Tây Thu Tiểu Công Chúa (Tớ Thích Cậu Hơn Cả Harvard)

Chương 27: Tại Thu trước



Ức chứ.

Không ức sao được. Thế mà cứ tưởng là bạn thân nhất hệ mặt trời cơ đấy. À, thì ra là tưởng bở, chỉ có Thu mới trân trọng Khôi thôi, còn trong lòng Khôi á, Thu xếp thứ bét của cái lớp này luôn.

Đau lòng quá ta.

Mà việc gì phải thế?

Đây không cần nhá, có một bức vẽ thôi chứ gì, làm gì mà ghê gớm, chụp ảnh còn sống động chân thật hơn ý.

Thu an ủi mình mãi mà tâm trạng tệ vô cùng luôn. Phải lấy vở ra viết viết liên tục mới đỡ đỡ đó. Làm trước cả bài tập của ba tuần sau, lúc ngẩng mặt lên chẳng còn đứa nào cả, trống điểm từ lúc nào không biết?

Tớ đang định thu sách vở thì có điện thoại của con khỉ đột nào đó.

-“Thu Thu ơi tiền về rồi nhé, ra sân vận động ta đưa cho nàng.”

Eo, nhanh thế, phởn hết cả người đi ý, tớ trong phút chốc dửng mỡ cái giọng cũng ngọt xơn xớt.

-“Ô tô kê, chàng đợi thiếp nha, thiếp ra liền.”

Đó, đang vui vẻ nhảy nhót líu lo thì vừa bước tới cửa lớp liền bị chặn lại, cổ tay bị ai đó cầm chặt đau ơi là đau á.

Đứng đây từ lúc nào cơ chứ, như ma ý.

Nhìn cái mặt kìa, ghét.

-“Bỏ Thu ra…”

-“Nhanh lên, Thu cáu đấy, Khôi bỏ Thu ra, mau.”

-“Ê…”

Bạn không nói không rằng để hai tờ năm trăm vào tay tớ chứ, còn viết mẩu giấy đừng đi, tiền này cho Thu. Tức thật đó, tức ghê gớm luôn.

-“Khôi nghĩ Thu là gì hả? Thu nghèo thật ý nhưng Thu không ăn xin của ai cả…trả này…tiền kia là tiền vất vả kéo co mới được, là mồ hôi công sức của tớ, nhất định tớ phải lấy.”

-“Bỏ tớ ra…đi mà…”

Cậu ấy nhất định không chịu, sao trên đời có người cứng đầu cứng cổ vậy nhỉ?

-“Khôi ích kỉ quá trời luôn. Cậu vẽ cho toàn bộ con gái của lớp mình trừ tớ thì được, còn tớ không được đi ra gặp Khỉ á? Đời có cái lý đấy cơ à? Cậu là gì của tớ mà cấm đoán? Đến ba mẹ Thu cũng chẳng như vậy đâu ý…”

Bạn kéo tớ vào lớp, lấy phấn viết rõ to.

“TẠI THU TRƯỚC.”

-“Tại cái gì mà tại? Tớ làm gì sai nào? Khôi có giỏi Khôi nói ra đi? Giỏi thì nói luôn ra ấy, đừng có viết nữa…”

Thu người nóng hầm hập luôn, gào ầm cả lên. Có người nào đó định mở miệng, mà rồi lại thôi, xong từ từ nhấn từng chữ trên bảng.

“Thu thích bạn ấy à?”

Gì chứ?

Bực bực ý à, đang tự dưng hỏi đi đâu thế, linh ta linh tinh. Bọn trẻ con cái lớp này giờ hay thật đó, học hành không học, đến cả cái thằng giỏi nhất lớp cũng hỏi chuyện yêu đương nè.

Tớ chán cả người, lấy hẳn viên phấn màu hồng đáp trả từng chữ đậm thật là đậm.

“Phải, thích lắm. Thu thương Khỉ hơn Khôi, được chưa?”

Định trêu bạn chút thôi, trả thù vụ vẽ tranh. Thế nào mà mặt cậu ấy tối đen nha, cảm giác suýt nữa là đấm tớ rụng răng rồi ý. Suýt thôi, xong bạn cầm balô đi thẳng, tớ cũng hậm hực ra gặp Khỉ, vừa tới nơi đã thấy có người nhăn nhăn nhở nhở.

-“Các anh em, chào đại tẩu đi…”

-“Dạ, đại ca, đại tẩu.”

-“Thu đại tẩu, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt.”

Ối dồi ôi, ngại không có chỗ nào mà chui nữa á.

-“Tiền của nàng đây.”

Tớ cầm lấy, nắm chắc trong tay rồi mới dám ý kiến.

-“Eo, lần sau mà xưng hô thế là Thu không chơi với Khỉ đâu, nghe chối chối à.”

-“Đùa mà, Thu này, hôm chung kết giải bóng rổ đi cổ vũ cho tôi nhé, kiểu gì lớp tôi cũng giải nhất, đảm bảo không làm Thu mất mặt.”

À cái giải này cũng nghe phong phanh bọn nó tám chuyện đó. Nhưng mà lớp tớ toàn mỹ nhân á, Thu lấy đâu vé mà được vào đội cổ vũ, chúng nó sợ xấu đội hình đấy. Nghe cũng thích thích nhỉ, tớ đồng ý luôn.

Khổ, thời buổi bây giờ thông tin nhanh thật đấy, vừa mới đó mà sáng hôm sau sếp Hưng đã làm ầm ầm cả lên.

-“Thu nhé, nghe nói cậu vào đội cổ vũ của lớp bên cạnh nhé, phản quốc.”

-“Ơ Hưng hay nhỉ, đâu phải tại tớ đâu, các cậu chê tớ bẩn mà…”

-“Thôi sếp ơi, người ta có người thương bên đó sếp phải thông cảm chứ, có khi Thu sắp chuyển lớp rồi cũng nên.”

-“Đúng nha, hôm qua còn thấy hai người kéo co ôm eo nhau tình cảm lắm, lúc ngã còn dựa vào nhau mắt âu mày yếm cơ.”

-“À, nhắc mới nhớ, chiều tối qua đi đá bóng về tôi thấy Thu ra đó nhé, tay lau mồ hôi cho người yêu tình cảm kinh khủng, sau đó còn rót nước cho chàng, hôn nhau say đắm cả tiếng đồng hồ…”

-“Uầy, vậy á…”

Eo, điêu thế chứ nị, bịa chuyện không chớp mắt.

Mà cái bọn này càng chối chúng nó càng trêu thôi. Tớ mặc kệ luôn, cho nói chán thì thôi. Qua hai ngày mọi thứ cũng tạm lắng xuống, tưởng được yên bình rồi nào ngờ Khỉ hồng hộc chạy sang gọi tới tấp làm các bạn lại có dịp xuyên tạc.

-“Thu ơi vào web của trường xem chưa? Sao tự nhiên có tên Nguyễn Hoàng Trọng Khôi trên đó vậy? Đùa nhau à, cả giải không tham dự đột nhiên chung kết nhảy vào làm chi?”

Cậu ấy vừa thở vừa nói, cứ như tin động trời ý.

-“Thu nói tôi nghe, động cơ của Khôi là gì?”

Hả?

Thu biết sao được? Thích thì chơi thôi chứ sao? Luật cũng đâu có cấm đâu. Bạn làm gì mà lo lắng quá vậy? Tớ đành an ủi.

-“Khỉ sợ à? Sợ thua ý? Cứ thoải mái đi, giải nhì cũng tốt mà…”

-“Tôi đếch sợ bố con thằng nào hết cả nhé, được, Khôi chứ Khú cũng chấp hết.”

Đấy, mình thì nhẹ nhàng thế mà bạn hùng hùng hổ hổ tuyên bố rồi bỏ về. Tự nhiên tớ thấy phì cả cười ấy, lắc đầu về chỗ.

Không lâu sau thì ai đó cầm chồng vở học thêm đập xuống mặt bàn đến rầm một cái ý. Người đâu mà, mặt cau mày có, khó tính khó chiều.

Nhưng Thu cũng hèn, ghét là việc của ghét, không chơi là việc của không chơi, nhưng mượn vở thì vẫn phải mượn.

Cho nên là, câm nín nhận lấy.

Lúc mở ra định chép bài thì thấy mảnh giấy nhỏ, nét chữ quen thuộc nắn nót, mà sao tớ càng đọc, càng cảm thấy không tiêu hoá nổi.

“Thu biết gì không? Càng ngày Khôi càng cảm thấy Chi rất dễ thương và xinh đẹp.”

Uầy, điên!

Xinh thì ai chả biết là xinh, mắt Thu cũng chưa cận, không phải nhắc Thu nha.

Nhìn kìa, cười cười cợt cợt với nhau vui chưa kìa?

Vui thế thì sao không yêu nhau luôn đi? Đi học về không cầm tay nhau dung dăng dung dẻ đi, còn nhảy lên xe Thu làm gì không biết? Còn nhắn tin cho Thu nữa nè, màu mè vẽ chuyện thế cơ chứ?

“Bác lái xe nhà Khôi bận rồi, Thu đèo Khôi về đi.”

Đâu có cái lý đấy hả trời?

-“Đi nhờ xe Chi ý, Chi xinh với dễ thương thế cơ mà?”

“Chẳng liên quan.”

Ba từ, rõ hâm á.

-“Thu không thích.”

“Kệ Thu.”

Đó, chơi lầy thế chứ nị. Còn gục cái đầu vào lưng Thu nữa, nóng nóng hay sao ấy, người tớ thấy run run kiểu gì không biết, nói năng ấp a ấp úng.

-“Khôi…chưa khỏi ốm à?”

Thấy bạn gật đầu. Thôi, Thu không thèm chấp Khôi nữa, ai bảo đang bệnh cơ, đèo cái tên đáng ghét này về vậy.

Số nhọ, đi được nửa đường thì xe thủng săm. Mà nhiều xe xếp hàng chờ quá nên ông bảo hai đứa sang quán nước bên đường ngồi đợi cho mát. Tớ định bảo thôi không cần mà có người cứ kéo tay lôi đi xềnh xệch ý.

Gọi hai cốc sinh tố bơ, xong Thu lấy bài tập ra làm, Khôi thì vẽ vời linh tinh. Xe sửa xong thấy cậu ấy kẹp tờ giấy vào trong tấm bìa cứng nhét vào balô tớ. Mãi tới khi về nhà Thu mới dám mở ra.

Oa, tranh vẽ Thu nha.

Xinh lắm, cảm nhận khách quan còn lung linh tỉ mẩn hơn cả tranh vẽ Chi hôm nọ ý.

Bên dưới còn có dòng chữ phóng khoáng.

“Khôi xin lỗi, Khôi sai rồi. Thu muốn thương ai thì thương, miễn là đừng lạnh nhạt với Khôi nữa có được không?”

Á, má đỏ phừng phừng.

Tim gan mềm nhũn ý.

Ôi, ước chi, ước chi chưa thề độc. Nếu vậy giờ lấy máy nhắn tin ngay cho bạn đó. Ối dồi ôi, cái mồm làm hại cái thân mà. Không được, Thu không thể thành chó được.

Eo, sao xao xuyến thế này chứ? Tự trọng để ở đâu, danh dự bản thân quăng ra chỗ nào? Phải giữ lời chứ?

Khổ quá, Thu khổ quá.

Thấm thoát đến hôm thi chung kết, cái Chi hô tên Khôi to một thì tớ hô tên Khỉ to gấp mười. Hai con ra sức gào, thỉnh thoảng còn quay sang lườm nhau rõ ghê gớm.

Mà chẳng biết là thi bóng hay thi đánh nữa.

Thực cổ vũ cho cái đội lớp này mà tớ cũng thấy xấu hổ thay. Hình như chiến thuật là chèn ép Khôi hay sao ý. Mấy thằng cứ theo sát cậu ấy cố tình gây sự. Hầu như là bạn lách được, nhưng thỉnh thoảng không để ý vẫn cứ bị đẩy ngã đó.

Chắc là đau lắm đấy. Tớ không đành lòng, len lén xuống hàng ghế dưới phô thầy, biết nhận được câu trả lời là gì không?

-“Ôi dào, mấy khi xem trò vui, cứ để chúng nó tự sinh tự diệt đi Thu ạ.”

Choáng!

Hết nói nổi.

Khiếp, giằng co nhau mãi cuối cùng đội Khỉ vẫn thua. Nhưng tỉ số sát nhau lắm nên có vẻ bạn không phục hay sao ý, thầy tuýt còi rồi mà vẫn cố gào thét.

-“Nguyễn Hoàng Trọng Khôi, đừng vội đắc thắng.”

-“…”

-“Có giỏi thì ra kia đấu vật, một chọi một.”

-“Ê, tôi gọi cậu đó, khinh người quá đáng…”

-“…”

Khôi cứ đi, Khỉ cứ gọi. Thế rồi Khỉ không nhịn được, lấy bóng ném vào Khôi. Ối dồi ôi, dại rồi, quá dại rồi.

Có người ngay lập tức dừng lại, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía này. Cậu ấy chầm chậm nhặt quá bóng lên.

Và rồi…

Khôi mà, ra tay cực kì dứt điểm và vô tình.

Tớ cứ chắc chắn rằng quả này Khỉ nát mặt rồi cơ chứ.

Thế nào mà bạn tránh cực nhanh.

Thế nào mà con mụ Chi đá chân Thu.

Thế nào mà đời buồn thế đó. Bóng với chả bánh, chuẩn xác trúng giữa trán Tây Thu, bộp một phát xong chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, đầu óc vù vù như có tổ ong bay quanh ý.

Trời đất quỷ thần ơi, đầu Thu, tương lai tươi sáng của Thu…nước Mỹ ơi…cớ sao xa vời?

Đau quá, đau chảy cả nước mắt, đau chả biết gì hết luôn, chỉ nghe tiếng Khỉ léo nhéo thảm thiết, đại loại là xin lỗi Thu, tôi không biết Thu đứng sau tôi, Thu ơi Thu đừng chết.

Chẳng rõ có phải não hỏng rồi không mà còn mơ màng thấy Khôi nữa đấy, mặt cậu ấy làm sao mà cứ tội tội ấy. Hình như cậu ấy kéo tớ lên rồi bế nữa hay sao ý.

Là tưởng tượng hay là thật chẳng phân biệt nổi á. Tớ nghĩ ngợi, hoang mang lo lắng một lúc thì nghẻo xừ nó mất, chẳng biết gì nữa.