"Có lẽ có một con thú... có lẽ chỉ có chúng ta thôi."
- William Golding
- ---
Thẩm Bảo Nhi nhìn bức ảnh nữ cảnh sát đưa mình xem trên di động.
"Tôi không biết người này." Thẩm Bảo Nhi thành thật nói.
Nữ cảnh sát gật đầu, lấy lại di động.
Thẩm Bảo Nhi về nơi này dạy học đã gần ba năm, khoảng thời gian mà có thể đủ thích nghi với mọi thứ. Nhưng không thể ngờ lại có học sinh trong lớp của mình bị giết hại. Nhớ hôm đó vẫn còn là một ngày rất bình thường, ngày mà ta vẫn sẽ không nghĩ có gì đặc biệt xảy ra cả.
Bích Vân chào tạm biết cô giáo, bạn bè, và ra về. Không ai sẽ nghĩ đó là ngày cuối thấy cô bé...
Cảnh sát tìm thấy thi thể ngay sau trường học, đó là một khu rừng nhỏ mà bọn trẻ hay lén vào chơi trốn tìm.
Thực ra, khi một tai nạn bất ngờ xảy ra, ngoài những giọt nước mắt thương cảm, những người đau buồn. Thì còn có... người mừng thầm. Trong trường hợp này là thầy hiệu trưởng, thầy nhẹ nhõm nói với giáo viên khác "may mắn là bị giết ở bên ngoài trường."
Chỉ chín từ thôi mà khiến Thẩm Bảo Nhi bị ám ảnh tới tận bây giờ, có thể thầy hiệu trưởng chỉ vô thức thốt ra chứ không hề ác ý. Nhưng... có phải lời đó quá nhẫn tâm?
"Có người nào lạ mặt từng tiếp cận Bích Vân mà cô biết không?" Nữ cảnh sát nhẹ nhàng hỏi. Dường như lo lắng cảm xúc của Thẩm Bảo Nhi lần nữa lại vỡ oà.
Thẩm Bảo Nhi khẽ lắc đầu, cô dùng khăn giấy lau mặt.
"Cô Thẩm, ổn chứ? nếu muốn chúng ta có thể dừng." Nữ cảnh sát lần nữa hỏi.
"Không sao, không sao..." Thẩm Bảo Nhi lên tiếng. Cô hít một hơi thật sâu để kiềm bớt xúc động. Nhưng càng kiềm nén lại càng dễ bùng nổ, rất nhanh nước mắt lại dâng trào.
Mà nữ cảnh sát họ Tần rất kiên nhẫn, không hề hối thúc, khiến cho Thẩm Bảo Nhi có cảm giác được tôn trọng.
Gần một phút, Thẩm Bảo Nhi cất lời: "Tần cảnh quan, cô cứ tiếp tục hỏi."
"Giáo viên Thẩm, có bạn học nào của Bích Vân mà tôi nên gặp qua để hỏi thêm không?" Tần cảnh quan hỏi, thật ra để gặp trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên rất khó, phải thông qua người bảo trợ hợp pháp, phụ huynh của đứa bé đó.
Mà trẻ em gặp người lạ khó nói sẽ phản ứng thế nào, còn lại là cảnh sát. Nên đôi khi đứa bé tỏ vẻ sợ hãi hoặc không thích thì cha mẹ sẽ không muốn đi gặp cảnh sát.
Thẩm Bảo Nhi là giáo viên, cô sẽ đặt quyền lợi của học sinh mình lên trên. Trước câu hỏi này của Tần cảnh quan, Thẩm Bảo Nhi nghiêm túc trả lời: "Có một vài bạn học cùng lớp thân với Bích Vân nhưng nếu tôi cung cấp mong cảnh sát phải làm việc trực tiếp qua phụ huynh của các bé."
Nữ cảnh sát đối diện gật đầu, ánh mắt chân thành trả lời:"Tôi hiểu, cảnh sát chúng tôi tuyệt đối sẽ tuân thủ luật bảo vệ trẻ chưa vị thành niên." Tần cảnh quan nghiêm túc nói.
Thẩm Bảo Nhi gật đầu, cô rất thích cảm giác nhẹ nhàng xen lẫn sự nghiêm túc từ nữ cảnh sát này. Có phải là vì giới tính nên cô ấy không có thái độ hốc hách như những người trước kia đến đây?
"Một lát tôi sẽ gửi cho Tần cảnh quan sau." Thẩm Bảo Nhi nói. Tần cảnh quan gật đầu.
"Cô Thẩm, nếu sau này nghĩ ra điều gì, làm phiền cô hãy liên hệ với tôi." Tần cảnh quan lên tiếng. Cô ấy lấy từ túi trong ra một danh thiếp, đưa về hướng Thẩm Bảo Nhi, Thẩm Bảo Nhi nhận lấy, có chút ngạc nhiên. Trên danh tiếp là hàng chữ "Tổ trọng án thành phố Bát Thành - Đội trưởng - Tần Quân Vi."
Còn trẻ như vậy đã là đội trưởng tổ trọng án? Thẩm Bảo Nhi trong lòng có chút ngưỡng mộ. Thật sự tài năng.
"Lần trước cảnh sát đến lấy lời khai không thấy chị, chị là người mới hay sao?" Thẩm Bảo Nhi đột nhiên hỏi sang một chủ đề khác, chỉ thấy vị nữ cảnh trước mặt vẫn như cũ,
"Tôi mới chuyển công tác về đây, hôm nay là ngày thứ hai đi làm." Tần cảnh quan thành thật nói. Thẩm Bảo Nhi thấy nữ cảnh sát tắt đi máy ghi âm.
"Cảm ơn cô Thẩm." Nữ cảnh sát nói.
"Hẳn là sau khi Bích Vân mất, cô cũng phải đối mặt với rất nhiều áp lực." Tần cảnh quan nhẹ nhàng hỏi, ngón tay lại theo thói quen khẽ xoay viết.
"Không có gì, mong phía cảnh sát mau chóng tìm ra hung thủ. Gần đây trong trường mọi người không cảm thấy an toàn chút nào." Thẩm Bảo Nhi nói, bản thân vô thức thốt ra một câu than thở.
Nữ cảnh sát trước mặt lộ vẻ quan tâm, liền lên tiếng chấn an: "Tôi thấy ở trường có bảo vệ, phía trường học có muốn tăng cường thêm không?"
Thẩm Bảo Nhi nghe tới bảo vệ ở trường liền thở dài, bọn họ thì có thể trông đợi được gì chứ. "Tần cảnh quan, cô mới đến nơi này nên không biết, những bảo vệ ở đây chỉ nghe lời hiệu..."
Lời thốt ra Thẩm Bảo Nhi mới nhận ra đã lỡ lời. Liền xua đi bằng câu nói khác. "Ý tôi là khuông viên trường học lớn quá. Bảo vệ lại ít người, khó trách được bọn họ." Thẩm Bảo Nhi có chút chột dạ, lén quan sát ánh mắt nữ cảnh sát đối diện. Chỉ thấy cô ấy vẫn như cũ, vẫn là thái độ ôn hoà không phát xét.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô Thẩm về hôm nay."
Tần cảnh quan nói, cô đứng dậy khỏi ghế, tỏ ý sẽ ra về. Thẩm Bảo Nhi có chút vui mừng, liền đứng dậy.
"Hy vọng có tin tốt từ cảnh sát." Thẩm Bảo Nhi nói, giọng điệu có chút khẩn trương, rõ ràng là đã muốn đuổi Tần Quân Vi đi thật nhanh.
Tần cảnh quan gật đầu, lịch sự rời khỏi căn phòng.
Hướng điều tra tiếp theo, chính là hệ thống bảo vệ ở trường học.
Trong tâm lý học, để khiến người ta có thể tâm sự với mình đó là tạo cho họ cảm giác "tôi đứng về phía bạn".
Thực ra Tần Quân Vi không thích mấy việc ghi âm, việc dùng máy ghi âm chỉ là tạo cảm giác giống "đèn giao thông" cho người đối diện.
Khi máy ghi âm được bật. Đối phương sẽ biết đang là đèn đỏ, cần phải đề phòng. Và Tần Quân Vi trong suốt quá trình đèn đỏ sẽ hỏi những câu liên quan đến vụ án.
Khi cảm thấy đã đủ, Tần Quân Vi tắt ghi âm trước mặt Thẩm Bảo Nhi, để tạo tính hiệu đèn xanh, có thể đi.
Và động tác xoay viết trên ngón tay để tạo sự giao động tâm lý khiến đối phương dần buông lỏng. Họ bắt đầu trò chuyện phiếm đôi ba câu, nhưng khi Thẩm Bảo Nhi thấy mình lỡ lời liền muốn đuổi người.
Một bãi rác và một trường học, có liên quan đến nhau không? Nạn nhân là học sinh nhưng không cùng một ngôi trường. Người mất tích ba tháng thì tìm thấy xác, người thứ hai cũng tìm được ngay sau đó một tuần.
Đây là trùng hợp?
Tần Quân Vi nhìn hành lang lớp học sau lưng mình, xem ra, trường học này không như vẻ bề ngoài. Nhưng dựa theo những dữ liệu gần đây, cô bắt đầu không tin cái gọi là "sát nhân hàng loạt" nữa. Bây giờ cần đến nhà phụ huynh của Bích Vân, hỏi qua một lượt. Nhưng có vẻ hai người này sẽ không dễ nói gì. Bọn họ thuộc tuýp người kín tiếng hay lại có gì che giấu?
Có sự liên quan gì từ trường học đến phụ huynh? rồi cả bãi rác kia nữa?
Một bức tranh lớn với vô số mảnh ghép mà Tần Quân Vi chưa tìm ra cách giải mã.
Phía pháp y cũng đang gấp rút truy tìm bằng chứng. Dù chỉ mới hai ngày trôi qua kể từ khi đặt chân đến Bát Thành nhưng Tần Quân Vi cảm thấy như thời gian lọt qua khẽ tay, giống như nắm tay bắt lấy cát ở sa mạc. Chẳng thu được gì...
Lúc này Tần Quân Vi nhớ đến bác Trương ở bãi rác, cô thả một hơi dài, dù đã phân công cho đội viên đến đó điều tra nhưng có khi sẽ chẳng có kết quả gì. Hoá ra cảm giác khó chịu nhất khi làm việc là không tin vào năng lực của chính đồng đội mình.
Tâm trí Tần cảnh quan hiện lên hình ảnh Tề pháp y.
Phải rồi, còn có người này, tuy rằng tính cách khó gần, kêu căng, nhưng năng lực thì hơn người. Chỉ là khi sáng bản thân lại đắc tội với cô ta.
Tần Quân Vi thở hắt ra, cô nghĩ tới việc "gián đền gián" nhưng món quà này có phải kỳ lạ quá không? Ai mà biết gián cô ta thích là loài gián gì?
Tần cảnh quan nổi tiếng lạnh lùng, trầm ổn, nghiêm túc, đối mặt với nghi phạm luôn giỏi nắm bắt tâm lý nhưng cứ đụng độ Tề Bạch là y rằng IQ bị tụt đi không phanh. Tần cảnh quan trong lòng than khổ, thôi thì cứ bỏ suy nghĩ phải "gián đền gián" ra. Chuyện này từ từ tính.
Tần Quân Vi bước đi, cô muốn gặp bảo vệ hỏi họ vài câu.
Nhưng có nên hay không? Tần Quân Vi có cảm giác mình sẽ đánh động tới bọn họ. Hiệu trưởng và đội bảo vệ trưởng học. Dường như là mắc xích rất quan trọng ở vụ án Bích Vân.
Thế còn phụ huynh của Bích Vân?
Tần Quân Vi lấy di động trên tay, gọi cho Vĩ Kỳ. Tiếng chuông bên kia vang lên, tầm 3 hồi thì có người nghe máy.
"Tần đội trưởng, tôi nghe?"
Là giọng của Vĩ Kỳ. Tần Quân Vi nhìn xung quanh, không có ai, sau khi an tâm rồi liền lên tiếng:
"Tôi muốn hỏi lần trước khi đến lấy lời khai ở trường học, các anh có lên danh sách hỏi các bạn học của Bích Vân không."
Bên kia im lặng vài giây. "Chuyện này..."
Vĩ Kỹ lắp bắp lên tiếng. "Chúng tôi không hỏi qua bạn học của Bích Vân."
Tần Quân Vi trong lòng đã đoán ra nhưng khi từ miệng họ khẳng định lại khiến cô càng khó chịu.
"Tại sao?" Tần cảnh quan lạnh giọng.
Bên kia nghe được tiếng thở dài của Vĩ Kỳ. Anh trả lời: "Tôi đã đề nghị nhưng khi đó không đủ nhân lực, lại thêm phụ huynh có vẻ e sợ cảnh sát nên né tránh chúng tôi."
Lại là lý do. Lý do biện minh cho tất cả mọi thứ thay vì tìm ra cách giải quyết.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lo liệu."
Tần Quân Vi nói. Bên kia Vĩ kỳ xin lỗi rồi cúp máy.
Còn ở nơi này, Tần Quân Vi ánh mắt lại thêm vài phần đanh thép.
Sự bất tài từ, cẩu thả, lười biếng từ cảnh sát. Nên họ gán đại một cái mác cho dư luận có cái để bàn tán.
Tần Quân Vi lấy ra cuốn sổ tay của mình, cô viết nhanh vào dòng chữ: