Tề Bạch Pháp Y

Chương 6: Xét nghiệm (03)



- ---

"Ngày nay không ai tin những kẻ có quyền hành. Đó là một trong những đặc điểm chính của thời đại chúng ta. Bất cứ nơi nào bạn nhìn, đều có những chính trị gia dối trá, những ông chủ ngân hàng quanh co, những sĩ quan cảnh sát tham nhũng, những nhà báo gian lận và những ông trùm truyền thông hai mặt, những trò giải trí cho trẻ em nham hiểm, những công ty năng lượng thối nát và tham lam, và những dịch vụ an ninh mất kiểm soát." - Adam Curtis

- ---

Tần Quân Vi dù đã có nhiều kinh nghiệm điều tra án, từng thấy nhiều hiện trường kinh tởm. Có những xác chết bị biến dạng đến không nhận ra hình người, cũng có hiện trường đầy mùi tử thi phân hủy, còn nằm trong bể phốt đến mức khiến người ta nôn ói. Thần kinh của Tần Quân Vi có phần vững hơn người, nhớ lúc mới về nghề, Khương cảnh quan, tiền bối nhiều năm trong nghề nói rằng nếu chưa từng đi thực nghiệm hiện trường cô có thể thử dùng dầu gió quẹt dưới mũi hay dùng gừng ngậm trong miệng. Những mẹo vặt đó Tần Quân Vi chưa từng dùng đến. Trời sinh cô đã không biết sợ.

Tuy vậy với những thi thể là trẻ em khiến cô luôn có sự khó chịu, đôi lúc là cảm giác ghê tởm đến mức buồn nôn. Không bao giờ có thể quen được với những tội ác này, càng sống lâu lại càng hiểu không bao giờ lường trước được điều gì. Sự độc ác của con người là vô tận, trên đời tồn tại những kẻ không chùn tay giết trẻ em nữa cơ mà.

Rồi còn tồn tại cả những người phụ nữ vì tiền mà bán con cái. Họ chấp nhận biến bản thân thành cái "máy đẻ" để kiếm tiền.

Tần Quân Vi cùng Mạc đội trưởng trước kia đã triệt phá một tổ chức như thế. Buôn người mà kẻ thực hiện chính là người mẹ.

Việc thụ tinh để mang thai hệt như cách người chăn nuôi heo, đưa ống tiêm tinh dịch vào tử cung.

Những phụ nữ ấy được "nuôi" riêng ở một căn nhà. Rồi đợi đến ngày sinh đẻ để được trả tiền. Con gái bán sẽ được trả nhiều hơn con trai. Không ai biết những đứa trẻ đó bị đưa về đâu. May mắn thì được nhận làm con nuôi cho các cặp vợ chồng hiếm muộn, hoặc xui xẻo hơn thì bị biến thành ăn xin từ nhỏ, có khi các đứa bé còn bị bẻ gãy xương cho thành tàn tật để dễ xin được tiền hơn.

Trên đời thực sự tồn tại những kẻ độc ác như thế.

Tần Quân Vi là một cảnh sát, cô luôn tâm niệm phải bảo vệ được người vô tội. Nhưng thực tế, cảnh sát chỉ đến sau khi hung thủ đã hoàn thành tội ác. Cảnh sát đến hiện trường thì nạn nhân đã chết...

Suy cho cùng những đứa trẻ không được chọn nơi sinh ra. Trẻ em luôn là tờ giấy trắng, những đứa trẻ chỉ vừa được đưa vào đời mà thôi. Nụ cười trên gương mặt chúng là sự thơ ngây, tâm hồn trẻ em mới thật thánh thiện làm sao. Nhưng đó cũng là thứ dễ dàng bị tước đoạt đi mất.

Tần Quân Vi quan sát nạn nhân, cậu bé tên Mã Phong, một nam sinh lớp 8. Vóc người gầy gò, có vẻ bình thường gia đình chăm sóc Mã Phong cũng không mấy tốt. Trong hồ sơ của cậu bé, có dán một bức ảnh màu khi còn sống. Đó là hình ảnh một cậu nhóc rụt rè, tự ti.

Tần Quân Vi nhìn hình ảnh của Mã Phong không khỏi cảm thán. Một đứa trẻ tự ti, lạc lõng dễ dàng trở thành con mồi hơn. Vì những đứa trẻ ấy ít bạn bè, tự tách mình khỏi đám đông.

"Theo giám định pháp y thì Mã Phong chết bóp cổ." Tần Quân Vi lên tiếng, cô đã thay găng tay mới và đang quan sát tử thi.

"Tôi thấy cô ghi ở kết luận còn có đa chấn thương, nghi vấn do xe tông?" Tần đội trưởng hỏi.

Tề Bạch ngồi gần đó trả lời:

"Phải, lưu ý đây chỉ là giả thuyết của phòng pháp y". Tề Bạch lạnh giọng, cô ngưng ra vài giây tiếp lời: "Về mặt nghiệp vụ, tôi chỉ có thể nói có một lực rất mạnh va vào hông phải nạn nhân, khiến xương sườn bị gãy, tạo nên chấn thương từ bên trong. Tiếp theo do lực va chạm khiến chấn thương bên ngoài khi gã xuống đất."

Tề Bạch lạnh nhạt đều giọng. Ánh mắt vẫn là sự sắc bén hơn người cho dù trông cô đã thấm mệt. Tần Quân Vi có chút ấn tượng với nữ nhân này, không nghi ngờ gì đây là một người thông mình, là dạng người biết bản thân tài giỏi nên đặc biệt cao ngạo. Tần Quân Vi từng gặp qua nhiều người như thế nhưng không hiểu sao ở nữ nhân này có chút khác biệt. Hoặc cô ta vốn đanh đá khó ưa hơn họ.

"Tôi hiểu rồi." Tần Quân Vi nói. Cô so với nữ nhân đanh đá kia lại đôi phần nhường nhịn. Dù sao về mặt chuyên môn cũng chưa gặp vấn đề gì.

Quay lại vụ án, dường như mỗi nạn nhân lại bị giết bằng những cách khác nhau. Không loại trừ khả năng có nhiều hung thủ.

Tần Quân Vi trầm ngâm, cô lên tiếng:

"Đúng là nhìn vết thương rất giống bị xe tông."

Thông thường, hiện trường tai nạn xe còn có vết trượt dài của bánh xe. Vết trượt này cũng giúp xác định vận tốc xe, dựa theo tác động chấn thương đến nạn nhân, hình thái vết thương trên cơ thể.

Tuy nhiên trường hợp của Mã Phong, hiện trường tìm ra thi thể là ở gần biển. Trên mặt cát, có thể là hiện trường thứ hai mà thôi.

"Tề Pháp y, dựa theo kinh nghiệm của cô. Mã Phong là bị tông xe, bị bóp cổ chết sau đó mới bị chặt tay?" Tần Quân Vi hỏi.

Tề Bạch có chút lạnh lùng trả lời: "đúng thế, chỉ là ở Mã Phong có điều rất lạ. Cậu bé ấy tuy rằng chết do chấn thương nhưng tôi tìm được trong dạ dày có thức ăn chưa tiêu hóa hết, xét nghiệm còn có thuốc kháng viêm bôi ngoài da. Giống như ai đó đang cố gắng chữa cho cậu bé."

"Thuốc? Tôi chưa đọc qua báo cáo này."

Tần Quân Vi nói, Tề Bạch mở báo cáo mới nhất từ máy tính cho Tần Quân Vi.

"Cô chưa đọc được là phải thôi. Đây là kết quả từ máy xét nghiệm hóa chất, trợ lý của tôi vừa gửi đến."

Tề Bạch mở thư điện tử mới đến cho Tần Quân Vi rồi đẩy nhẹ về phía trước chiếc laptop cho đối phương.

Tần đội trưởng tiến đến, ngón tay thao tác đọc thật kỹ nội dung báo cáo thư điện tử.

Tần Quân Vi cố dùng hai ngón tay trên touchpad để phóng to tài liệu nhưng phần touchpad dường như quá nhạy. Cứ phóng to đến vài lần làm Tần Quân Vi phải lặp lại thao tác vài lần vẫn chưa xong.

Tề Bạch ngồi bên cạnh có chút thiếu kiên nhẫn. Cảnh sát từ khi nào "lowtech"* như vậy.

*người không giỏi về công nghệ.

"Tần cảnh quan, đây là màn hình cảm ứng. Cô có thể thao tác phóng to như di động."

Tề Bạch chậm rãi nói.

Tần Quân Vi "oh" ra một tiếng. Xem như được khai sáng.

"Cảm ơn Tề pháp y. Phiền cô gửi một bản cho tổ trọng án chúng tôi." Tần Quân Vi nói. Thái độ vẫn lịch thiệp như lúc đầu.

Mà trong mắt Tề Bạch, Tần Quân Vi chẳng khác gì cục đá. Thông thường cảnh sát đến phòng pháp y sẽ hỏi rất nhiều. Còn Tần cảnh quan này không hỏi gì cả. Còn rất chăm chỉ đọc báo cáo của pháp y nữa.

Thông thường mà nói, cảnh sát điều tra rất lười đọc báo cáo pháp y. Chỉ đọc phần kết luận mà thôi.

Một sắp giấy dày gửi đến, họ sẽ lướt nhanh đến trang cuối xem dòng tóm tắt tử vong.

"Tần cảnh quan, mọi thứ đều đã xem qua. Còn gì muốn hỏi không?"

Tề Bạch lên tiếng. Không phải câu hỏi, mà có ý đuổi người.

"Tôi không có gì muốn hỏi." Tần Quân Vi trả lời.

"Vậy cửa ra ở đằng kia, nhớ nhìn kỹ bước chân."

Tề Bạch lên tiếng. Rõ ràng cố ý nhắc lại chuyện giẫm chết tiểu cường khi nãy.

Tần Quân Vi nhìn cô gái trước mặt. Cô ta cứ như một con mèo vậy, xù lông và kênh kiệu để bảo vệ lãnh thổ.

Tần Quân Vi thuộc mẫu người ít nói, không thích cùng người khác đôi co. Chỉ có điều Tần cảnh quan hiện tại không thích ánh mắt Tề Bạch đang nhìn cô. Tuy Tề Bạch đang ngồi, còn Tần đội trưởng đang đứng nhưng ánh mắt của Tề Bạch như cấp trên nhìn cấp dưới vậy. Có chút đỗ đoán, khó chung đụng.

Khiến Tần Quân Vi có ý muốn bật lại.

"Vậy cũng mong Tề pháp y không mang thú cưng đến phòng pháp y." Tần Quân Vi nói.

"Nếu tôi nói con gián đó có liên quan tới một vụ án. Thì có phải Tần cảnh quan vừa hủy đi chứng cứ?"

Tề Bạch nói. Giọng điệu khó ưa thật mà. Nếu là người khác e rằng sẽ nảy sinh tranh cãi.

Tần Quân Vi nhìn cô gái trước mặt. Không cần hỏi cũng biết chắc chắn cô ta còn độc thân. Có kẻ ngu mới thèm quen cô ta. Vừa khó gần vừa thích thể hiện IQ.

"Có phải tất cả bác sĩ pháp y đều cho rằng cảnh sát kém thông minh hơn họ?" Tần Quân Vi cất lời, đôi mắt đen cô đọng hướng thẳng về đối phương. Đây là thể hiện sự khai chiến giữa họ.

Tề Bạch trước câu hỏi từ đối phương chỉ khẽ nhếch môi cười. Tay từ tốn chống cằm nhìn Tần Quân Vi.

"Không phải tất cả bác sĩ pháp y, chỉ tôi thôi." Tề Bạch cười nhạt.
— QUẢNG CÁO —