Sau khi từ Tĩnh Quốc công phủ trở về, ta quay lại với sinh hoạt ăn uống vui chơi thường ngày, cuộc sống khá là dễ chịu.
Chỉ là có lẽ do thời tiết bắt đầu nóng lên, cho nên cảm giác thèm ăn của ta cũng giảm dần.
Hôm nay ta lại nhận được một tấm thiếp mời, đại khái là Hưng Vinh Bá phu nhân mời ta cùng đi đến chùa Hương Tích ngoài thành cầu phúc, tiện thể cùng nhau đi dạo chơi.
Chùa Hương Tích?
Nhìn thấy cái tên này, ta có chút do dự.
Nhớ lại thì, lúc trước là do Hứa Như Vân đến chùa Hương Tích cầu phúc nên mới gặp phải sơn tặc, sau đó nhờ Lâm An Đình cứu mới xảy ra một loạt chuyện phía sau.
Mà đến giờ vẫn chưa biết đã xử trí đám sơn tặc kia như thế nào.
Sau khi Lâm An Đình hạ triều, ta hỏi hắn việc này, hắn nói: “Huynh trưởng của Hứa Như Vân là Hứa Khâm đã dẫn người đi tiêu diệt đám đó rồi, nghe nói hầu hết đều đã bị bắt giam vào ngục, chỉ có vài tên chạy thoát, chắc không làm ra được chuyện gì đâu.”
Hắn thắc mắc không hiểu vì sao ta lại đột ngột hỏi chuyện này, vì vậy ta kể cho hắn nghe chuyện Hưng Vinh Bá phu nhân gửi thiếp mời đến.
Lâm An Đình nhíu mày: “Gần đây không phải nàng ăn uống không ngon miệng sao, vẫn là nên ở nhà đi, mặc kệ nàng ta.”
Ta không thèm để ý hắn, ở thế giới này, ta không có nhiều mối quan hệ, hiếm khi có người chịu mời ta đi chơi, đương nhiên ta phải nắm lấy cơ hội này.
Vì vậy, sáng hôm sau ta theo như lời hẹn đi đến cổng thành Bắc.
Sắc trời âm u, nhìn có vẻ không được tốt lắm, như là sắp mưa.
Khi đến điểm hẹn, ta không thấy Hưng Vinh Bá phu nhân đâu, lại bắt gặp Hứa Như Vân ở đó.
Ta hết chỗ nói, sao đi đâu ta cũng đụng phải ả.
“Sao ngươi lại ở đây?” Ta hỏi ả.
Ả nhướng mày: “Sao hả? Chẳng lẽ mời ngươi được mời ta không được sao?”
Ả không thèm cho ta sắc mặt tốt.
Cũng phải, từ lúc lật bài ngửa ở Tĩnh Quốc công phủ, giữa bọn ta không cần cho nhau sắc mặt tốt làm gì.
Vì thế ta cũng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
Ai cũng là ‘tiểu công chúa’ kiêu kỳ.
Còn đang suy nghĩ sao chưa thấy Hưng vinh bá phu nhân đến, lại nghe Hứa Như Vân nói: “Hưng Vinh Bá phu nhân mới cho người đến nói cảm thấy không khỏe, không thể đi được, nhờ chúng ta đến chùa Hương Tích xin cho tỷ ấy một lá bùa bình an.”
Nghe ả nói nửa câu đầu Hưng Vinh Bá phu nhân không đi được, ta cũng không muốn đi nữa.
Nhưng nửa câu sau chính là muốn ta nhất định phải đi một chuyến.
Chẳng trách Hứa Như Vân biết rất rõ Hưng vinh bá phu nhân không đi được còn cố tình đứng đây chờ ta.
Với quan hệ giữa hai bọn ta, ả có thể tự mình rời đi, không cần báo cho ta biết, để ta một mình chờ trong vô vọng cũng không có gì là quá đáng.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Ta nói với ả, rồi tự mình bước lên xe trước.
Vậy mà chuyến này lại phải đi ‘du lịch’ với tình địch, đây là chuyện ta hoàn toàn không nghĩ đến nha.
-
(Haruka: rồi sao tự dưng mất cảnh giác vậy bà? Hông sợ bị hại hả? tự dưng bạch liên hoa?)