng bây giờ lại mắt hổ rưng rưng, đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh!

Phía sau đại quân, Mã Hưu thấy Sắc mặt Mã Đại tái nhợt, máu tươi trên vai phải đổ ào ào, vội chạy đến bên cạnh Mã Đại, lớn tiếng nói: "huynh trưởng, bản thân ngươi bị trọng thương, nếu kiên trì tiếp chắc chắn không ổn, ngươi rút lui trước đã, đợi ổn định thương thế lại tính. Nơi này có ta cùng đại ca chèo chống, nhất định sẽ an toàn rút lui ".

Lúc nói chuyện, trong mắt Mã Hưu lộ ra vẻ lo lắng.

Vì tình huống của Mã Siêu cũng không lạc quan, cũng đã bị thương, có điều trên người Mã Siêu mặc dù có rất nhiều vết thương, nhưng lại cắn răng kiên trì, không lộ ra nửa điểm đau đớn.

Hắn nhìn về phía Mã Đại, căn dặn: "ngươi rút lui trước đi, ta và Tam đệ sẽ bọc hậu".

Lời nói tuy ngắn gọn, nhưng lại chân thật đáng tin.

Mã Đại thấy Mã Siêu và Mã Hưu đều kiên trì, không cự tuyệt nữa, trực tiếp giục ngựa chạy về trước. Bả vai hắn bị một thương đâm trúng, đã làm tổn thương xương cốt, trong thời gian ngắn không cách nào động võ.

Lúc này, Triệu Vân, Trần Đáo, Trương Nhậm, Điển Vi cùng Vương Xán đang cầm vũ khí chém giết.

Năm người mang theo tất cả binh sĩ không ngừng công kích, giết đến độ đại quân của Mã Đằng chết thảm trọng. Cho dù binh sĩ dưới trướng Mã Đằng nhanh chóng rút lui sau, nhưng luôn có vô số binh sĩ rớt tại đằng sau bị giết chết.

Trên chiến trường, tử thi đầy đất, máu tươi đầy đất, mặt đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Lúc đại quân đuổi giết, một viên tướng lãnh hô: "mặc ngân giáp màu trắng chính là Mã Siêu, giết! "

Mặc dù Triệu Vân cũng trang phục như vậy, nhưng Triệu Vân thân là Đại tướng dưới trướng Vương Xán, không ai không biết, không ai không rõ, chắc chắn không thể nào nhận lầm. Huống hồ đại quân của Mã Đằng đang không ngừng rút lui, còn Triệu Vân lại lãnh binh truy kích, cũng không thể nào xuất hiện sai lầm. Cả đám binh sĩ nhìn chằm chằm Mã Siêu, cầm vũ khí phóng về phía Mã Siêu.

Trong lúc nhất thời, sự chú ý của binh sĩ đều đặt ở trên người Mã Siêu.

Mã Siêu đang tổ chức rút lui tự động cho binh sĩ, lại phát hiện vô số binh sĩ đánh về phía hắn, trong lòng liền kinh hãi.

Đối mặt với binh sĩ giết đến điên cuồng, Mã Siêu cũng cảm nhận được áp lực vô hạn.

Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, khải giáp màu trắng bạc trên người Mã Siêu lóe sáng, rất dễ bị nhận ra. Mã Siêu trừng mắt nhìn thanh âm từ phía sau truyền đến, khẽ cắn môi, sau đó cởi khôi giáp trên người xuống rất nhanh, chỉ mặc một bộ quần áo chạy trốn. Như vậy, Mã Siêu mới cảm giác tốt hơn một chút.

Chỉ là, áp lực của hắn đã giảm, nhưng đại quân lại tổn thất thảm trọng.

Nhất là Vương Xán dẫn theo đại quân giết lên, Mã Siêu và Mã Hưu đã không thể nào ổn định cục diện được nữa.

Rất nhiều binh sĩ vì bảo vệ tánh mạng mà chạy trốn khắp nơi, căn bản chẳng thèm để ý chuyện khác.

Mã Hưu nhìn về phía Mã Siêu, nói: "đại ca, cục diện đã không giữ nổi nữa, mau rút lui thôi". Mã Hưu thấy đại quân của Vương Xán đánh tới, biết cục diện đã từ sụp đổ biến thành đại bại.

Vương Xán lãnh binh truy cùng đuổi tận, căn bản không để cho bọn họ có cơ hội chạy thoát.

Cho nên, Mã Hưu đề nghị Mã Siêu nhanh chóng rúi lui, tạm thời mặc kệ tình huống đằng sau.

Mã Siêu biết điều Mã Hưu nói là sự thật, nên chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ nói: "Được, lập tức rút lui". Sau khi nói xong, Mã Siêu xách Hổ Đầu Trạm Kim thương, giục ngựa chạy trốn. Hắn và Mã Hưu bỏ qua binh lính phía sau, không để ý tình huống đằng sau nữa, mà chỉ để ý tới tánh mạng, chui vào trong đại quân chạy về phía trước.

Nhưng mà, tất cả binh sĩ đều đang xông tới trước, chặn kín cả đường, Mã Hưu và Mã Siêu khó có thể vượt qua Mã Đằng.

Nghĩ một chút thì cũng có thể hiểu, mấy vạn đại quân đều đang chạy trốn, nhất định là người chen người, vô cùng chật chội.

Ai cũng muốn chạy tới trước, bảo trụ tánh mạng của mình.

Cho nên, mặc dù Mã Siêu và Mã Đại sát nhập vào trong binh sĩ, nhưng lại lâm vào trong vũng bùn, nên tốc độ chạy trốn rất chậm. Nhưng do binh sĩ chặn đường là người một nhà, Mã Siêu khó có thể nhẫn tâm giết chết binh sĩ chặn đường, chỉ có thể lui tới trong binh sĩ. Vì Mã Siêu và Mã Hưu ở chính giữa binh sĩ, nên tạm thời sẽ không gặp phải công kích của đại quân Vương Xán.

Phía đầu đại quân, tướng lãnh cỡi ngựa chở Mã Đằng chạy trốn, phi rất nhanh.

Bọn họ chạy trốn một mạch, căn bản không có thời gian đi lo tình huống của đại quân, suy nghĩ duy nhất chính là chạy trốn.

Lúc bọn họ đang phi nhanh, phía trước lại truyền đến tiếng ầm ầm. Dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước bụi mù nổi lên bốn phía, đại quân đông nghịt từ phía trước giết tới.

Một tên tướng lãnh mở to hai mắt nhìn, hét lớn: "là phục binh của Vương Xán, có phục binh! "

Thanh âm vừa rơi xuống, mọi người theo tiếng nói mà nhìn lại, đã thấy một chi đại quân đang giết tới đây, trong lòng thầm kêu không ổn.

Thân thể Mã Đằng tựa ở trên lưng ngựa, cũng khôi phục được một chút khí lực. Mặc dù hắn bị Điển Vi đánh cho trọng thương, nhưng đầu óc đã sớm tỉnh táo lại. Mã Đằng ngẩng đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy đại quân đông nghịt đánh tới, lập tức nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng trời diệt ta rồi. Chợt, đôi mắt Mã Đằng mở ra, quát to: "giết qua! "

Lúc này, trong lòng Mã Đằng chỉ có một ý niệm phải giết qua.

Giết qua, chạy đi, bảo trụ tánh mạng.

Các tướng lĩnh sau khi nghe thấy, lập tức tách một chi binh sĩ ra để xông về phía trước, định giết ra.

Nhưng mà, sau khi đại quân chạy được một đoạn, một tên tướng lãnh đột nhiên hô lớn: "chủ công, quân địch đông quá, nếu chúng ta trực tiếp giết qua, chắc chắn không xông ra được. Nếu như vậy, chi bằng rút vào hai bên núi, chỉ cần chúng ta vào trong rừng, khẳng định có một con đường sống, còn nếu bị bao vây lại, nhất định cũng bị tiêu diệt".

Tướng lãnh đưa ra đề nghị, nhưng có hơi chậm.

Vì trong thời gian chạy trốn này, chính là thời cơ tốt để bọn họ chạy vào rừng.

Nhưng khoản thời gian này đã trôi qua, đại quân phía trước đã giết tới rồi.

Đại quân hoành không giết ra, tất nhiên là đại quân hai vạn do Lã Mông suất lĩnh. Hắn dẫn theo đại quân đuổi tới đằng sau đại quân của Mã Đằng, giết ra ở thời khắc mấu chốt, ngăn chặn đường đi của Mã Đằng.

Điển Mãn cùng Hoàng Tự giục ngựa công kích, giết về phía đại quân của Mã Đằng.

Lã Mông xách một thanh trường đao, mang theo đại quân khởi xướng công kích, phóng về phía Mã Đằng.

Lúc này, tất cả binh sĩ dưới trướng Mã Đằng đều biết phía trước có đại quân cản đường, trong lòng đều lo sợ bất an, vô cùng lo lắng. Rất nhiều binh sĩ không chạy tới trước nữa, mà lại chạy ra hai bên đường, muốn từ hai bên đào tẩu. Không chỉ như thế, Mã Đằng được tướng lãnh chở đi, cũng vội vã thay đổi phương hướng, chạy vào trong rừng.

Mã Đại, Mã Hưu cùng Mã Siêu thấy Mã Đằng chạy vào trong rừng, cũng thay đổi phương hướng phóng về phía Mã Đằng.

Nhưng mà, ba người cách Mã Đằng còn có một đoạn.

Lúc đại quân chạy trốn, Lã Mông, Điển Mãn và Hoàng Tự đã mang binh giết tới. Lã Mông xách đại đao, giết về phía Mã Đằng, bắt giặc phải bắt vua trước, nên đương nhiên là phải xử lý Mã Đằng trước. Khi tướng lãnh dưới trướng Mã Đằng chạy vào trong rừng, chiến mã đã không cách nào sử dụng tiếp nữa, chỉ có thể xuống ngựa chạy bộ.

Một tên tướng lãnh thả Mã Đằng từ trên chiến mã xuống, sau đó cõng Mã Đằng chạy trốn, định chạy vào trong rừng.

Những tướng lãnh này đều mặc áo giáp sáng ngời, trang phục không giống với binh sĩ, rất dễ bị Lã Mông phát hiện, Lã Mông trông thấy tướng lãnh cõng Mã Đằng trên lưng, con mắt chợt sáng ngời.

Hắn xách đao chỉ về phía Mã Đằng, hét lớn: "Mã Đằng ở ngay phía trước, theo ta giết! "

Trong lúc nhất thời, đại quân mãnh liệt giết về phía Mã Đằng.