Tây Thu Tiểu Công Chúa (Tớ Thích Cậu Hơn Cả Harvard)

Chương 17: Thu bán Khôi rồi Khôi ơi



Thôi, Khôi ơi, cho Thu xin lỗi nha.

Thu muốn có số tiền này quá à, thực sự rất muốn.

Tớ đồng ý, còn kí kết văn bản đàng hoàng với Chi, cứ như vụ làm ăn giao dịch lớn lắm vậy. Mọi lần ngửi thấy mùi polyme là vui lắm cơ, không hiểu sao hôm đó hơi buồn buồn.

Cũng chưa dám đưa cho ba vội, phải hỏi dò trước.

Thu hỏi ba rằng, nếu không chơi với một bạn mà được rất nhiều tiền, thì lấy tiền cũng chẳng sai ba nhỉ?

-“Ai lại bán bạn bè thế hả con?”

Ba ngạc nhiên, mẹ cũng lắc đầu không đồng ý.

Tớ chẳng biết nữa, tự dưng thành một mối tơ vò trong lòng ý, lúc rửa bát băn khoăn, lúc học bài nghĩ ngợi, lên giường cũng trằn trọc không yên.

Sao đây?

Lần này ba mẹ sai rồi, tớ nghĩ mình đúng chứ.

Đã nghèo thì cứ kệ đi, đằng nào cũng có hại đến ai đâu? Những lúc chạy vạy vay mượn khổ sở, hai đồng chí chả nhẽ quên hết rồi sao? Thôi được, cứ cất đi vậy, nhỡ có hôm nào mẹ tớ ngã bệnh, nhà hết sạch tiền, lúc đó cho ba sáng mắt ra.

Thế thôi, cứ thế đi.

Sáng hôm sau, mẹ Khôi gọi điện xin phép cho tớ đi du lịch. Là thế này, tổng kết xong thì được nghỉ một tuần ý, lớp nhất trí đi du lịch, mà toàn bạn nhà giàu, đi chơi cuối kì thôi mà cũng góp bảy triệu, sang chảnh quá, Thu không đú được.

Giờ cô bảo cô góp luôn cho Thu rồi, tự dưng sướng thế chứ nị. Tiếc là ba mẹ tớ từ chối, ừ, thôi kể cũng ngại thật. Xong cô lại nài nỉ nhờ ba mẹ giúp đỡ, bảo Cún nhà chị sợ cứ như thế mãi sau này thành trầm cảm, mong cô chú nể tình cho Thu đi giúp bé hoà đồng hơn.

Tóm lại cô cũng tài ơi là tài nha, hai cụ lúc đầu thái độ đanh thép là thế mà một lát kiểu lòng mềm nhũn hết cả, bảo tớ vào chuẩn bị đồ đi chơi.

Trời đất, vui quá đi mất thôi!

Chưa bao giờ được đi chơi xa nha, thích cực kì đi ý.

Tí ta tí tớn xong lúc xe nhà bạn Cún đón thì mới nhớ ra, suýt nữa quên xừ mất hôm qua mình vừa bán bạn lấy hai mươi triệu.

Ôi, đời còn gì rầu hơn?

Còn gì đau khổ hơn đứng đối diện với cái nụ cười toả nắng kia mà không được hé răng nửa lời? Bạn thì cứ hết chọc vai lại vỗ má, hết đưa sữa đến đưa cam, ngó qua ngó lại, bạn lo Thu mệt à?

Không, tớ đâu có mệt đâu.

Đừng tốt với Thu như thế, Thu áy náy lắm. Thu vừa phản bội Khôi xong đó.

Cậu ấy đẹp trai kinh khủng khiếp ý, đáng yêu không tả nổi. Tự dưng tớ thấy hình như cậu ấy quý giá hơn đống tiền kia thì phải? Hình như là thế?

Uầy, hơi bị hối hận nha.

Mà khổ quá, biên bản kí hết rồi, giấy trắng mực đen rõ ràng, nuốt lời à, Thu hèn thế hả?

Vò đầu bứt tai mãi mới nghĩ ra. Ôi dồi ôi, thở phào, nhẹ hết cả người.

-“Khôi, tớ bảo này, từ bây giờ trở đi lúc nào cậu cũng phải đi sau tớ hiểu chưa? Cấm đi ngang hàng, cấm đi đằng trước!”

-“…”

-“Không cần thắc mắc, Khôi không làm như thế là Thu nghỉ chơi với Khôi đó.”

Bạn tỏ vẻ băn khoăn lắm, nhưng vẫn gật đầu, ngoan cực ý, thực hiện đúng lời Tây Thu luôn.

Chú lái xe đưa bọn tớ ra địa điểm tập kết, từ đó tất cả sẽ đi xe lớn về Lạc Tâm. Tớ với Cún ngồi chung một hàng mà, nên là, Chi thỉnh thoảng quay xuống, kiểu như muốn giết tớ đến nơi rồi ý.

Thu thậm chí còn không dám ngẩng cao đầu, làm Khôi tưởng Thu say xe, cứ kéo đầu tớ tựa vai bạn, vỗ về an ủi. Còn chuẩn bị sẵn túi nôn nữa chứ, chu đáo quá thể đáng. Sao mà cứ mong cái xe này nó chạy mãi mãi thế nhỉ, cứ chạy hết cả mấy ngày nghỉ cũng hay.

Ờ, nhưng mà cũng phải có lúc dừng chứ. Ôi, đau đớn, giờ chết của tớ đến rồi đây.

-“Thu, nói chuyện với Chi.”

Lẽo đẽo tội lỗi theo bạn.

-“Thu hứa Thu không theo Khôi nữa rồi cơ mà? Thu không giữ lời.”

-“Ừ, Thu có theo Khôi đâu, là Khôi theo Thu mà, Chi không thấy à?”

Xin lỗi Chi, tớ biết Chi tức, tớ biết tớ khôn lỏi.

-“Nếu Chi đổi ý thì trả tớ cái văn bản kí kết, tớ trả cậu tiền, nha, xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả.”

-“Thôi đi, coi như tôi bố thí cho bạn đó.”

Chi giận phừng phừng bỏ vào, bố thí cơ à? Ừ thôi, bố thí thì đây xin nhé!

Mọi chuyện chẳng dừng lại ở đó, tớ cũng linh cảm thế mà. Ngay lúc cả lớp dùng cơm trưa xong, Chi lại gọi Thu ra, tay cầm một đống tiền. Chẳng biết cậu ấy đổi được ở đâu mà nhanh và nhiều thế, toàn năm ngàn mười ngàn lẻ tẻ ném tung toé trước mặt tớ.

-“Nếu Thu nhặt thì là của Thu.”

Suýt nghẹn.

Nhưng phải cố nhịn, dù sao cũng không nhất thiết phải nhảy dựng lên cãi nhau hoặc làm to chuyện giữ sĩ diện làm gì.

Tớ khẽ cảm ơn cậu ấy rồi cúi xuống lượm từng tờ. Cả lớp bu lại nhìn, thích thú cười đùa chế giễu.

Cũng chỉ là cười thôi, phải không?

-“Thu thích tiền đến thế cơ à?”

Hưng hỏi to, tớ cũng đáp lại, ừ, thích lắm.

Kệ đi.

Một khi người ta đã định kiến với mình thì giải thích gì cũng thành sai, càng biện minh càng to chuyện. Thôi, ai muốn hiểu thế nào thì hiểu, tuỳ họ.

Hơn nữa, Chi muốn làm bẽ mặt tớ mà, giờ cậu ấy đạt được mục đích rồi, sướng rồi, hi vọng sau đó sẽ không ngứa mắt với tớ nữa.

Có tờ mười ngàn bị rơi vào đúng chỗ bùn ý, tớ phải lau mãi mới sạch. Đang lau thì tự dưng người bị nhấc ngược lên. Ai đó, vác tớ đi, và…rất giận dữ.

-“Khôi, làm gì vậy, thả Thu xuống.”

-“…”

-“Khôi, hâm à?”

-“…”

-“Ê, cậu sao thế?”

-“…”

Hỏi mãi à, cậu ấy như ăn phải bả gì không biết, đi được một đoạn không có ai, vứt Thu lên phiến đá gần đó, hậm hức rút ví ném cho Thu. Ý là gì đây? Là tớ không phải nhặt đống kia, cậu ấy sẽ bù cho chỗ này phải không?

Đột nhiên sống mũi cay xè à, lúc nãy mạnh mẽ bao nhiêu, bây giờ yếu đuối bấy nhiêu. Một lát, chẳng kiềm được nữa, tớ sụt sịt.

-“Khôi khinh Thu lắm hả?”

-“…”

-“Ừ, chắc vậy rồi, Thu cũng không giận đâu, chỉ là…Khôi đã bao giờ phải ăn cơm với đậu luộc cả tháng chưa? Vì nhà hết dầu ăn ý, đến miếng đậu cũng không rán lên được? Đã bao giờ mua một chai nước mắm nhưng phải bỏ thật nhiều muối và nước loãng vào đun sôi lên cho thành mười chai chưa? Đã bao giờ thấy mẹ nằm viện chật hẹp, ba thì trốn trong phòng khóc mà lực bất tòng tâm chưa…”

Tớ nói nhiều, nhiều lắm, càng nói nước mắt càng ứa ra. Khôi ngồi bần thần hồi lâu rồi với cái gậy khô viết nguệch ngoạc trên cát, cậu ấy viết…Xin lỗi Thu nhiều, Khôi sai rồi.

Lúc nãy tớ khóc vì ấm ức, giờ thì khóc vì cảm động, có một người thông cảm cho mình, thật tốt, nức nở dâng trào hết cả luôn à.

-“Mọi người cứ chê Thu xấu ý rồi chê Thu bà già, mới có tý tuổi mà như cụ non, nói Thu đen bẩn hám của hám tiền, Thu buồn lắm chứ, Thu đâu có muốn thế đâu…ai mà chả muốn trắng muốn xinh, muốn vô tư trong sáng…”

Tủi quá à, trút hết lên bạn. Thế mà Khôi chẳng mắng Thu lắm mồm đâu ý, cậu ấy còn quay sang lau nước mắt cho tớ, xong nói thì thầm bên tai.

-“Thu không già, Thu đáng yêu lắm.”

Khiếp, đang tức tưởi mè nheo mà bị đơ luôn đó. Hai má hây hây nóng đỏ, nóng cực luôn ý. Khôi hơi ngượng hay sao, bạn đứng dậy bỏ đi, tớ đuổi theo năn nỉ thế nào cũng không lặp lại lần nữa.

Chán chết luôn.

Buổi tối cả lớp rủ nhau đi đốt pháo bông, cái pháo que nhỏ nhỏ ấy, Thu chỉ ra xem thôi chứ không tham gia cùng. Khôi đứng ngay sau Thu, tay cậu ấy để hờ hững trên vai tớ, thỉnh thoảng hơi nghịch tóc nữa chứ.

Có mấy cái tóc người ta nuôi mãi mới dài, Khôi hay ghê đó!

Eo tớ cứ thấy xao xuyến làm sao ý, tim đập nhanh ơi là nhanh, thỉnh thoảng ngọ nguậy ngoái ra đằng sau là đập ngay đầu lên cằm cậu ấy, xong Khôi cúi xuống kiểu như muốn hỏi Thu làm sao, Thu chẳng biết trả lời như nào, đành quay câm nín quay lại.

Mà càng lúc càng run ý, tưởng như không vững nữa luôn, tớ đành lấy hết tốc lực lao lên phía trước. Ừ, nói chung phải cách cách Khôi một chút không là ngạt thở phải đi cấp cứu ý chứ.

Thế nào mà vừa chạy được một đoạn thì thấy một cục sáng bay về phía mình, rồi rất nhanh thôi, ngửi thấy mùi khét. Ôi dồi ôi, không thể tin được, CHÁY.

Cảm giác nhìn thấy tóc của mình bị cháy, áo quần của mình bén lửa, là như thế nào?

Kinh khủng khiếp.

Cực kì kinh khủng khiếp!

Lúc ấy tớ chẳng kịp nghĩ nhiều nữa luôn, hoảng quá nhảy bùm luôn xuống con suối gần đó. May dập được lửa, mà nhảy vội quá nên hơi đau, đầu gối bị sưng, tay chân cũng bầm dập. Lúc lồm ngồm bò lên thì thấy Khôi hớt hải chạy xuống, trông bạn khổ cực ý, cứ ấn Thu xuống xem xét, Thu đã bảo không sao rồi mà bạn ấy chẳng chịu tha cho gì cả.

Người tớ sau đó lạnh toát hết à, có thể là do nước suối, đành vịn vào Khôi. Cậu ấy dìu tớ về khách sạn nghỉ ngơi. Tóc bị cháy nham nhở hết rồi, mà thôi kệ nó, số nhọ thì phải chịu chứ biết làm sao?

Tớ tìm kéo cắt xoẹt phát rồi thay áo quần đi ngủ, người nó cứ mệt mệt kiểu gì ý. Khổ chẳng được yên cơ, đang ngon giấc thì bị bọn bạn đánh thức.

-“Thu ơi dậy mau Thu ơi…”

-“Sao?”

-“Nguy rồi nguy to rồi.”

Mấy đứa này, có gì mà rối rắm hết cả lên.

-“Khôi đòi cắt trọc đầu Chi kia kìa, bạn nhanh dậy đi.”

Gì thế? Khôi lại làm sao thế? Mà tớ đang nhọc, mặc kệ, chỉ chẹp miệng bảo bọn nó.

-“Ờ chắc trêu thôi.”

-“Không phải trêu.”

-“Bọn con trai lớp mình đâu, các bạn ra bảo bọn nó ngăn Khôi lại, tớ phải nằm tý đây, mệt lắm.”

-“Không được, Khôi cáu sợ lắm, cầm kéo nhọn trong tay ý, không ai dám đến gần. Bạn mau dậy đi, bạn biết Chi là hot girl rồi đó, nó mà bị cạo trọc đầu chắc nó tự tử mất.”

-“Nhanh lên, chỉ có Thu may ra mới ngăn được thôi…”